Lễ tốt nghiệp ở hạ tuần* tháng sáu, cuộc sống đại học sắp kết thúc, đã tới lúc đi đến bước ngoặc cuộc đời, mỗi một sinh viên tốt nghiệp trong lòng có lẽ đều có đủ kiểu xúc động khác nhau, trên sân khấu là thầy hiệu trưởng lớn tuổi đang dõng dạc phát biểu, cỗ vũ họ sẽ chính thức bước vào xã hội hay nhóm sinh viên xuất sắc đi đến nơi nào đó trên thế giới tiếp tục đào tạo chuyên sâu, bên dưới Sầm Tư Kỳ lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay, mười phút trước cậu nhận được tin hắn, thị thực đến nước E của cậu đã có, ngày mai là có thể đến đại sứ quán để nhận.
*hạ tuần: mười ngày cuối tháng
Lấy được hai bản chứng minh học vị và bằng tốt nghiệp nặng trình trịch này, Sầm Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, thời gian năm năm, rốt cuộc cũng thu được thành quả, cho dù trong quá trình ấy có rất nhiều lẫn lộn và bất kham, nhưng ít nhất cậu đã không phụ lòng chính mình.
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, nhóm sinh viên mặc đồng phục cử nhân* bắt đầu tụm năm tụm ba chụp ảnh trong trường học, phụ huynh đến dự lễ cũng rất nhiều, trong trường đâu đâu cũng là người, phòng bốn người của bọn họ chỉ có mỗi cha mẹ của Lưu Hướng Dương đến, hai cụ vui vẻ hớn hở mà giơ camera, đứng trước khu dạy học chụp ảnh cho bọn họ.
*bản QT ghi là ‘sĩ phục’
Mũ cử nhân được tung lên cao, ít nhất năm tháng thanh xuân không hối tiếc vào lúc này được ghi lại bằng hình ảnh ấy.
Ngụy Đông tìm được công việc trong một công ty địa ốc xếp hạng thứ ba toàn quốc, ngày mai sẽ chính thức đi phỏng vấn, Thẩm Chi Hòa cũng dự định trước tiên sẽ về nhà, nhưng mà ba tháng sau cậu ấy sẽ phải về trường để tiếp tục học nghiên cứu sinh, Lưu Hướng Dương đã bắt đầu đi làm ở công ty nhà mình, từ cơ sở bắt đầu tôi luyện, ba người họ như trước vẫn ở lại thành phố này, sau đó cũng sẽ có thời gian thường xuyên gặp nhau, chỉ có một mình Sầm Tư Kỳ, muốn đi đến một quốc gia khác cách xa vạn dặm, bắt đầu một thân một mình cậu với đời sống du học sinh.
“Tên nhóc cậu đi rồi về sau tụi này chơi mạt chược đều có ba thiếu một.”
Nói là nói thế, nhưng mặt khác ba người còn lại đều vì Sầm Tư Kỳ có thể có cơ hội như vậy mà vui vẻ theo, cậu là đi đến trường đại học công lập tốt nhất nước E, về sau tiền đồ là không thể giới hạn, cho dù làm bạn cùng phòng với cậu thôi, cũng sẽ cảm thấy có chung vinh dự rồi.
“Ngày mai là có thể đi lấy thị thực, tôi dự dịnh tháng sau sẽ đi qua.” Sầm Tư Kỳ cũng rất vui vẻ, sương mù rốt cục đều phải tan rồi, cậu chỉ cần nhìn về phía trước, tất thảy đều sẽ tốt lên thôi.
Ba người kia nghe vậy rất kinh ngạc: “Tháng sau sẽ đi? Không phải vài tháng nữa mới khai giảng sao? Bên kia chỗ ngủ nghỉ đã xong chưa?”
“Thị thực tháng sau có hiệu lực rồi, nhanh chóng đi qua trước, sớm làm quen một chút, học trưởng nói giúp tôi liên lạc với bạn học của anh ấy bên đó, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, lúc đến nếu có họ hỗ trợ sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cậu cuối cùng có thể đi du học nước E, kỳ thật muốn cảm ơn rất nhiều người, giáo sư Lâm, Tống học trưởng, họ đều cho cậu sự trợ giúp rất lớn, Sầm Tư Kỳ nghĩ, nửa năm trước tên vô cùng ngốc kia vì mờ mịt không được đáp lại tình cảm thấp kém muốn từ bỏ tiền đồ chính mình thật sự là rất ngu ngốc, có lẽ cậu cần phải hoàn toàn cảm ơn Hoắc Long Đình, không để cậu tỉnh lại quá trễ, vẫn còn đuổi kịp thiếu chút nữa đã bỏ mất cơ hội rồi.
Đối với Hoắc Long Đình, cậu chẳng hề oán hận, Hoắc Long Đình cũng không nợ gì cậu, từ lúc mới bắt đầu chính là cậu mơ hồ quan hệ bao dưỡng giữa bọn họ, tự ý trong giao dịch anh tình tôi nguyện gắn vào tình cảm, cuối cùng chịu đau tất cả là đáng đời và báo ứng thôi.
Cậu vẫn như cũ rất cảm kích Hoắc Long Đình, năm đó ở thời điểm cậu bất lực nhất đã cho cậu niềm hi vọng, ba năm qua cũng cho cậu hạnh phúc và vui sướng ngắn ngủi, vậy cũng đã đủ rồi.
Xe thương vụ màu đen dừng ở ven đường khu dạy học, Hoắc Long Đình từ trên xe bước xuống, đứng tại chỗ nhìn chốc lát, đợi Sầm Tư Kỳ và bạn học của cậu vừa chụp ảnh xong, mới đi về hướng cậu.
Sau đêm đó hắn và Sầm Tư Kỳ đều không nhắc lại sự việc lúng túng lúc ấy nữa, ba tháng này cả hai vẫn giống như trước, hắn gửi tin nhắn cho Sầm Tư Kỳ, cậu sẽ đi hoa viên Cẩm Giang chờ hắn, hắn không làm rõ cũng như tỏ thái độ có để Sầm Tư Kỳ đi hay là không, Sầm Tư Kỳ cũng không lần nữa thất thố mà cầu xin hắn buông tha, sự việc tối hôm đó giống như chưa từng xảy ra, tất cả tựa như không có gì thay đổi, nhưng cuối cùng lại có thứ gì đó không giống nữa.
Sầm Tư Kỳ không còn vô thức mà cười hay làm nũng với hắn, lúc hắn tăng ca cũng không hề gửi tin nhắn cho hắn hỏi khi nào về, thậm chí ở trên giường, cũng thay đổi như hồi đó lúc cậu mới cùng với hắn vậy, ẩn nhẫn không nói, chỉ trầm mặc chống đỡ.
Hoắc Long Đình nói muốn suy nghĩ một chút, trên thực tế tới hôm nay hắn cũng vẫn chưa nghĩ rõ ràng rốt cuộc để Sầm Tư Kỳ làm sao bây giờ, hắn không nỡ để Sầm Tư Kỳ đi, lại không thể để cậu như trước oan ức làm tình nhân bí mật của mình, nhưng muốn hắn từ bỏ tư tưởng đã ăn sâu bén rể từ trước tới nay, cùng với một chàng trai bên nhau đến trọn đời, Hoắc Long Đình không cảm thấy được chính mình đối với tình cảm của Sầm Tư Kỳ thật sự đến mức hắn phải theo nông nỗi ấy.
Mấy tháng này hắn và Lâm Tuệ Trinh giao du cũng đã phai nhạt rất nhiều, trên thực tế quan hệ bạn bè trai gái giữa bọn họ vẫn đều dừng lại ở giai đoạn dắt tay ôm ấp đơn thuần, Lâm Tuệ Trinh là một cô gái thông minh, cô phải nhận ra được cái gì đấy, nhưng vẫn luôn không hỏi hắn, đối với cô, Hoắc Long Đình đồng dạng với trong lòng hổ thẹn. Chỉ là trong hắn lại mơ hồ hy vọng, Lâm Tuệ Trinh có thể chủ động từ bỏ, thay hắn đưa ra lựa chọn, như vậy hắn có thể thuyết phục chính mình, không phải hắn muốn chọn đi con đường lệch khỏi quỹ đạo nhân sinh, là đối phương không muốn hắn mà thôi.
Có lẽ cũng bởi bất kể là như thế nào đều không thể song toàn, hắn mới rơi vào tình thế khó xử.
Sầm Tư Kỳ đang nói chuyện với bạn cùng phòng, giương mắt liền nhìn thấy Hoắc Long Đình đi về phía cậu, cậu sửng sốt một chút, đi ra đón, nhỏ giọng hỏi hắn: “Hoắc tiên sinh sao ngài lại tới đây?”
“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em, hai ngày trước tôi không phải đã nói với em sẽ đến chung vui với em sao?”
Sầm Tư Kỳ gật đầu, đối với sự xuất hiện của Hoắc Long Đình, cậu không đặc biệt kinh ngạc cũng chưa từng có mong chờ, thậm chí cũng không cảm thấy lúng túng hay nan kham gì cả, vô luận như thế nào, đều đã là một lần cuối cùng.
Ba của Lưu Hướng Dương nhìn thấy Hoắc Long Đình thì ngược lại rất bất ngờ, đi lại cùng hắn hàn huyên, Hoắc Long Đình giải thích: “Trước đây vẫn luôn chưa nói qua, Tư Kỳ là em họ tôi, ngày hôm nay em ấy tốt nghiệp, tôi đến xem một chút.”
Hắn vừa nói, Lưu Hướng Dương mấy người bọn họ tất cả đều kinh ngạc không thôi, Ngụy Đông đụng vào vai Sầm Tư Kỳ, nhỏ giọng lên án cậu: “Mịa nó tên nhóc cậu vậy mà là thân thích của Hoắc đổng? Sao trước đây chưa từng nghe cậu nhắc đến? Chân nhân bất lộ tướng là nói cậu đó.”
Sầm Tư Kỳ nói nhạt: “Họ hàng xa mà thôi, tôi với ngài ấy thật ra cũng không quen thuộc lắm.”
Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương như cũ đối với quan hệ giữa cậu và Hoắc Long Đình vẫn rất tò mò, vây quanh cậu hỏi đông hỏi tây, chỉ có Thẩm Chi Hòa quay đầu liếc mắt nhìn cha mẹ Lưu Hướng Dương trò chuyện với Hoắc Long Đình, lại nhìn về đến sắc mặt bình tĩnh nhưng luôn có một loại cảm giác thất vọng không nói ra của Sầm Tư Kỳ, không hỏi mà hơi nhíu mày, suy tư.
Hoắc Long Đình nói chuyện xong với cha mẹ Lưu Hướng Dương, quay đầu liếc mắt nhìn Sầm Tư Kỳ một cái, hỏi ba Lưu: “Có thể phiền ngài chụp giúp tôi và Tư Kỳ tấm ảnh chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Sầm Tư Kỳ cũng không từ chối, bọn họ sóng vai nhau đứng trước bậc thang ở khu dạy học, để lại thời gian ba năm duy nhất một tấm ảnh chụp cùng nhau.
Chụp ảnh xong Hoắc Long Đình liền phải đến sân bay, hôm nay hắn phải ra nước ngoài công tác, một tuần sau mới có thể trở về, chính là đặc biệt dành thời gian đến đây, trước khi đi hắn căn dặn Sầm Tư Kỳ: “Em trở về mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, chờ tôi về dẫn em đi du lịch.”
Sầm Tư Kỳ cười một chút, nhìn Hoắc Long Đình: “Ngài đi đi, lên đường bình an.”
Hoắc Long Đình gật đầu, xoay người rời đi, Sầm Tư Kỳ nhìn hắn, mãi cho đến khi hắn đến bên cạnh xe, lần thứ hai hướng cậu vẫy tay rồi ngồi vào trong xe, Sầm Tư Kỳ nhẹ nhấp môi, ở trong lòng không tiếng động nói: “Hoắc tiên sinh, hẹn gặp lại.”
–
Lão Hoắc: Có phải tôi bỏ lỡ điều gì không?
Kỳ nhi: Hẹn gặp lại.
Tôi: Giỏi lắm!!! ٩(^‿