Dịch: Cua Đá
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Mạc Vấn đang rửa mặt chải đầu, nghe được lời của Tần Phong thì vội bước ra cửa. Tần Phong đưa hắn một tờ giấy vàng: “Tỷ phu, huynh xem!”
Mạc Vấn đưa tay nhận tờ giấy, phía trên chỉ có vài chữ: “Sư phụ, đệ tử muốn đi tìm cha mẹ. Đệ tử sẽ không bao giờ quên ân tình của người, mong người bảo trọng“.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tần Vân từ phòng trong bước ra.
“Tỷ, Vô Danh để lại cho tỷ phu phong thư, nói hắn muốn tìm cha mẹ“. Tần Phong đáp.
“Thằng bé đâu rồi?” Tần Vân cầm tờ giấy trong tay Mạc Vấn.
“Đệ không biết, không ở trong phòng nữa“. Tần Phong trả lời.
“Cha mẹ thằng bé là người ở đâu?” Tần Vân rời mắt khỏi lá thư, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn.
“Nó là đứa trẻ bị bỏ rơi, tung tích cha mẹ không ai biết“. Mạc Vấn lắc đầu nói. Người sống ở Thượng Thanh quan ai nấy đều có quan hệ thân thích, chỉ riêng Vô Danh là ngoại lệ. Chuyện ngày hôm qua với Vô Danh là một đả kích rất lớn. Nó chỉ là một thiếu niên non nớt, gặp uất ức sẽ ngay lập tức nghĩ đến cha mẹ mình. Suy cho cùng, Vô Danh bỏ đi là vì cảm thấy lạc lõng, không nhận được tình thân ở nơi này.
“Còn chần chờ gì nữa, lập tức đi tìm“. Tần Vân vội vã phân phó Tần Phong.
“Mực trên thư đã khô, chắc nó đã rời đi vào lúc nửa đêm hôm qua, lúc này hẳn đã đi xa rồi. Để ta tự đi tìm nó“. Mạc Vấn xoay người tiến vào căn phòng phía đông, cầm lấy trường kiếm bước nhanh ra cửa.
Bấy giờ mọi người ở đạo quán đã biết Vô Danh bỏ đi, đều tới cửa Tây viện hỏi han.
“Lão gia, để ta đi với ngài“. Lão Ngũ nhanh chân đi theo.
“Không cần“. Mạc Vấn giẫm đất mượn lực bay lên, ở trong nội viện đạo quán trực tiếp lăng không về hướng Nam.
Phía Tây Thượng Thanh quan là núi, Vô Danh không thể đi về hướng Tây, từ Nam đến Bắc đều là đường nhỏ, duy chỉ hướng Đông là đường lớn. Mạc Vấn lướt dọc theo đường lớn vài trăm dặm, vừa đi vừa hỏi thăm nhưng không ai đã từng gặp Vô Danh.
Sau đó Mạc Vấn lại chuyển sang hướng Bắc, tìm kiếm dọc theo con đường nhỏ trước đây bá tánh từ Bắc xuôi Nam. Con đường này nay đã rất hoang vắng, trăm dặm không một bóng người, thôn làng đổ nát, đôi khi có dã thú xuất hiện. Mạc Vấn đi về phía Bắc, thỉnh thoảng đề khí gọi tên Vô Danh. Tiểu tử này tuy rằng có học phù chú pháp thuật nhưng rất nông cạn, dã thú bình thường với nó sẽ không sao, chỉ e ngại gặp phải vài con ác điểu quái thú.
Đi về hướng Bắc mấy trăm dặm thì xuất hiện ba lối rẽ, trong đó có hai lối có dấu chân người. Một dấu đi về hướng Bắc, dấu còn lại đi về hướng Đông. Hướng Bắc đi đến nước Lương, hướng Đông đi nước Triệu mà núi Thái Ất lại nằm trong lãnh thổ nước Triệu.
Do dự chốc lát, Mạc Vấn quyết định chọn hướng Đông, đi một mạch hai trăm dặm thì phát hiện một lão già nạn dân đi lẻ loi một mình. Hỏi thăm mới biết lão tới từ phương Bắc, trên đường đi không gặp tiểu đạo sĩ nào.
Tốc độ đi của nạn dân này rất chậm, một đêm chắc chắn không đi nổi hai trăm dặm. Nói cách khác, có khả năng Vô Danh vẫn đi về hướng Bắc.
Quay vòng trở lại, tiếp tục lần theo hướng Bắc, đi một mạch ba trăm dặm vẫn không thấy bóng dáng Vô Danh. Mạc Vấn không tiếp tục đuổi theo hướng Bắc nữa, hắn biết rõ thân pháp của Vô Danh. Tiểu tử này không thể nào một đêm đi được sáu trăm dặm.
Tìm không thấy người, Mạc Vấn đành vòng lại đuổi theo về hướng Đông một lần nữa. Trên đường đi về phía Đông có thành trì châu phủ, dân chúng đông đúc, Mạc Vấn cân nhắc đến mặt mũi đồ đệ nên không gọi tên Vô Danh để tìm kiếm. Dẫu sao thì bỏ đạo quán mà đi cũng không vẻ vang gì, hắn chỉ tìm binh lính canh giữ cửa thành hỏi thăm. Tốp lính này mới đổi ca từ giờ Thìn (7 - 9 giờ), bọn họ không biết sáng sớm nay có những ai đi qua cửa thành.
Mạc Vấn tuy sốt ruột nhưng cũng lực bất tòng tâm, đành ngồi chờ ở hướng Đông. Hắn đợi mãi đến tận khi mặt trời lặn vẫn không thấy Vô Danh. Cùng đường, hắn bèn đi lên núi Thái Ất. Vô Danh tất nhiên không thể đi nhanh như thế. Hắn lên núi Thái Ất là để lưu lại thư tín và một sợi linh khí của mình, chỉ cần Vô Danh trở lại thì hắn sẽ lập tức phát giác.
Không ngờ khi lên núi Thái Ất hắn lại phát hiện mấy gian phòng ốc ở dãy phía Bắc đã sụp xuống từ bao giờ, dải dất triền núi cũng đã mọc đầy cỏ dại.
Mạc Vấn cau mày, nghỉ chân chốc lát rồi quay về.
Khi hắn trở lại Thượng Thanh quan đã quá nửa đêm. Mọi người ở đạo quán còn chưa ai đi ngủ, đều tập hợp trước cửa chính điện đợi tin.
Tâm tình Mạc Vấn rất xấu, không đáp lời bất kì ai, quay người trở lại Tây viện, vào căn phòng phía đông ngồi một mình tức giận.
Lát sau, Tần Vân đẩy cửa đi vào, đặt cơm canh lên bàn, thắp sáng ngọn nến trên bàn.
“Lão gia, Vô Danh tuy tuổi nhỏ nhưng là đệ tử chân truyền của chàng, thằng bé sẽ không sao đâu, chàng đừng lo lắng quá mức“. Tần Vân an ủi.
“Nếu là thời thế thái bình, ta cũng sẽ không lo lắng như thế. Giờ là lúc thiên hạ đại loạn, nó ở bên ngoài rất nguy hiểm“. Mặc Vấn bực bội tuôn một hơi dài.
“Nếu chàng không tin tưởng thằng bé thì sẽ không bảo nó đi cùng Tần Phong ra Bắc rồi. Chàng ăn ít cơm đã“. Tần Vân lại nói tiếp.
“Ra Bắc chỉ mất mười ngày nửa tháng, sao có thể so sánh với phiêu bạt bên ngoài?” Mạc Vấn lắc đầu nói.
“Vô Danh là đệ tử của chàng, chẳng ai dám ức hiếp nó đâu“. Tần Vân bưng trà đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhận chén trà uống giải khát, nghe vậy gật nhẹ đầu. Bất cứ ai cũng có thể an ủi người khác, nhưng muốn xoa dịu nỗi lòng người khác một cách hiệu quả thì nhất định phải là người tâm tư thông minh, tinh tế. Mấy câu Tần Vân nói, tuy không hẳn là đáng tin, nhưng dường như đã làm vơi đi những lo lắng bất an trong lòng hắn.
Mạc Vấn đặt chén trà xuống, Tần Vân lại đưa đũa trúc qua “Chàng mau ăn chút cơm“.
Mạc Vấn không cầm đũa trúc, lại buông tiếng thở dài, “Không biết Vô Danh đã ăn cơm tối chưa“.
“Lão gia, nó có mang theo bạc không?” Tần Vân hỏi
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu. Từ trước đến giờ, lộ phí của hai sư đồ đều là Vô Danh giữ, lúc này hẳn không thiếu mà còn dư chút ít.
“Vậy tốt rồi, đồ đệ chàng tự lập từ bé, nó sẽ không để mình đói bụng đâu. Chàng ăn đi“. Tần Vân lại cầm đũa trúc đưa qua.
Mạc Vấn nhận đũa, bê bát sứ lên định ăn cơm rồi lại buông bát đũa, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
Lần này Tần Vân không khuyên giải nữa, bởi vì giữa trán Mạc Vấn để lộ vẻ giận dữ. Nàng không biết Mạc Vấn là bực bội chuyện của Vô Danh hay là bực mình Lão Ngũ.
Mạc Vấn quả thực đang tức giận, là giận lão Ngũ. Ngay từ đầu gã đã không chào đón Vô Danh, cũng không để mắt tới thằng bé. Lần này, hắn có lòng làm mối Ngô Cát Nhi với Vô Danh, lão Ngũ biểu hiện không vui vẻ gì. Vô Danh nếu bình an vô sự thì không sao, chẳng may xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lão Ngũ khó lòng thoát khỏi dính líu.
“Lão gia, ngày hôm nay có một người đàn ông áo đỏ mang theo một cái rương đến đạo quán. Ngô Vân tiếp đón hắn, cái rương hiện còn đặt ở chính điện“. Tần Vân nói.
Mạc Vấn nghe vậy mới nhớ ra chuyện luyện đan. Quỳnh Dao bị thương, Ngọc Linh Lung sắp sinh, hắn lại không có cái đan đỉnh nào. Chuyện luyện đan vốn đã không có chỗ nhờ vả, lại thêm lúc này Vô Danh cố ý rời Thượng Thanh quan khiến hắn cực kỳ rối ren.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói lão Ngũ, “Lão gia, có tin tức gì của Vô Danh chưa?”
“Nếu có tin tức của nó, ta sẽ về một mình ư?” Mạc Vấn đang giận dữ, giọng lạnh buốt.
“Tiểu tử này thực không hiểu chuyện, chỉ chút chuyện cỏn con đã bỏ nhà ra đi. Ngài đừng sốt ruột, đợi nó chơi chán không chừng sẽ trở lại“. Lão Ngũ không tiến vào phòng, chỉ đứng ở cửa.
“Ngươi hi vọng một đứa oắt con hiểu chuyện tới đâu?” Mạc Vấn cao giọng.
“À thôi, bỏ đi, bỏ đi, không nói nữa“. Lão Ngũ quay người rời đi.
Mạc Vấn thấy vậy giận tím cả mặt, nhấc chân đạp cả bàn gỗ khiến thức ăn trên bàn văng ra ngoài.
Tần Vân bị Mạc Vấn doạ cho nhảy dựng, định thần lại vội vàng khuyên giải, “Lão gia, đừng nổi nóng nữa, gã tới đây chắc là để xin lỗi chàng, chỉ là gã ăn nói có chút vụng về thôi mà.”
“Người sống mấy chục năm, đến đứa trẻ còn không bao dung được.” Mạc Vấn giận dữ khó tiêu.
“Ta không gả khuê nữ cho đồ đệ ngài, có đến mức ngài phải lật bàn đập bát không?” Tiếng lão Ngũ từ Đông viện truyền đến.
Tần Vân nghe vậy liền sợ Mạc Vấn nổi khùng, vội vàng vươn tay ôm lấy hắn. “Lão gia, chàng đừng nóng“.
Mạc Vấn hít một hơi thật sâu để xua đi cơn giận, quay người đi về hướng pháp đài, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại không nói gì thêm nữa. Tần Vân thấy thế cũng không dám quấy rầy, giúp hắn đóng cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Ban nãy giọng của cả hai đều rất to, tất cả mọi người ở đạo quán đều bị kinh động, đi ra nhao nhao oán trách lão Ngũ.
Đúng lúc này lại vang lên tiếng đập cửa. Ai nấy đều tưởng Vô Danh quay về, vội vã ra đại môn. Mạc Vấn không ra ngoài nhưng vẫn ở trong phòng nghiêng tai lắng nghe.
“Thiên Khu Tử có ở đây không?” Ngoài cửa vang lên giọng nói the thé như hoạn quan.
“Các ngươi là ai, tìm lão gia nhà ta làm gì?” Lão Ngũ tức giận hỏi
“Nhìn ngươi yêu khí đầy mình, chắc là con dơi kia rồi.” Giọng nói the thé kia lại cất lên
Mạc Vấn phát giác kẻ tới bất thiện bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng tiến về Đông viện. Chỉ thấy có mười đạo nhân đang đứng trước cửa đạo quán, phía trước là một kẻ đầu đội kim quan, mặc đạo bào cao công. Kẻ này tuy rằng lớn tuổi nhưng mặt mũi bất cần, giọng nói the thé, móng tay để dài, mang dáng vẻ hoạn quan.
“Sư phụ, chính là hắn“. Có một giọng nói truyền ra từ bên trong đám người ngoài cửa.
“Được nha, là ngươi, sớm biết thế đã để tê giác dẫm chết ngươi rồi“. Lão Ngũ chỉ tay ra cửa.
“Ôi chao, vị này chắc là Thiên Khu Tử tiếng tăm lừng lẫy đây mà... Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là Tiếu Đạo Lâm chưởng giáo của Kim Sơn quan...” Lão đạo kia vừa cất lời vừa tiến vào cửa.
“Nơi này không hoan nghênh loài cú mèo như ngươi, cút ra ngoài“. Mạc Vấn đang rất giận dữ, nghe lão đạo kia âm dương quái khí lại càng nổi giận.
Lão đạo sĩ kia thấy Mạc Vấn chỉ một câu đã vạch trần bản thể của mình thì vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. “Sớm nghe nói Thiên Khu Tử cực kỳ cuồng ngạo, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng qua người khác sợ ngươi, nhưng Tiếu Đạo Lâm ta đây không sợ. Trước đây ngươi xem thường tính mạng đệ tử Kim Sơn quan ta, đoạt lấy sừng Linh Tê, hôm nay phải cho bần đạo một câu trả lời thoả đáng, khách khách....”
“Bớt lải nhải đi“. Lão Ngũ mở miệng mỉa mai
“Các ngươi lánh đi“. Mạc Vấn nói với mọi người trong đạo quán. Bản thể Tiếu Đạo Lâm là con cú mèo, loại chim này thuộc âm vật. Gã mặc đạo bào cao công chứng tỏ tu vi linh khí không thấp chút nào.
Đám đông nghe Mạc Vấn nói, từng người đều tản ra. Nội viện lúc này chỉ còn lại Mạc Vấn, lão Ngũ và Triệu lão đang đứng ở cửa.
“Nói đi, ngươi muốn gì?” Mạc Vấn tiến lên trước, bước qua ngưỡng cửa đứng đối mặt với Tiếu Đạo Lâm
“Cũng không muốn gì cả, chỉ muốn đòi lại công bằng cho đồ nhi ta. Còn nữa, sừng Linh Tê kia ngươi cũng phải giao ra đây“. Tiếu Đạo Lâm nghiêng đầu nói.
“Ngươi muốn cái sừng tê giác kia?” Mạc Vấn tiên thêm nửa bước
“Hừ hừ.” Tiếu Đạo Lâm lùi về sau nửa bước ra khỏi cửa.
Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía Triệu lão, Triệu lão hiểu ý, xoay người vào trong.
Mạc Vấn cất bước đi ra, đảo mắt nhìn đám người quanh đó. Nội môn đệ tử của lão đạo kia tổng cộng mười hai người, ai nấy đều vênh váo tự đắc, không hiểu tự tin của bọn chúng từ đâu ra nữa.
“Bọn ta xưa nay không hề thèm muốn sừng trâu kia. Loại đáng khinh như ngươi đúng thật không nên cứu.” Lão Ngũ ra cửa chỉ vào Hoàng Chân Tử, cao giọng mắng.
“Đồ đệ của người do ta giết, sừng Linh Tê nằm trong tay ta, ta cứ không cho ngươi đấy, ngươi làm gì được ta?” Mạc Vấn vừa cười lạnh vừa nói. Hắn cảm giác được Triệu lão đã khởi động trận pháp hộ vệ Thượng Thanh quan, bớt được nỗi lo phía sau.
“Úi chà!!! Rồi, đây là ngươi bức ta phải xuất thủ nha“. Tiếu Đạo Lâm trợn mắt nghiêng đầu.
“Đúng vậy, là ta bức ngươi phải xuất thủ. Hôm nay ngươi đánh không thắng ta thì toàn bộ đều bỏ xác tại đây...”