Phó Hoa Thăng đứng ở khúc cua nhìn hai người xà nẹo trên xích đu:“Ba đến Văn gia rồi”
Phó Quan cả người ngẩn ra, cùng Văn Lãng Tây bốn mắt nhìn nhau, anh nghe thấy giọng nói của ba mình không phải từ điện thoại truyền ra mà là ngay tại sân sau.
Không đợi Phó Quan lấy lại tinh thần, Phó Hoa Thăng không nhanh không chậm bước lại gần vị trí của hai người, vừa đi vừa nói:“Quan, phòng khách không có ai nên ba gọi điện thoại cho con, lần theo tiếng chuông lại đây“.
Vẻ mặt Phó Hoa Thăng vô cùng tự nhiên, không có bất cứ biểu tình khác lạ nào, tựa như đối với hành vi của hai người hiện tại không có bất luận ý kiến gì.
Phó Hoa Thăng đi đến đối diện hai người, trong mắt mang theo tia mập mờ, trêu nói:“Tiểu Lãng Tây, không có quấy rối hai đứa chứ?”
Thấy Phó Hoa Thăng bất ngờ tập kích, phản ứng đầu tiên của Phó Quan là lập tức tránh khỏi lồng ngực Văn Lãng Tây.
Không phải sợ Phó Hoa Thăng nhìn thấy, mà mọi thứ quá đột ngột, anh chưa biết phải giải thích như thế nào.
Dù sao Văn Lãng Tây cũng là bệnh nhân của Phó Hoa Thăng, anh lại ở đây với danh nghĩa quan sát người bệnh, nghĩ sao cũng thấy không đỡ được.
Mà Phó Quan còn chưa kịp đứng dậy, Văn Lãng Tây đã nắm chặt vai anh đè lại, khí lực to lớn như muốn bóp nát xương vai anh.
Phó Quan ăn đau quay đầu nhìn Văn Lãng Tây, chưa kịp phản ứng đã bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của Văn Lãng Tây đâm tới.
Phó Hoa Thăng đứng bên cạnh thu hết vào trong mắt, đôi mắt híp lại, lập tức đối hai người khoát khoát tay, cười nói:“Chắc hai đứa còn lời muốn nói, vậy ba đi thư phòng chờ tiểu Lãng Tây, Quan a, đừng nói lâu quá nha“.
Nghe vậy, ánh mắt Phó Quan từ trên người Văn Lãng Tây chuyển đến Phó Hoa Thăng, nơi bả vai truyền đến đau đớn khiến hắn cau mày, mím mím môi:“Vâng”
Phó Hoa Thăng đến bất ngờ, đi cũng nhanh, sân sau chỉ còn lại hai người thân thiết với nhau, nhưng bầu không khí không còn ấm áp như vừa nãy nữa, nhiều hơn một phần nghiêm nghị.
Phó Quan cau mày, giật giật vai, cùng Văn Lãng Tây bốn mắt nhìn nhau, nhỏ giọng:“Lãng Tây! Trước tiên buông tay đi, đau quá....”
Nghe thấy âm thanh khẩn cầu cùng thần sắc nhịn đau của người kia, Văn Lãng Tây nhẹ tay hơn một chút nhưng vẫn nắm chặt vai Phó Quan, không hề có ý buông tay.
Văn Lãng Tây ánh mắt âm trầm, ngữ điệu lạnh lẽo:“Em làm anh mất mặt à?”
Nghe Văn Lãng Tây nói vậy, Phó Quan liền hiểu chấp niệm sợ bị vứt bỏ của người này lại nổi lên.
Đem hộp dâu tây đặt lên cọc gỗ, sau đó dùng hai tay nắm chặt tay Văn Lãng Tây, nhẹ giọng:“Làm sao có thể? Anh nguyện ý cùng em công khai với tất cả mọi người, với những người thân thiết của anh, kể cả ba anh“.
Văn Lãng Tây nghi hoặc, trầm mặt hỏi:“Vậy vừa nãy tại sao lại muốn rời khỏi em?”
Đôi tay Phó Quan nắm chặt tay Văn Lãng Tây dùng sức, đôi môi giật giật, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:“Em biết bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp kiêng kỵ gì không?“.
Phó Quan dùng hết mấy phút cuộc đời để giải thích vì sao bác sĩ tâm lí không thể cùng bệnh nhân nói chuyện yêu đương, đem mọi chuyện đều giải thích rõ ràng, Phó Quan chân thành nói:“Cho nên anh cần thời gian thuyết phục ba, nhưng lần này quá đột ngột, hoàn toàn chưa nghĩ được nên nói như thế nào....”
Phó Quan vừa nói vừa quan sát Văn Lãng Tây từ đầu đến cuối gương mặt tuấn mỹ vẫn lãnh tĩnh, hiển nhiên, người này đối với những lời mình vừa nói hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Đáy lòng Phó Quan thoáng nghĩ, rõ ràng hiện tại có nói gì đối phương cũng không dễ dàng tin tưởng.
Hai người cứ giằng co như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Quan vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Văn Lãng Tây, anh cảm thấy hiện tại phương thức hữu hiệu nhất chính là dùng hành động thực tế để biểu đạt tâm ý của mình.
Vì vậy, Phó Quan tâm trạng sôi trào, thoáng mím môi, sau đó liều mạng mà đem môi mình dán tới, hôn lên bờ môi mỏng của Văn Lãng Tây.
Phó Quan không biết hôn môi, chỉ có thể đem môi mình cùng Văn Lãng Tây vuốt ve lẫn nhau, không có bất kì tiểu xảo cầu kì nào, chỉ có cảm xúc chân thành.
Cái hôn này rất lâu, rất dài, rất dịu dàng, rất nghiêm túc.
Một lúc sau, vành tai Phó Quan đỏ ửng thoáng tránh ra, dùng đôi mắt trong trẻo kia nhìn Văn Lãng Tây, khàn khàn giọng:“Lãng Tây! Hai ngày này anh sẽ cùng ba nói chuyện của hai đứa mình, em đừng tức giận“.
Có lẽ do Phó Quan hôn quá mức ôn nhu, đem băng sương vừa nãy ngưng tụ trong mắt Văn Lãng Tây hòa tan, khiến sự âm trầm tiêu tán đi một ít.
Nhưng trên mặt vẫn mang theo sự nghi ngờ.
“Anh khẳng định anh không phải đang thương hại em?”
Phó Quan dừng một chút mới phản ứng được Văn Lãng Tây đang nói đến vấn đề bác sĩ tâm lí và bệnh nhân yêu nhau.
Phó Quan nhìn chăm chú Văn Lãng Tây hồi lâu, bỗng nhiên một làn gió mát nhẹ thổi qua mang theo từng trận hương hoa, hương vị theo hơi thở khuếch tán tiến vào trong khoang ngực như có thể gột rửa tâm hồn con người.
Cùng lúc đó, Phó Quan ngồi bên cạnh đầy mắt đều là Văn Lãng Tây, càng khiến người động lòng hơn chính là vai còn đang bị người này giữ chặt, tựa như vĩnh viễn cũng không buông tay, như một tư thế vĩnh hằng...
Chính tại khoảnh khắc này Phó Quan mới chân chính lĩnh hội được bản chất của ái tình – Chỉ cần là người, thế giới của anh sẽ có gió thoảng, hương hoa cùng sự vĩnh hằng.
Khóe môi Phó Quan nhẹ giương lên cong cong, gằn từng chữ một:“Anh khẳng định!”
Phó Hoa Thăng ở thư phòng đợi gần 10 phút Văn Lãng Tây mới gõ cửa tiến vào.
“Chú Phó, vừa nãy thật xin lỗi”
Văn Lãng Tây vừa vào cửa đã tạ lỗi với Phó Hoa Thăng, biểu tình âm trầm nghi vấn vừa nãy biến mất không còn tăm hơi.
Phó Hoa Thăng sâu sắc liếc nhìn Văn Lãng Tây một cái, cười hiền hòa:“Không sao! Tiểu Lãng Tây ngồi đi”
“Vâng”
Phó Hoa Thăng híp mắt nhìn Văn Lãng Tây ngồi đối diện, chậm rãi lên tiếng:“Hôm nay sẽ không hỏi biểu hiện gần đây của con”
“Vâng”
“Con nói một chút vừa nãy đang cùng Quan làm gì đi, chú muốn nghe cái này”
Văn Lãng Tây nhìn thẳng Phó Hoa Thăng, ánh mắt lập lòe tinh quang, không kiêng dè tí nào, đúng mực nói:“Vừa nãy chú đi rồi, con hôn Phó Quan“.
Câu nói này tuy ngắn gọn nhưng lại minh bạch, rõ ràng.
Nghe Văn Lãng Tây nói vậy Phó Hoa Thăng cũng không có một chút khiếp sợ nào, như thể đã sớm biết quan hệ của hai người là như vậy.
Sau đó hướng về phía Văn Lãng Tây:“Biết ngay con sẽ nói như vậy mà....”
Phó Hoa Thăng khẽ thở dài một hơi, một lúc sau mới lên tiếng:“Vừa nãy Quan nói gì với con?”
“Nói con không cần đề cập với chú về chuyện này, tối nay anh ấy muốn tự mình nói với chú”
“Ồ? Vậy sao con vẫn nói?”
Văn Lãng Tây ánh mắt kiên định nhìn Phó Hoa Thăng, trầm giọng:“Con không muốn nhìn anh ấy một mình đối mặt, con muốn giúp đỡ ảnh”
Phó Hoa Thăng khẽ cười:“Con có thể làm gì?”
“Thỉnh cầu chú đừng trách anh ấy, đáp ứng tụi con”
“Nó có nói với con nghề này kiêng kỵ gì chưa?”
“Có” Nói xong lập tức bổ sung:“Anh ấy đối với con yêu thích lớn hơn thương cảm”
Phó Hoa Thăng không tỏ rõ ý kiến, hỏi:“Vậy còn con?”
“Con?”
Phó Hoa Thăng nhìn chăm chú vào đôi mắt Văn Lãng Tây:“Con đối với nó thì sao? Là ỷ lại hay là cái khác?”
Văn Lãng Tây bỗng nhiên khựng lại, mang theo một chút mờ mịt khó giải thích:“Con đối với anh ấy chưa bao giờ là ỷ lại”
“Vậy đó là cái gì? Dục vọng độc chiếm?”
Văn Lãng Tây cau mày, không biết trả lời như thế nào.
Hắn đối với Phó Quan xác thực có dục vọng độc chiếm đặc biệt mãnh liệt, thậm chí còn từng nghĩ qua đem người kia vĩnh viễn nhốt lại trong phòng mình, không để cho bất luận người nào thấy được.
Nhưng cũng chỉ là thoáng nghĩ qua, hắn không nỡ bẻ gãy đôi cánh xinh đẹp của Phó Quan.
Cho nên, hắn đối với Phó Quan không chỉ là dục vọng độc chiếm, hắn đối với người kia còn có đau lòng cùng yêu thích.
“Không chỉ có dục vọng độc chiếm, còn có tình yêu” Văn Lãng Tây nhìn chăm chú vào đôi mắt Phó Hoa Thăng trả lời.
Thấy thái độ kiên định của Văn Lãng Tây, Phó Hoa Thăng trầm mặc không nói gì, qua thời gian thật dài mới hỏi:“Con phân biệt dục vọng độc chiếm với tình yêu như thế nào?”
“Dùng tâm”
Phó Hoa Thăng nháy mắt bất động, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nói:“Con định cùng nó bao lâu?”
“Có ý gì?”
“Đi cùng với nó bao lâu?”
“Mãi đến một giây trước khi con chết”
Nghe câu trả lời quyết tuyệt như vậy, Phó Hoa Thăng híp mắt, nhìn Văn Lãng Tây trong mắt hiện vẻ đau lòng.
“Thằng nhỏ ngốc, ai....Con biết mình họ gì không?”
“Hiện tại họ Văn”
“Con biết vì sao Văn gia nhận nuôi con không?”
“Tương đối dễ nuôi”
Phó Hoa Thăng bị làm cho bật cười, nhìn cặp mắt đen sâu, trong suốt của Văn Lãng Tây, đột nhiên không muốn nói thêm gì nữa.
“Thôi...” Phó Hoa Thăng vừa nói vừa khẽ nhấp một hớp trà, nhắm mắt tinh tế thưởng thức trà, nhíu nhíu mày, mở mắt hỏi:“Trà này ai pha?“.
“Con”
“Lần sau bỏ lá trà ít lại chút, cho nhiều bị chát”
“....Vâng”
Phó Hoa Thăng thả chén trà trong tay lên bàn, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc:“Được rồi, tiểu Lãng Tây, nói chính sự đi, trước tiên nói một chút về biểu hiện của con trong khoảng thời gian này đi”
Văn Lãng Tây nhìn Phó Hoa Thăng không nói lời nào.
“Tiểu Lãng Tây?”
“Chú còn chưa nói có đáp ứng hay không”
“Đáp ứng cái gì?”
Lời này vừa nói ra Văn Lãng Tây lập tức nhíu mày, Phó Hoa Thăng không khỏi vui vẻ, khẽ cười, chậm rãi nói:“Chú kỳ thực không có ý kiến gì, Quan vẫn luôn rất có chủ kiến, chuyện gì nó đã nhận định chú có muốn thay đổi cũng không được, cũng không muốn thay đổi“.
Ngừng một chút, lại nói:“Nếu con với nó cảm thấy vui vẻ thì cứ thoải mái đi, bất quá cũng đừng quá miễn cưỡng, chuyện sau này không ai nói trước được....”
“Không miễn cưỡng, chỉ cần là anh ấy, bất luận làm cái gì, con đều vui vẻ chịu đựng”
Lúc Phó Hoa Thăng cùng Văn Lãng Tây ra ngoài đã gần 4 giờ chiều, ba người cùng nhau ăn chút trái cây, Phó Hoa Thăng liền nói phải đi.
Thấy Phó Hoa Thăng phải đi, Phó Quan lập tức có chút gấp gáp, anh còn đang muốn tâm sự thêm một chút.
“Ba, nán lại thêm một chút đi, con muốn nói chuyện với ba”
Phó Hoa Thăng nghe vậy, híp mắt cười, cũng không quan tâm Văn Lãng Tây vẫn đang ngồi bên cạnh, trêu ghẹo:“Là vì tiểu Lãng Tây đi?”
“Con....Sao ba...”
Thấy Phó Quan cả buổi không nói được một câu hoàn chỉnh, Phó Hoa Thăng nhẹ giọng nở nụ cười, liếc nhìn Văn Lãng Tây, đứng dậy, cầm lấy cặp táp bên cạnh:“Con tự quyết định đi, ba không có ý kiến, chỉ cần con thấy hạnh phúc ba mới có thể vui vẻ, những thứ khác....đều không quan trọng, đi theo trái tim mình đi“.
Mãi đến tận khi Phó Hoa Thăng rời đi, Phó Quan vẫn chưa lấy lại tinh thần, đây là.....Đồng ý?
Ngay khi Phó Quan định đem tin vui này chia sẻ với Văn Lãng Tây, quay người lại đã không thấy người đâu.
Phó Quan bây giờ đối với việc người này đột nhiên biến mất có bóng ma tâm lý, lập tức hoảng hồn, hô to:“Lãng Tây!!!”
Chớp mắt phòng ngủ trên lầu truyền đến âm thanh của Văn Lãng Tây:“Ở đây!”
Phó Quan nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã lên lầu, bước nhanh tới phòng ngủ của mình.
Vừa vào cửa, thân hình Phó Quan khựng lại.
“Lãng Tây? Em thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”
Chỉ thấy Văn Lãng Tây đang đứng bên cạnh tủ quần áo, đem đồ hai người thường xuyên mặt nhét vào túi.
Nghe thấy âm thanh của Phó Quan, Văn Lãng Tây nhanh chóng quay đầu lại, vội vàng ném quần lót của Phó Quan vào trong túi, như sói ác chụp mồi vọt tới trước mặt Phó Quan, kéo lấy hai cánh mông ôm lấy ném người lên trên giường.
“Phó ca ca! Em muốn trừng phạt anh!”