Văn Lãng Tây dựa trên bồn rửa mặt, hắn phát hiện chính mình bởi vì mất máu quá nhiều mà khí lực toàn thân đều rút đi, phản ứng trì độn, đại não như bãi công không cách nào suy nghĩ.
Mà ngay tại thời điểm Phó Quan nói câu kia, hắn lập tức tỉnh táo.
“Anh...mới vừa nói...” Văn Lãng Tây khàn giọng, âm thanh đứt quãng nói không hết câu.
Phó Quan tiến lên phía trước một bước, đứng trước mặt Văn Lãng Tây, cách người kia rất gần, khiến lồng ngực đầm đìa máu tươi kia càng thêm chói mắt, Phó Quan cố nén đau lòng cùng hổ thẹn, ngữ khí vội vàng:“Tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em!“.
Văn Lãng Tây sững sờ, lập tức cau chặt mày, tựa như đang cố gắng suy tư ý nghĩa bên trong những chữ này.
Nhưng rất nhanh, Văn Lãng Tây rũ vai xuống, trên mặt thấm đẫm tự giễu, ngữ khí đắng chát:“Anh gạt tôi! Anh chỉ có thể theo tôi một năm! Một năm sau anh sẽ đi, đừng tưởng tôi không biết!“.
Không đợi Phó Quan lên tiếng, Văn Lãng Tây đột ngột thay đổi vẻ mặt, chuyển sang trầm thấp châm chọc:“Đối với tôi mà nói, bất kỳ hứa hẹn nào cũng đều không thể....”
Còn chưa nói hết, Văn Lãng Tây hai chân như mất hết sức lực bất ngờ cả người đổ ập về phía trước.
Phó Quan hoảng loạn, tiến lên hạ thấp người xuống tóm chặt lấy cánh tay đối phương, lên giọng:“Lãng Tây!!! Em nghe thấy anh nói gì không? Trước tiên chúng ta đi cầm máu, sau đó....”
“...Trừ phi, anh đáp ứng sẽ không vứt bỏ em...”
Ngã quỵ trên mặt đất, Văn Lãng Tây tự giễu cười nhạo, hắn cảm thấy hành vi của mình quá tàn nhẫn, hắn vô cùng rõ ràng, hắn đang dùng thủ đoạn hạ đẳng hèn hạ để uy hiếp người mà mình thích nhất.
Nhưng hắn cũng không còn biện pháp nào khác, hắn hiện tại chỉ muốn cưỡng ép, bức bách giữ Phó Quan ở bên người, chỉ có như vậy mới có được chút cảm giác an toàn.
Phó Quan thấy người này vẫn còn cố chấp, càng ngày càng thấy lo lắng, nếu không lập tức cầm máu chắc chắn sẽ có chuyện, vội vàng nói:“Anh đáp ứng em, cho dù sau này có đi trường học cũng sẽ mang em theo, đi chỗ nào cũng sẽ mang em theo, vĩnh viễn sẽ không tách khỏi em!”
Phó Quan dừng một chút, thần sắc trịnh trọng:“Tin tưởng anh!“.
“Không được lừa em!”
“Sẽ không!”
“Không được cự tuyệt em!”
“Được!”
“Không được vứt bỏ em!”
“Ừm!”
“Nếu như anh không làm được 1 cái, em sẽ khắc lên mình 10 dao, không làm được hai cái, em sẽ khắc lên người 20 dao, nếu như đều không làm được, em liền.....”
“Đừng nói nữa! Anh đều đáp ứng hết!”
Phó Quan đánh gãy lời Văn Lãng Tây sắp nói, anh không muốn nghe thấy một chút nào!
Kỳ thực cái ước định này với anh mà nói không có quá nhiều ảnh hưởng, cho dù Văn Lãng Tây không đem thân mình ra đe dọa, anh vẫn sẽ tiếp tục bồi bên cạnh hắn.
Chỉ là đối phương nhất quyết không tin hứa hẹn của anh, bất quá anh cũng không muốn tiếp tục biện giải, thời gian là cách chứng minh tốt nhất.
Phó Quan đỡ Văn Lãng Tây ra khỏi phòng, hai chân Văn Lãng Tây đã không còn sót lại bao nhiêu sức lực, hai người lảo đảo đi về phía trước, Văn Lãng Tây ôm chặt vai Phó Quan, đem trọng lượng toàn thân đều đặt hết trên người Phó Quan.
Không cần biết hai người bây giờ đang di chuyển khó khăn như nào, Văn Lãng Tây cũng không có một giây yên tĩnh.
Hắn cúi đầu, cứ một chút lại một chút hôn lên những sợi tóc thơm mát của Phó Quan, hôn lên thái dương, vành tai anh, hôn gò má, khóe miệng anh.....
Liên tục không ngừng hôn lên người Phó Quan, Phó Quan bị hôn đến có chút không dễ chịu, hơn nữa người này còn đang bị thương, quay đầu nhẹ giọng nói:“Đừng nhúc nhích nữa, cẩn thận bước chân....”
Còn chưa nói hết Văn Lãng Tây đã chặn lại đôi môi sưng đỏ của Phó Quan, bước chân hai người không khỏi dừng lại, hai đôi môi vuốt ve lẫn nhau, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.
Không có tiến vào, chỉ lướt qua rồi thôi.
Văn Lãng Tây thỏa mãn giương khóe miệng, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng thần sắc trên mặt lại đắc ý như chiếm được một món hời to lớn, trong mắt lấp lánh như chứa đựng vì sao.
“Thật ngại quá, máu của em làm dơ quần áo anh rồi” Văn Lãng Tây ánh mắt đong đầy tình ý nhìn Phó Quan, nhẹ nhàng nói.
Phó Quan nghiêng đầu đi, tiếp tục ôm eo Văn Lãng Tây tiến về phía trước, nhỏ giọng:“Anh không ngại!”
Văn Lãng Tây trần như nhộng nhắm mắt nằm trên giường, Phó Quan ngồi một bên xử lí vết thương cho hắn, may mà vết thương không quá sâu, không đến nỗi không cầm được máu.
Sau khi xử lí sạch sẽ, Phó Quan cũng nhìn rõ được vết thương trên ngực Văn Lãng Tây. . Google ngay trang == TRÙMTRU YỆN.м E ==
Nơi ngực trái Văn Lãng Tây bị hắn dài ngắn ngang dọc rạch 6 nhát.
6 nhát này đè cắt lên nhau.
Cuối cùng hội tụ tạo thành chữ “Quan”
Xoang mũi nháy mắt cảm thấy chua xót, một giọt nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống tròng kính Phó Quan, làm nhòe đi tầm mắt anh.
“Thấy rồi?” Văn Lãng Tây nhắm hai mắt, âm thanh khàn khàn mang theo chút suy yếu.
Phó Quan cắn chặt hàm răng, không phát ra bất cứ thanh âm nào, động tác nhẹ nhàng đem thuốc bột rắc lên “Tên” mình.
Phủ xong thuốc, cầm lấy băng gạc cố nén nghẹn ngào nơi cổ họng, Phó Quan khàn giọng:“Trước tiên ngồi dậy một chút, anh băng bó giúp em“.
Văn Lãng Tây cũng không buồn nhấc mắt, nhẹ nhàng nói:“Anh ôm em lên”
Không chần chừ giây nào, Phó Quan để băng gạc trong tay xuống, đứng lên khom người, một tay giữ đầu Văng Lãng Tây, một tay ôm lấy bờ vai hắn, cẩn thận, nhẹ nhàng đem người đỡ dậy, ngồi dựa trên giường.
Văn Lãng Tây vừa ngồi thẳng người, cảm giác choáng váng lũ lượt kéo tới, lông mày khó chịu nhíu nhẹ, nhưng trên mặt cũng không lộ ra chút không thích hợp nào, hơi mở to mắt, không chớp mắt nhìn Phó Quan quấn băng cho hắn.
“Đau không?”Phó Quan dịu dàng khẽ hỏi.
Văn Lãng Tây đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Phó Quan, nhìn chăm chú đôi môi vẫn còn mang theo vết cắn của Phó Quan, nhỏ giọng:“Nếu như nói đau, anh có thể hôn em một cái không?“.
Thủ pháp băng bó của Phó Quan vô cùng nhuần nhuyễn, nước chảy mây trôi đem thương tổn nơi ngực Phó Quan xử lí ổn thỏa, nghe thỉnh cầu có chút đáng thương của người kia, trong lòng bất chợt hiện lên một trận chua xót.
Cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Văn Lãng Tây, đau lòng cùng day dứt càng sâu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt lên trán người này một nụ hôn.
Kỳ thực Phó Quan rất rõ ràng, Văn Lãng Tây hôm nay điên cuồng như vậy cũng bởi vì mình, đồng thời, khoảng thời gian này Văn Lãng Tây phải đè nén bao nhiêu tâm tình cũng là tại mình.
Anh không có cách nào ngừng tự trách, không cách nào ngưng lại đau đớn trong lòng.
Cho nên, cái hôn này cũng không đơn thuần, bên trong chất chứa quá nhiều hàm ý, quá nhiều cảm xúc lộn xộn cùng nhau, phức tạp mà sinh động.
Bởi vì giường Văn Lãng Tây dính máu, cho nên đêm nay hai người ngủ ở phòng Phó Quan.
Vốn dĩ Phó Quan muốn đi hầm một nồi canh bồi bổ cho Văn Lãng Tây, nhưng Văn Lãng Tây kiên quyết không muốn, nói chỉ muốn ngủ, hơn nữa đêm cũng khuya rồi, Phó Quan đành phải thôi, sáng mai tính tiếp.
Hai người cùng nằm trên giường Phó Quan, vẫn như trước mỗi người một bên giường, mỗi người một cái chăn, vừa mới nằm xuống không lâu, âm thanh khàn khàn của Văn Lãng Tây truyền vào lỗ tai Phó Quan.
“Ngủ trong chăn của em đi”
Hai tay Phó Quan để bên người nắm chặt, kiềm chế lại nhịp tim đang không ngừng tăng tốc, nhỏ giọng:“Em còn đang bị thương“.
“Vậy anh đến thổi thổi lồng ngực của em một chút!”
“...”
Phó Quan cuối cùng vẫn thỏa hiệp, vén chăn của mình để qua một bên, vành tai đỏ rực, dè dè dặt dặt chui vào trong ổ chăn của Văn Lãng Tây.
“Gối đầu lên tay em!”
Vành tai Phó Quan như muốn nhỏ máu:“Sẽ đè lên em, em hiện tại....”
“Đừng phiền phức, em mệt mỏi quá, không muốn nói nhiều”
Cho nên Phó Quan cuối cùng vẫn là gối đầu lên cánh tay Văn Lãng Tây.
Phó Quan mặc một bộ pyjama, mà Văn Lãng Tây toàn thân chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ, Phó Quan vừa nằm xuống, Văn Lãng Tây liền duỗi ra cẳng chân to dài đè lên hai chân cùng mông Phó Quan.
Tiếp đó khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hạ xuống mặt Phó Quan những cái hôn như cơn mưa mùa thu.
Vầng trán, thái dương, mi tâm, đôi mắt, chóp mũi, hai gò má,, vành tai, cần cổ, cái cằm cùng với bờ môi dưới bị rách,... tựa như lông vũ quét qua mỗi một nơi trên khuôn mặt Phó Quan.
Phó Quan bị đối phương hôn môi đến đỏ tai, đuôi mắt hiện lên một vệt đỏ ửng dụ người.
Phó Quan không có bất kỳ động tác né tránh nào, tùy ý mặc Văn Lãng Tây ôm mình không có quy tắc, kiêng kỵ gì hôn xuống.
Anh muốn cho Văn Lãng Tây cảm giác an toàn, khiến hắn nhìn thấy chân tâm của mình.
Văn Lãng Tây như động vật hoang dã xâm chiếm lãnh địa, muốn toàn thân Phó Quan mỗi một chỗ đều phải nhiễm mùi vị của mình, sau đó biến thành vật sở hữu của mình.
Đợi đến khi hôn đủ, Văn Lãng Tây mới nằm lại lên gối, nhưng vẫn quấn chặt Phó Quan như bạch tuột, một lúc sau thấp giọng gọi:“Phó Quan“.
Phó Quan mím mím môi, ừm một tiếng.
“Anh sau này chỉ có thể là của một mình em, chỉ có thể bị em ôm, chỉ có thể bị em hôn, chỉ có thể bị em ngủ, không được cùng bất luận người nào có tiếp xúc thân mật“.
Phó Quan nhẹ nhàng giương môi lên, cảm thấy Văn Lãng Tây hiện tại như một thằng nhóc ngang ngược, bá đạo, không muốn cùng bất kỳ ai chia sẻ vật sở hữu của mình.
“Ừm” Vành tai ửng đó, Phó Quan nhẹ giọng đáp.
Cho dù Văn Lãng Tây không nói, anh cũng sẽ không cùng người khác có hành động thân mật.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến khi Phó Quan cho là Văn Lãng Tây đã ngủ rồi lại đột nhiên nghe thấy âm thanh khàn khàn động tình của người kia.
“Phó ca ca, anh không chỉ được khắc lên trên thân thể em...” Dừng lại một giây, nhẹ giọng nói tiếp:“Anh còn trực tiếp khảm sâu vào bên trong linh hồn em”
“Cho nên nói, nếu như ngày nào đó anh thực sự vứt bỏ em, vậy thì cũng tương đương đem linh hồn em rút sống”
Phó Quan nhắm mắt, nghe Văn Lãng Tây nhẹ nhàng nói ra những lời này, chóp mũi truyền tới từng trận chua xót, lập tức đưa tay ra, trong ổ chăn chặt chẽ nắm lấy bàn tay Văn Lãng Tây, nửa ngày sau mới nói:“Yên tâm đi! Anh đi bất kỳ nơi nào cũng sẽ đưa em theo cùng!”
Đảo mắt lại đến ngày Phó Hoa Thăng ghé qua, hôm nay ông rất rảnh rỗi, cho nên đến sớm hơn bình thường, buối trưa đã có mặt ở Văn gia.
Phó Hoa Thăng không thấy ai ở phòng khách, nên trực tiếp đi dọc theo hành lang tìm người, vừa đi vừa lấy di động ra chuẩn bị gọi một cú cho Phó Quan.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông, là từ sân sau truyền đến, bởi vì thời gian trước đã từng tham quan vườn hoa ở sân sau nên biết đường, ông lần theo tiếng chuông đi tới.
Điện thoại vừa được kết nối, Phó Hoa Thăng đã ra đến sân sau, lập tức nhìn thấy hai người đang cách rất gần.
Vào lúc này, Phó Quan cùng Văn Lãng Tây đang thân mật ôm nhau trên đu quay ở sân sau.
Văn Lãng Tây cầm chiếc điện thoại bị vỡ màn hình kề sát bên cạnh lỗ tai Phó Quan, đầy mắt đều là yêu thương, mà Phó Quan thì tay trái ôm một hộp dâu tây, tay phải cầm một trái hướng đến bên miệng Văn Lãng Tây, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Phó Quan đút Văn Lãng Tây ăn dâu xong mới đối micro hỏi:“Ba, làm sao vậy?”