Sau sinh nhật Phó Quan, Phó Hoa Thăng có ghé qua một lần, kết quả hiển nhiên vẫn là bệnh tình Văn Lãng Tây chuyển biến tốt không ít.
Cũng không có ai tin tưởng kết quả chẩn đoán này, hành vi gần đây của Văn Lãng Tây quá mức khác thường. Tại thời điểm đối mặt với Phó Quan, có lúc vô cùng săn sóc, trong mắt toàn là anh, nhưng cũng có lúc không nói một lời lập tức quay đầu đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Theo quan sát của Phó Hoa Thăng trong khoảng thời gian này, những lúc điền vào phiếu khảo sát, đại đa số lựa chọn đều không phải suy nghĩ thật sự của hắn, câu trả lời ngày càng trở nên hoàn mỹ chẳng qua chỉ là công cụ để che giấu bệnh tình của mình.
Cho nên Phó Hoa Thăng quyết định điều chỉnh phương án trị liệu, việc cấp bách trước mắt là để Văn Lãng Tây phối hợp trị liệu, không tiếp tục ngụy trang.
Kỳ thực, khoảng thời gian này Văn Lãng Tây càng ngày càng kinh hoảng, hắn phát hiện hắn tự chủ ngày càng kém, càng ngày càng dễ mất kiểm soát, cảm xúc hung hăng cuộn trào, cho nên mỗi lần tâm tình trở nên rối loạn đều sẽ lập tức rời khỏi Phó Quan, trốn đi tự điều tiết lại bản thân.
Tối hôm đó, trước khi ngủ Văn Lãng Tây hâm một ly sữa nóng cho Phó Quan, hắn phát hiện Phó Quan khoảng thời gian này thường xuyên mất ngủ, tuy hai người nằm ở hai bên giường cách xa nhau, nhưng nửa đêm hắn vẫn cảm nhận được tiếng động nhỏ bé người này nhiều lần trở mình, làm hắn đau lòng.
Văn Lãng Tây mặc áo ngủ màu đen, cầm ly sữa lên lầu, chưa kịp đẩy cửa tiến vào đã nghe thấy tiếng Phó Quan nói chuyện điện thoại bên trong.
“Đừng để dì Sầm phải đặc biệt đi một chuyến như vậy”
“Em bên này không thiếu ăn, không cần mang tới đâu”
“Tu Quý, thật sự không cần....”
Văn Lãng Tây đứng ngoài cửa yên lặng nghe thanh âm bên trong, trên mặt không có bất kỳ tâm tình gì.
Chỉ nghe vài câu lập tức quay người rời đi, bước chân không nhanh không chậm, tựa như đang nhàn nhã tản bộ trong sân, nhưng tần suất nện bước lại ngày càng chậm, mãi đến gần hành lang cầu thang mới dừng lại.
Đột nhiên, một tiếng vang thủy tinh vụn vỡ sắc bén phá vỡ đêm đen yên tĩnh, Văn Lãng Tây đứng bên rào chắn cầu thang ném thẳng ly sữa xuống lầu với vẻ mặt vô cảm.
Tiếp đó ngẩng đầu lên, nhắm chặt hai mắt, bất đắc dĩ nghiêng đầu, lập tức quay người đi về phòng, cùng tốc độ bước đi thong dong vừa nãy giống nhau, chỉ có điều ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ, không mang theo chút nhiệt độ nào.
Trong phòng Phó Quan đang nói chuyện với Tu Quý thì nghe thấy tiếng thủy tinh rơi bể, tưởng Văn Lãng Tây không cẩn thận làm đổ ly chén gì đó, muốn nhanh chóng cúp điện thoại đi nhìn thử xem người nọ có bị thương hay không.
Vừa nói tạm biệt với Tu Quý, đứng bên cửa sổ còn chưa kịp bước ra thì cánh cửa gỗ màu đen đã nhẹ nhàng bị người đẩy mở.
Văn Lãng Tây đẩy cửa tiến vào, tiếp đó đem chốt cửa hướng bên trái dùng sức bẻ một cái, dùng thủ pháp đặc thù của hắn khóa trái cửa, sắc mặt âm trầm hướng Phó Quan đi tới.
Phó Quan thấy sắc mặt người này không đúng, tâm trạng phút chốc trở nên hồi hộp, theo bản năng muốn tiến lên dò hỏi, nhưng còn chưa bước được bước nào đã bị bước chân càng lúc càng nhanh của Văn Lãng Tây ngăn trở.
“Vừa gọi cho ai?” Văn Lãng Tây đứng trước mặt Phó Quan, cúi đầu hỏi, ngữ điệu bên trong không chứa một tia cảm xúc.
Khoảng cách hai người rất gần, Phó Quan cảm thấy chỉ cần mình thở mạnh thêm một chút thì lồng ngực cũng có thể dán sát lên lồng ngực đối phương.
Rõ ràng trạng thái người này đang rất không ổn, Phó Quan điều chỉnh lại khí tức, cùng Văn Lãng Tây bốn mắt nhìn nhau, thanh âm nhẹ nhàng hết mức có thể:“Là Tu Quý, anh ấy nói dì Sầm....”
Còn chưa nói hết lời, Văn Lãng Tây đã động thủ, đoạt đi điện thoại Phó Quan ném thẳng ra ngoài cánh cửa sổ đang mở một nửa, sau khi vứt xong, nhìn vào đôi mắt ngỡ ngàng của Phó Quan, thấp giọng hờ hững:“Về sau không được liên lạc với tên đó“.
Phó Quan nháy mắt sững sờ, sau khi phản ứng lại theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ Văn Lãng Tây bất ngờ dùng tay phải mạnh mẽ cố định lại cằm anh, ngữ khí so với vừa nãy càng lạnh lùng hơn:“Tôi nói! Sau này không được liên hệ cùng tên đó, nghe thấy không?“.
“Lãng Tây, em....Anh với anh ấy không có gì....Em mau buông tay!”
Trong vài giây ngắn ngủi này Phó Quan đã tinh tường ý thức được Văn Lãng Tây đang nổi giận, nhưng anh dưới cằm bị bóp đến đau đớn, không nói ra được lời an ủi dư thừa nào, duỗi hai bàn tay khớp xương nổi cộm nắm lấy cổ tay Văn Lãng Tây muốn kéo xuống.
Nhưng không có một chút hiệu quả nào, cổ tay nổi đầy gân xanh kia của Văn Lãng Tây không phải là thứ Phó Quan có thể lay động được.
“Hỏi lần nữa, nghe thấy chưa?” Văn Lãng Tây không để ý phản kháng, giãy dụa của Phó Quan, bàn tay đang bóp chặt lấy cằm anh càng thêm dùng sức, tiếp tục lạnh giọng hỏi.
Phó Quan giờ khắc này không cách nào trả lời hắn, bởi vì anh và Tu Quý thật sự không có gì, nếu như đáp ứng sẽ như đang chứng tỏ hai người thật sự có quan hệ.
“Anh và anh ấy...thật sự không có quan hệ gì....buông tay ra...Đau!” Phó Quan khẩn trương nhíu mày, cụp mắt nhìn cổ tay đang dùng lực của Văn Lãng Tây, anh cảm thấy cằm mình sắp bị bóp nát.
Do Phó Quan rũ mắt nhìn xuống nên bỏ lỡ sự tuyệt vọng điên cuồng chợt lóe kia trong mắt Văn Lãng Tây.
Văn Lãng Tây bất chợt thả cằm Phó Quan ra, không để Phó Quan lấy hơi lập tức duỗi hai tay ôm lấy hai má Phó Quan, không chút do dự hôn xuống.
Răng môi hai người vừa chạm vào nhau thân thể Phó Quan khẽ khàng run rẩy, đây là lần thứ ba hai người hôn môi, không có sự dịu dàng, nâng niu trong quá khứ, không có hương vị son môi, chỉ còn thô lỗ cùng cuồng loạn.
Sau khi chạm đến môi Phó Quan, Văn Lãng Tây trước tiên đưa lưỡi liếm nhẹ lên bờ môi đối phương, tiếp đó ngậm lấy cánh môi dưới, dùng sức mút cho đến khi trào máu mới thoáng lui ra, cụp mắt nhìn xuống bờ môi mỏng vốn đã gợi cảm trở nên hồng hào đầy đặn, trên bề mặt còn nhiễm một tầng nước bọt của hắn, óng ánh long lanh.
Phó Quan bị hôn đến nỗi hai chân như nhũn ra, đôi mắt nhàn nhạt ửng hồng, vành tai cũng trở nên dụ người.
Thừa dịp Văn Lãng Tây nghỉ xả hơi, do gò má vẫn đang bị đôi tay to rộng ấm áp của đối phương áp chặt nên anh cũng không phí công giãy dụa, chỉ vội vàng mở miệng mang theo chút run rẩy:“Lãng Tây! Anh và Tu Quý thật sự không có gì!“.
Phó Quan vừa nói xong Văn Lãng Tây lại cúi đầu cắn chặt môi trên của anh, vừa hôn mút vừa liếm láp, động tác thô bạo như muốn nuốt luôn cánh hoa mềm mại này vào bụng.
Chờ cho đến khi màu sắc môi trên cùng môi dưới đỏ hồng nóng bỏng giống nhau, Văn Lãng Tây mới chậm rãi lần thứ hai buông ra, trong ánh mắt mang theo sự quyết tuyệt cùng tàn nhẫn khó phát giác, nhìn chằm chằm hai má đỏ ửng của Phó Quan, âm thanh khàn khàn nói:“Tôi không quan tâm....”
Dừng một chút, đôi mắt hẹp dài âm trầm nhìn chằm chằm Phó Quan mới tiếp tục nói:“Không quan tâm hai người có quan hệ gì hay không, không cần biết anh có ghét tôi hay không, cũng không quan tâm anh có yêu tôi hay không, tôi đều muốn chiếm lấy anh“.
“Không còn muốn tiếp tục nuốt giận nữa rồi!” Văn Lãng Tây càng nói càng kích động, từ khàn khàn chậm rãi biến thành từng trận gào thét.
“Tôi trước đây hiểu chuyện như vậy, ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ vì muốn anh vui vẻ mà làm tất cả những chuyện trái với mong muốn, khao khát của bản thân, anh có biết thời điểm trong lòng trở nên trống rỗng có bao nhiêu điên cuồng muốn dùng lưỡi dao vẽ cho mình vài đường”
“Vì anh, tôi ngay cả quyền lợi thương tổn của mình cũng không có! Còn có thể không chiếm được anh! Vĩnh viễn cũng không chiếm được....!”
“Tôi không muốn thuận theo tự nhiên đợi anh chậm rãi thích tôi nữa! Đợi không được, cũng không muốn đợi thêm, tôi muốn ngay tại đây chính lúc này, cùng với anh hòa làm một!”
Nói đến đây, Văn Lãng Tây buông đôi tay đang ôm lấy gò má Phó Quan, đem cả người giam vào trong ngực, hai mắt đỏ bừng, nhanh chóng nói:“Đừng trách tôi! Đừng trách tôi! Đừng trách tôi! Tôi làm như vậy cũng chỉ vì quá yêu anh! Bị một tên bệnh tâm thần thích nhất định là nỗi sỉ nhục của anh đi! Nhưng tôi vẫn là không nhịn được muốn kéo anh cùng xuống Địa Ngục. Tha thứ cho tôi! Tha thứ cho tôi vì đã yêu anh! Tha thứ cho tôi vì đã làm ra tất cả những chuyện này....”
Phó Quan sững sờ cứng ngắc đứng tại chỗ, tùy ý để Văn Lãng Tây đối với mình gào thét, tùy ý để hắn ôm chặt mình, cho dù bả vai bị nắm đến đau đớn cũng không có bất luận động tác gì.
Thời khắc này Phó Quan mới muộn màng nhận ra, khoàng thời gian này Văn Lãng Tây đã ngột ngạt như nào, sự phẫn nộ, nỗi thống khổ, bi thương của hắn tất cả đều bị hắn đè chặt thật sâu dưới đáy lòng, cho dù trái tim từ lâu đã lở loét, tanh tưởi mà rách nát, bất kham, nhưng vẫn là không ngừng nghỉ tiêm thuốc độc vào trong.
Đáng sợ nhất chính là độc này toàn bộ đều là do chính mình đem tới, đều là bởi vì mình Văn Lãng Tây mới biến thành dáng vẻ cuồng loạn ngày hôm nay. Đều bởi vì mình! Bởi vì mình! Bởi vì mình!
Hổ thẹn, tự trách, cảm giác áy náy, cắn rứt mạnh mẽ bủa vây lấy thân thể Phó Quan khiến anh không cách nào tỉnh táo, mặc cho Văn Lãng Tây náo loạn trên cơ thể mình.
Sau khi Văn Lãng Tây ôm chặt lấy Phó Quan không hề ngừng nghỉ một khắc nào, lập tức duỗi một tay vào bên trong vạt áo ngủ của Phó Quan vuốt ve, da dẻ Phó Quan non mềm, lòng bàn tay rộng lớn nóng bỏng nhanh chóng loạn chuyển khắp nơi trên thân thể anh. Vòng eo, bả vai, xương sống, xương hồ điệp đều phủ đầy dấu ấn đỏ hồng do Văn Lãng Tây dùng sức vuốt ve, nắn bóp gây ra.
Vẫn chưa đủ! Văn Lãng Tây bắt đầu đặt xuống những nụ hôn, từ cổ di chuyển dần đến vành tai, một chút lại một chút, gặm cắn liếm mút, hương vị trên người Phó Quan chậm rãi khuếch tán vào hơi thở Văn Lãng Tây, khiến cho hô hấp của hắn ngày càng gấp rút, dần trở nên nặng nề, hận không thể nhanh chóng đem hắn cùng Phó Quan hòa vào làm một.
Không đủ! Vẫn không đủ! Còn thiếu rất nhiều! Văn Lãng Tây như con sói đã lâu chưa được nếm qua mùi thịt, đỏ mắt, tham lam, không ngừng kêu gào đòi hỏi.
Giờ phút này Văn Lãng Tây đã bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, không hề liếc mắt nhìn Phó Quan lấy một cái, lập tức đem người ôm tha, kéo đến trên giường. Đem đôi chân thon dài, mảnh khảnh của Phó Quan tách ra, đè ép lên thân thể đối phương, vội vã không chờ nổi lấy xuống gọng kính ánh bạc của người kia, bắt đầu hôn môi, gặm cắn hầu kết Phó Quan.
Đồng thời đem tay lần thứ hai duỗi vào bên trong quần áo đối phương, không kịp cởi nút áo trực tiếp đẩy lên trước ngực Phó Quan, lộ ra vòng eo mảnh mai, trắng nõn cùng với hai điểm đỏ sẫm nhàn nhạt trước ngực.
Văn Lãng Tây bắt đầu đưa tay vuốt ve qua lại giữa vòng eo và lồng ngực Phó Quan, động tác có chút ngây ngô, loạn xạ không theo quy luật nào, nhưng lại mang theo nồng đậm ý tứ chiếm hữu.
Chờ đến khi hầu kết thanh tú của Phó Quan bị gặm liếm đến đỏ bừng, Văn Lãng Tây liền di dời chiến địa, lại hôn lên đôi môi giờ phút này đã trở nên đầy đặn trơn bóng của Phó Quan.
Bờ môi vừa dán lên nhau, Văn Lãng Tây đã không chờ nổi đem đầu lưỡi của mình tiến vào. Tại không gian tư mật, chật hẹp kia mà tiến hành càn quét, tham lam chiếm giữ. Đầu lưỡi ướt át, mềm mại của Phó Quan bị Văn Lãng Tây đuổi cùng giết tận đến không còn chỗ trốn, đành phải bị cuốn theo lay động qua lại.
Theo nụ hôn ngày trở nên sâu sắc, tính khí của Văn Lãng Tây cũng ngày càng trướng đau, khó nhịn cọ lên bắp đùi Phó Quan.
So với Văn Lãng Tây gấp gáp động tình, Phó Quan lúc này chỉ nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng, yên lặng, bất động trên giường, viền mắt ửng hồng ngậm lấy gợn sóng lấp lóe, anh vẫn chìm sâu bên trong hổ thẹn cường liệt, không cách nào thoát khỏi.
Không ai có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Phó Quan. Ở sâu trong tâm hồn anh luôn đeo theo cảm giác tội lỗi, chỉ cần nó manh nha trỗi dậy, anh sẽ vĩnh viễn chìm đắm trong đó không có cách nào kiềm chế, từ nhỏ đã như vậy, từ khi bắt đầu biết chuyện liền như vậy, anh vĩnh viễn bị đày đọa trong bóng tối tội lỗi....
Văn Lãng Tây bây giờ không khác gì phát điên, làm sao có thể để ý đến thần sắc nơi đáy mắt Phó Quan, hắn chỉ cảm thấy cả người bốc hỏa, khẩn cấp cần một vật chứa để phát tiết ngọn lửa này.
Thân thể Văn Lãng Tây dời xuống phía dưới, vùi đầu vào ngực Phó Quan, dễ dàng tìm đến hai điểm đỏ ửng kia, như là người trong sa mạc lâu ngày tìm được nguồn nước, tham lam mà đắc ý đem môi mình phủ lên, thân người bên dưới đột nhiên run nhẹ, Văn Lãng Tây như không phát hiện, đỏ mắt, gấp gáp mút liếm đầu ti Phó Quan, mút cho nó dựng đứng lên, như viên kẹo nhỏ càng khiến Văng Lãng Tây hưng phấn hơn.
Tính khí của hắn đã nín phồng, căng trướng không chịu nổi, Văn Lãng Tây thuận theo lồng ngực Phó Quan, từ trên xuống dưới rải rác hôn lên, hôn đến cái hố nhỏ giữa vùng bụng trắng mềm, Văng Lãng Tây giương mắt nhìn một chút, người này đến cái rốn cũng xinh đẹp như vậy.
Văn Lãng Tây ưỡn người về phía sau, mò tới cái quần pyjama của đổi phương, không hề nghĩ ngợi tóm lấy lưng quần kéo xuống tới đầu gối.
Còn chưa kịp nhìn đã nghe thấy một thanh âm khàn khàn, run rẩy mà nức nở:“Đừng....”
Đây là âm thanh cần xin của Phó Quan, Văn Lãng Tây ngồi xổm giữa hai đùi Phó Quan, hô hấp gấp gáp nhìn chằm chằm người kia đang cắn chặt môi dưới, Văn Lãng Tây nghiến chặt răng, trong thanh âm mang theo dục vọng nồng đậm xen lẫn trào phúng:“Không muốn tôi, vậy anh muốn ai?“.
Nói xong cũng không để Phó Quan tiếp tục lên tiếng, Văn Lãng Tây lập tức nắm lấy vật thể bên trong quần lót màu trắng của Phó Quan.
Khí cụ của Phó Quan tuy có chút phản ứng nhưng không quá mãnh liệt, Văn Lãng Tây sau khi chạm vào nháy mắt sửng sốt, bên tai không khỏi ửng đỏ.
Hắn dù sao vẫn là một bạn nhỏ mới 19 tuổi vẫn còn trong trắng, chưa bao giờ trải nghiệm qua những việc kích tình như vậy, cho nên khi bàn tay chạm đến tiểu Quan Quan tươi tốt như vậy khó tránh khỏi có chút cảm giác kỳ diệu lạ lẫm.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền tách ra khỏi lệ khí trong lòng Văn Lãng Tây, đôi mắt cũng dần sáng sủa hơn.
Sau khi vuốt ve tiểu Quan Quan, Văn Lãng Tây buông lỏng tay, lại áp lên trên người Phó Quan, nhắm mắt hôn lên gương mặt trắng nõn của Phó Quan, nụ hôn này so với vừa nãy nhiều thêm chút ôn nhu.
Thời điểm hôn đến bên thái dương Phó Quan, Văn Lãng Tây chợt cảm nhận trên môi mình một mảnh ướt át.
Văn Lãng Tây phút chốc mở mắt lập tức thấy đuôi mắt Phó Quan xẹt qua một hàng nước mắt.