Ngày thứ ba sau khi rời khỏi Văn gia, Tu Quý lại đến một lần nữa.
Tu Quý hôm nay mặc một bộ âu phục màu lam sậm được thiết kế riêng, trên tay cầm một bó nguyệt quý, nụ cười ôn nhuận như ngọc.
Hôm nay là ngày 8/5 - Sinh nhật Phó Quan.
Tu Quý lần này không có tiến vào Văn gia, hắn muốn hẹn Phó Quan ra nói chuyện.
“Sao không nói tiếng nào đã tới rồi?” Phó Quan ấn công tắc mở cổng, đi ra ngoài.
Phó Quan hôm nay mặc một bộ quần áo rộng rãi nhẹ nhàng, đứng dưới ánh nắng ban mai đặc biệt chói mắt.
“Nếu nói cậu sẽ không cho anh đến” Tu Quý đứng bên cạnh xe, tràn ngập dịu dàng nhìn Phó Quan.
Đợi đến khi Phó Quan đứng lại trước mặt hắn, Tu Quý từ phía sau lấy ra bó nguyệt quý đưa Phó Quan, nhẹ giọng nói:“Quan a, sinh nhật vui vẻ!“.
Phó Quan nháy mắt sững sờ, mới ý thức được hôm nay là sinh nhật mình, cúi đầu khẽ cười nhẹ:“Chính em cũng quên mất, cảm ơn anh vẫn nhớ!“.
Nói xong liền duỗi bàn tay khớp xương gầy gò tiếp nhận bó hoa, cúi đầu nhẹ ngửi một cái, bên môi ý cười càng đậm, ngẩng đầu nhìn Tu Quý:“Rất thơm! Cảm ơn!”
Bên trong thư phòng của căn biệt thự.
Văn Lãng Tây nghiêng người dựa vào một bên cửa sổ đang mở rộng, trong tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu hung ác rít một hơi, liên tục hết hơi này đến hơi khác, lơ đãng lại nhìn về hai mạt thân ảnh bên ngoài tường viện.
Không thể không thừa nhận, bọn họ đứng chung một chỗ thật xứng.
“Quan a, thật ra lần này tới đây tìm cậu anh còn có một việc”
“Anh nói đi!”
Tu Quý nhìn đôi mắt trong trẻo của Phó Quan, yên lặng một phút mới nói:“Làm bạn trai anh được không?“.
Lời này vừa nói ra, Phó Quan đột nhiên lui về sau nửa bước, còn chưa kịp mở miệng, Tu Quý lại lên tiếng nở cụ cười.
“Không cần sợ anh như vậy, hơn nữa, anh cũng đoán được đáp án của em” Tu Quý tiến lên phía trước nửa bước, lần nữa rút ngắn khoảng cách của hai người, bên miệng mang theo ý cười, tiếp tục nói:“Hôm nay tới hỏi em, chỉ vì muốn cầu một sự giải thoát chân chính cho đoạn tình cảm này“.
Hai tay Phó Quan siết chặt bó hoa, cùng Tu Quý bốn mắt nhìn nhau, nhìn sự ôn nhu giữa hai hàng lông mày của người kia, khóe môi giật giật, một lúc sau thấp giọng nói:“Xin lỗi”
Văn Lãng Tây đứng bên cửa sổ nhìn bó hoa nguyệt quý ở giữa hai người, đôi mắt vằn đỏ, tâm tình hoảng loạn.
Bọn họ có phải hay không sắp hôn nhau....
Hình ảnh này vừa xuất hiện trong đầu, Văn Lãng Tây lập tức quay đầu, hướng về phía cửa chạy, hắn nhất định phải chạy xuống ngăn cản bọn họ.
Phó Quan sao có thể để người khác hôn....
Nhưng thời điểm chạy đến bậc thềm trước cửa, hắn liền dừng lại.
Đôi mắt thẳng tắp nhìn bậc thang trước mặt, lồng ngực phập phồng chầm chậm mà mạnh mẽ, hai tay chặt chẽ siết lấy rào chắn, muốn khiến chính mình bình tĩnh lại.
Hắn đang tận lực điều chỉnh cảm xúc kích động, cuồng loạn của chính mình, dùng phương pháp mà Phó Hoa Thăng đã chỉ.
Hắn không thể quấy nhiễu Phó Quan, không thể quấy nhiễu, bằng không Phó Quan sẽ càng ngày càng chán ghét hắn.
“Được” Tu Quý cười cười “Đừng dùng ánh mắt tự trách như vậy mà nhìn anh, anh sớm đoán được kết quả rồi, cho nên hiện tại cũng không phải là quá thương tâm“.
Phó Quan nghe vậy, nửa ngày sau mới khẽ gật đầu nhẹ giọng nói:“Cảm ơn”
“Đừng nói cảm ơn nữa, cậu nãy giờ nói ba lần rồi” Tu Quý hơi nhích ra dựa người lên cửa xe, nhìn bụi hoa dại trước mặt, chậm rãi nói:“Bây giờ nghĩ lại, quãng thời gian trước anh quá ấu trĩ, cũng sắp 25 rồi, lại đi cùng một thằng nhóc tranh giành người yêu“.
Phó Quan cũng nghiêng người cùng Tu Quý song song dựa lên cửa xe, nghe Tu Quý nói lời này nghiêng đầu nhìn hắn:“Như thế nào?”
“Trong 4 năm đại học, cậu quan hệ với anh tốt nhất đi?”
“Ừm”
“Nhưng bây giờ không phải vậy nữa rồi, vị trí của anh trong lòng cậu đã bị người khác đè xuống, không cần vội phản bác, cũng không cần giấu giấu giếm giếm trước mặt anh, vô dụng, anh có thể nhìn ra được” Tu Quý quay đầu, cùng Phó Quan bốn mắt nhìn nhau, gằn từng chữ:“Văn Lãng Tây!“.
Nghe thấy cái tên này, Phó Quan phút chốc nhếch môi, bàn tay cầm bó hoa siết thật chặt.
“Anh chưa bao giờ thấy cậu vì ai mà nhọc lòng, hao tâm tốn sức như vậy, đặc biệt để dành một năm này bồi hắn, có lẽ chính bản thân cậu cũng không tự ý thức được, cậu đây là gặp được người mình thích“.
Phó Quan tim đập bịch bịch nhưng môi vẫn luôn mím chặt không nói lời nào.
Tu Quý thấy Phó Quan không lên tiếng, khẽ cười, đứng lên nói:“Nói như vậy được rồi, anh sợ anh còn nói nữa sẽ không nhịn được ăn giấm, đi đây“.
“Không vào ngồi một chút sao?”
Tu Quý thổi phù một cái, cười nói:“Nào dám a, ánh mắt kia của tiểu Tây như muốn nuốt sống anh“.
“Nào có khoa trương như vậy a..” Phó Quan trên mặt cũng nhuộm ý cười.
“Vào đi, đừng để người ta chờ lâu, gặp sau” Tu Quý nói xong liền quay người, mở cửa xe, nhấc chân ngồi lên.
“Chờ đã!” Phó Quan đè lại cánh cửa sắp đóng, ánh mắt nhìn Tu Quý có chút phức tạp:“Hy vọng anh có thể tìm được người thích hợp với anh” Nói xong dừng một chút, bổ sung”Hãy nhìn người bên cạnh nhiều một chút!“.
Nghe lời này, Tu Quý đầu tiên là lẳng lặng nhìn Phó Quan không nói một lời, một lúc sau mới thấp giọng đáp:“Quan a, có lẽ cậu còn chưa hiểu, nhưng cũng không cần hiểu bây giờ, chúng ta vẫn là bạn bè, sau này thường xuyên liên lạc!”
Tu Quý nói xong, khoát khoát tay với Phó Quan, đóng cửa, lái xe rời đi.
Tu Quý nhìn kính chiếu hậu phản chiếu thân ảnh gầy gò kia, khẽ thở dài, đạp ga tăng tốc chạy đi.
Phó Quan! Cậu ở trong lòng anh là Phó Quan, còn những người khác với anh chỉ là người khác.
Phó Quan cầm bó hoa nguyệt quý bước vào cửa, lấy lọ hoa trong tủ ra, thả bên trong chút dịch dinh dưỡng, anh muốn đem bó hoa này nuôi tiếp.
Văn Lãng Tây ở trên lầu ổn định tốt tâm tình, vừa đi xuống đã thấy Phó Quan ngồi xổm trên thảm trải sàn bên cạnh bàn trà, chỉnh lý lại bó hoa mà Tu Quý tặng anh.
Hình ảnh trước mặt này vô cùng ấm áp, nhưng lại hướng tim Văn Lãng Tây tàn nhẫn quất xuống một roi, cật lực khống chế kích động muốn hủy hoại bó hoa kia lại.
“Là của Tu Quý ca tặng đi?” Văn Lãng Tây ngồi trên ghế salon đối diện Phó Quan, giữa hai người cách một cái khay trà cùng với lọ hoa nguyệt quý.
Phó Quan nghe vậy ngẩng đầu lên:“Đúng vậy, anh thấy hoa này không tồi, có thể dưỡng tiếp một quãng thời gian“.
“Sao anh ấy lại tặng hoa cho anh?” Văn Lãng Tây đột nhiên đặt câu hỏi, nhìn thẳng khuôn mặt Phó Quan.
“Hôm nay sinh nhật anh, anh cũng quên luôn, không nghĩ tới anh ấy vẫn nhớ” Phó Quan một bên cắt tỉa hoa nói.
Văn Lãng Tây ngây ngẩn cả người:“Sinh nhật?”
“Ừm, hai, ba năm rồi không có tổ chức”
Bàn tay Văn Lãng Tây trong túi nắm chặt, buồng tim bất lực thở dài, nửa ngày sau mới nói:“Thật không tiện, lần này em không có cách nào mua quà tặng anh“.
Phó Quan ngẩng đầu thấy một mặt chăm chú của Văn Lãng Tây, không khỏi khẽ cười nhẹ:“Không cần mua, anh không nghĩ tới sẽ tổ chức sinh nhật, bất quá....” Phó Quan trước tiên dừng một chút liền nhẹ giọng dò hỏi:“Sao lại nói không thể mua?“.
Trên mặt Văn Lãng Tây lập tức hiện lên vẻ lúng túng, nhưng cũng chỉ chớp mắt đã biến mất, nửa ngày mới giả vờ tự nhiên nói:“Không có tiền“.
“Cậu vẫn luôn không có tiền sao?”
“Không phải, tháng trước xài hết rồi”
“Mua cái gì?”
Văn Lãng Tây rũ mắt, nhìn Phó Quan hồi lâu mới thấp giọng đáp:“Son môi đưa anh”
Phó Quan:“...”
Kỳ thực, sau khi Phó Quan biết giá tiền mắc như vậy, vốn là muốn đưa tiền lại cho hắn, nhưng mà vì sự tình phát sinh sau đó nên cũng không nhắc lại chuyện này, bây giờ nghĩ lại, nguyên lai đắt như vậy cũng không phải là dùng tiền trong thẻ mà lần trước Lưu Phượng Dương đưa.
“Tiền đó đều là em để dành mấy năm nay sao?”
“Ừm”
“Toàn bộ xài hết rồi?”
Văn Lãng Tây gật gật đầu.
Thấy vậy, Văn Lãng Tây ngồi bất động trên thảm trải sàn nhìn Văn Lãng Tây, chờ đến khi không khí cũng sắp đông lại mới đối Văn Lãng Tây cong cong khóe miệng nói:“Cảm ơn! Anh rất thích cây son đó!”
Nói xong lại tiếp tục cầm hoa trên khay trà cắt tỉa, thật ra Phó Quan cũng không quá kinh ngạc, hành vi này cho thấy rõ ràng là thuộc về hành vi kích động tiêu phí điển hình.
Chuyện này nếu là người khác làm, có lẽ Phó Quan sẽ cùng hắn giảng đạo lý một chút, thậm chí còn có thể trách móc hắn, vì sao phải vì một cái son môi có cũng được không có cũng được mà tiêu phí hết toàn bộ tiền tích góp của mình.
Có thể do Văn Lãng Tây không bình thường, hắn là người mắc bệnh BPD, bên trong chấn đoán về bệnh BPD, có một mục là tính kích động có thể gây tổn thương cho bản thân bao gồm tiêu phí, hành vi làm tình, lạm dụng chất kích thích, rượu chè ăn uống quá độ, điều khiển phương tiện giao thông quá tốc độ.
Hai tháng ở chung với Văn Lãng Tây, đối phương đã biểu hiện ra đặc tính lạm dụng chất kích thích là hút thuốc quá độ.
Mà vừa rồi còn biết thêm hành vi kích động tiêu phí của Văn Lãng Tây.
Những hành vi sai trái này cần thiết được điều chỉnh nhưng không phải bây giờ, mà cần phải điều chỉnh sao cho không tổn thương đến lòng tự trọng của Văn Lãng Tây.
Trong lúc đang nghĩ đến những vấn đề này, Phó Quan lấy những bông hoa từ trong giấy gói ra nhưng khi chạm vào bên trong, anh phát hiện ra một cái hộp nhỏ.
Lấy ra nhìn, là một cái hộp đen bằng nhung, các góc hộp được bo tròn, rất nhỏ, giống một cái hộp đựng nhẫn.
Văn Lãng Tây ngồi đối diện Phó Quan, đương nhiên cũng sẽ thấy.
“Anh ấy tặng anh nhẫn?” Văn Lãng Tây không mang theo bất kỳ tâm tình gì bình tĩnh nói.
Kỳ thực nội tâm Văn Lãng Tây không hề bình tĩnh như vậy.
Vào khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy cái hộp, đáy lòng hắn trong nháy mắt bốc lên một ngọn đuốc, lửa cháy vô cùng mãnh liệt, vọt thẳng về phía đỉnh đầu của hắn, nếu không phải cật lực nhẫn nại, phỏng chừng hắn đã sớm đoạt lấy cái hộp ném vào thùng rác.
Phó Quan cũng có chút mờ mịt, vừa nãy rõ ràng đã đem lời nói hết với nhau, Tu Quý sao có thể đưa anh cái hộp nhẫn mà chỉ có người yêu mới tặng này.
Văn Lãng Tây thấy Phó Quan không nói lời nào, sự phẫn nộ dưới đáy lòng càng sinh sôi mạnh mẽ hơn. Cho nên vẫn là hai người bọn họ tốt hơn sao? Cho nên hắn đã triệt triệt để để bị ném ra ngoài rồi sao? Cho nên khoảng thời gian này hắn nhẫn nại như vậy đều vô nghĩa sao?
Hắn đã cố gắng dốc toàn bộ sức lực để đối tốt với Phó Quan, chỉ hy vọng người này có thể ở bên cạnh làm bạn với hắn, nhưng chung quy vẫn là vô dụng, Phó Quan vẫn có người yêu, anh ấy cuối cùng vẫn là vứt bỏ hắn.
Người yêu anh ấy sẽ ôm anh ấy, hôn lên môi anh, hôn lên cơ thể rồi chiếm hữu anh, vậy còn mình? Có phải sẽ lại tiếp tục một mình....
Ngay lúc Văn Lãng Tây trong mắt xuất hiện tơ máu mỗi lúc một nhiều, ánh mắt càng ngày càng trở nên hung ác, Phó Quan mở hộp nhung ra, bên trong rõ ràng là một đôi khuy măng sét.
Sau khi nhìn thấy rõ thứ bên trong, Phó Quan như thở phào nhẹ nhõm, bờ vai thả lỏng, đem món quà để trước mặt Văn Lãng Tây:“Là khuy măng sét, không phải nhẫn“.
Món quà này giống như một con dao, ngay lập tức cắt đứt ngọn lửa phẫn nộ mà Văn Lãng Tây vừa nhen nhóm, tuy ngọn lửa trong lòng không tiếp tục lan tràn nhưng sự đố kỵ mãnh liệt vừa nãy đã không cách nào có thể triệt để dập tắt.
Văn Lãng Tây rũ xuống đôi mắt hung ác đỏ sậm của chính mình, đứng dậy hướng về phía nhà bếp vừa đi vừa nói:“Ừm! Em trước đi nấu cơm, anh sửa sang hoa xong lập tức có thể ăn“.
Nói xong cũng không đợi Phó Quan trả lời đã bước nhanh về phía nhà bếp, chỉ lưu lại cho Phó Quan một bóng lưng màu đen.