Hoắc Long Đình uống không ít rượu, hắn vừa vào cửa Sầm Tư Kỳ đã ngửi thấy trên người hắn nồng nặc mùi rượu còn có một ít mùi nước hoa, quả nhiên người trước đây mỗi lần hắn đi gặp đều là chị Tuệ Trinh, Sầm Tư Kỳ trong lòng nghĩ, không nói ra được là tư vị gì, lại cảm thấy chuyện này hẳn là đương nhiên, cậu chỉ là vật được Hoắc Long Đình dưỡng, có tư cách gì yêu cầu hắn không được có người khác, huống chi, đó có thể chân chính là nửa kia hắn sẽ kết hôn, cậu mới là người thứ ba đáng xấu hổ.
Cậu chẳng qua là cảm thấy bi ai thôi, chính mình tại sao lại lưu lạc đến mức độ như thế, đến tận cùng đạo đức đều bị Hoắc Long Đình đập hết dưới chân rồi, nếu như chị Tuệ Trinh và giáo sư Lâm biết được quan hệ thật sự của cậu và Hoắc Long Đình, họ sẽ thấy cậu là người thế nào, cậu còn mặt mũi nào đối mặt với ân sư của mình sao?”
Hoắc Long Đình nhìn Sầm Tư Kỳ hốc mắt đỏ ửng ở trước mặt, loại cảm giác thập phần không thoải mái như nghẹn ở cổ họng một lần nữa xông ra, lúc ở tiệc rượu khi nhìn thấy Sầm Tư Kỳ hắn xác thực rất kinh ngạc, bận tâm đến Lâm Tuệ Trinh bên cạnh hắn không phản ứng cậu, nhưng kỳ thật vẫn luôn chú ý tới cậu, nhìn đến cậu vẻ mặt hoảng hốt dáng dấp lung lay sắp ngã, hắn gần như kích động muốn đi đến ôm lấy cậu, sau đó Sầm Tư Kỳ cùng bạn học rời đi hắn rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không thể nào yên ổn, cho nên hắn gửi tin nhắn kia cho cậu.
Hoắc Long Đình thật ra cũng không cho rằng mình cần thiết phải giải thích cái gì với Sầm Tư Kỳ, cậu là tình nhân hắn dùng tiền bao dưỡng, hắn căn bản không cần băn khoăn cảm nhận của cậu, hành động của hắn nếu như phải nói xin lỗi, cũng nên là Lâm Tuệ Trinh. Hắn kỳ thực cũng đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào việc của Sầm Tư Kỳ sau khi hắn và Lâm Tuệ Trinh định ra quan hệ, ước định ba năm trước đây còn lại cũng không nhiều thời gian, hắn không nỡ để Sầm Tư Kỳ rời đi, thế nhưng kiểu tề nhân chi phúc* như này, cũng không phải quá tốt để hưởng, hắn cũng không muốn học cha hắn và anh cả, bên cạnh nhìn như nhiều người, cuối cùng cũng chỉ chân chính là người cô đơn.
Bị Sầm Tư Kỳ đánh vỡ mối quan hệ của hắn cùng Lâm Tuệ Trinh, có lẽ là ý trời rồi.
Chỉ là nhìn Sầm Tư Kỳ khổ sở như vậy, hắn chung quy không nỡ nhẫn tâm, vẫn là có ý định cùng cậu nói rõ ràng: “Tôi và Lâm tiểu thư… chính như em thấy vậy, cô ấy rất ôn nhu hiền lành, tôi cần là một người vợ, cô ấy là ứng viên phù hợp nhất.”
Sầm Tư Kỳ gật đầu, khóe miệng kéo ra một vệt cười so với khóc còn khó coi hơn: “Tôi đã biết, cảm ơn Hoắc tiên sinh nguyện ý nói rõ ràng với tôi, không để tôi không duyên cớ trở thành kẻ ác.”
Hoắc Long Đình nghe vậy trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ít cảm xúc phiền muộn bất kham, âm thanh lạnh đi: “Em hiện tại muốn rời khỏi tôi sao?”
Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại: “Không thì thế nào? Hoắc tiên sinh đã cùng chị Tuệ Trinh ở bên nhau, lẽ nào còn muốn tôi ở lại chỗ này làm tình nhân bí mật không người nhận ra của ngài sao? Tôi cũng có tự tôn… Tôi tuy rằng bán cho ngài không có nghĩa tôi đến một chút hổ thẹn cũng không còn, chị Tuệ Trinh là con gái giáo sư Lâm, tôi làm sao có thể làm việc có lỗi với họ được chứ?”
Hoắc Long Đình mím môi thành một đường, sắc mặt rất khó nhìn, tính cách của hắn trước sau đều bá đạo, trong xương cốt cũng là ích kỷ, cho dù lúc trước vẫn luôn nghĩ Sầm Tư Kỳ hẳn nên đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài thay vì bị giam cầm bên hắn, thậm chí tối nay trước khi hắn tới nơi này đã nghĩ xong sẽ thả Sầm Tư Kỳ rời đi, đến khi chính tai nghe được lời Sầm Tư Kỳ nói ra khỏi miệng rồi, lại vô cùng không thoải mái.
Hắn cảm thấy không nên như vậy, phản ứng của Sầm Tư Kỳ không nên là như thế này, cậu cần phải không nỡ, cần phải khóc lóc cầu xin chính mình, làm cho mình mềm lòng do dự, mà không phải lạnh nhạt như thế nói cậu cũng có tự tôn.
“Ngày mai tôi gọi người đi xử lý sang tên, đem căn hộ này chuyển qua cho em, về sau em vẫn cứ ở đây.”
Hoắc Long Đình thanh âm có chút khàn, hai con ngươi sâu đậm không kèm nén được tức giận, trong lòng Sầm Tư Kỳ lại là một mảnh lạnh lẽo, cậu chết lặng lắc đầu: “Không cần, ý tốt của Hoắc tiên sinh tôi xin nhận, căn phòng này tôi không ở nổi cũng không muốn.”
Hoắc Long Đình đột nhiên giữ chặt cầm cậu, lực tay nắm chặt đến mức Sầm Tư Kỳ muốn nghẹt thở: “Em biết căn hộ này giá trị bao nhiêu không? Người khác cầu cũng không có, tôi cho em sao em lại không muốn?!”
Đôi mắt to của Sầm Tư Kỳ bên trong không ngừng trào ra nước mắt sinh lý, cậu quật cường trừng mắt nhìn Hoắc Long Đình, gằn từng chữ một: “Tôi không muốn.”
“Tôi nói cho em em phải nhận cho tôi!”
“Tôi không cần.”
Sau đấy chính là trầm mặc, giằng co đến cuối cùng, mặt Sầm Tư Kỳ đã đỏ bừng lên, hoàn toàn không thở nổi, lại cắn chặt hàm răng không chịu xin tha, Hoắc Long Đình rốt cuộc buông lỏng tay ra, vẫn như cũ chất vấn cậu: “Có phải hay không em đang cố ý cùng tôi đấu khí?”
Sầm Tư Kỳ giơ tay lau đi nước mắt đầy mặt, sau một lát rốt cục thanh âm nghèn nghẹn trả lời hắn: “Hoắc tiên sinh cho rằng tôi rất thích nơi này sao? Thời điểm ngài không đến tôi tình nguyện nằm trong phòng ngủ chờ đợi cũng không muốn tới đây, nơi này làm tôi cảm thấy bất kham, nó mỗi phút giây đều nhắc nhở tôi tôi rốt cuộc là cái thứ gì, cái giường trong phòng kia, tôi không biết có bao nhiêu người đã nằm trên nó, tôi với bọn họ giống nhau đều vì tiền mà nằm dưới thân ngài, tôi cảm thấy tôi vô cùng dơ bẩn, làm chim hoàng yến của ngài, là vết nhơ cả đời này tôi đều không thể rửa sạch.”
Lời nói này thành công chọc giận Hoắc Long Đình, Sầm Tư Kỳ bị hắn dùng lực đẩy áp lên tường, vai phía sau cậu đau đến hít thở không thông, Hoắc Long Đình ép người tới gần, áp chế cậu, trong âm thanh sự tức giận đã không hề che giấu: “Em cảm thấy dơ bẩn có đúng không? Tôi đem em cưng chiều đối với em ôn nhu em lại cảm thấy dơ bẩn, vậy hiện tại thì sao? Thế này có phải là càng bẩn hay không?”
Tay hắn cởi bỏ nút quần Sầm Tư Kỳ, dùng sức đem quần ngoài lẫn trong của cậu kéo xuống dưới, Sầm Tư Kỳ nửa người dưới đã hoàn toàn trần trụi, hành động của Hoắc Long Đình giống như một cái tát vang dội, lần này không phải là vỗ ở trên mặt, mà vỗ vào thật sâu trong lòng cậu, cậu không hề giãy dụa, chỉ là nhắm hai mắt lại, tùy ý Hoắc Long Đình đè lên lật người cậu lại, không chút ôn nhu nào mà từ phía sau lưng đâm vào, vô tình ở bên trong thân thể cậu mà chinh phạt.
Cắn đôi môi đến bên trong cảm nhận mùi máu tanh, mười ngón tay mài trên tường tới máu thịt be bét, chỗ phía sau không ngừng bị chà đạp, trong ngoài đều là đau đớn.
Lúc Sầm Tư Kỳ gần như muốn hôn mê, Hoắc Long Đình rốt cuộc dừng lại động tác, hắn đem người ôm vào trong lồng ngực, nhìn Sầm Tư Kỳ mở to đôi mắt không ngừng rơi lệ đôi mắt ấy giờ không còn chút hào quang nào ngay cả một câu cũng đều không nói, hắn bỗng nhiên thấy hối hận rồi, hắn đây là đang làm gì, điên rồi sao? Trong lòng như bị người dùng vật nặng đánh nhiều lần, cảm giác đau khó diễn tả bằng lời chậm chạp lan hết toàn thân, Hoắc Long Đình ý thức được, loại cảm giác có lẽ chính là đau lòng.
“Rất xin lỗi…” Hắn ôm Sầm Tư Kỳ thốt ra những lời trước kia dù thế nào mình cũng sẽ không bao giờ nói, “Tôi làm hơi quá, em đừng khóc… Tư Kỳ em đừng khóc, tôi không ép em… Em có thể lần nữa suy nghĩ thật kỹ về tôi, thêm lần nữa cẩn thận suy nghĩ một chút có được không?”
Hoắc Long Đình nói năng có chút lộn xộn, hắn cảm thấy được chính hắn đã sắp mất đi Sầm Tư Kỳ rồi, rõ ràng trước đây sẽ biết có ngày đó, tại sao hiện tại chân chính đến lúc hắn lại cảm thấy đau lòng thậm chí muốn phát điên, hắn không muốn thả Sầm Tư Kỳ đi, trong đầu hắn mơ hồ có một âm thanh nói với hắn, giữ lấy Sầm Tư Kỳ, dù như thế nào cũng nhất định giữ cậu lại.
Con ngươi Sầm Tư Kỳ chậm rãi nhúc nhích một chút, hồi lâu sau, mới lắp bắp nói: “Hoắc tiên sinh… Tôi cầu xin ngài, ngài buông tha tôi… Có được hay không?”