Tử Dương

Chương 445: Chương 445: Không từ mà biệt




Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Naughty Dogs

Mạc Vấn ném tên đạo nhân đó đi xong thì đạp đất nhảy lên cao tránh né tê giác khổng lồ đang lao nhanh tới. Tuy vừa rồi hắn ném bay đạo nhân, nhưng đoạn trước nhảy xuống đất hắn đã ra tay chấn ngã tê giác, do đó nó có địch ý với hắn cũng là điều dễ hiểu.

Tê giác trông thấy Mạc Vấn nhảy lên không trung nên bỏ qua hắn lao về phía đạo nhân bị Mạc Vấn ném bay.

Mạc Vấn thoáng do dự, lắc người tiến lên cách không túm lấy đạo nhân tránh thoát một đòn trí mạng của tê giác khổng lồ.

Mất đi mục tiêu, tê giác khổng lồ ngẩng đầu gầm thét với hai bóng người trên không trung. Sau tiếng thét gào thì bên cạnh nó lại xuất hiện một con tê giác khổng lồ giống hệt nó, cùng nó ngửa mặt lên trời gầm thét.

“Bần đạo là Hoàng Chân Tử của Kim Sơn quan thuộc Thượng Thanh tông, xin hỏi ngài có phải là Thiên Xu chân nhân?” Đạo nhân trung niên thở hổn hển.

Mạc Vấn chán ghét nhìn Hoàng Chân Tử. Trước khi cứu người này, sở dĩ hắn do dự là có hai nguyên nhân, một là hắn rất khinh bỉ phẩm chất của kẻ này, hai là cứu người này rất có khả năng sẽ dẫn đến phiền phức khác.

Nhìn Hoàng Chân Tử xong, Mạc Vấn chỉ ngón tay về hướng Tây hét lớn với hai con tê giác khổng lồ bên dưới: “Yêu nghiệt to gan, còn không mau trở về trong núi.”

Đạo nhân tên là Hoàng Chân Tử nghe vậy thì rất căng thẳng, “Chân nhân, Độc Giác Linh Tê này không phải thú vật bình thường, sừng của nó có rất nhiều tác dụng, chân nhân nhất định không thể thả nó đi.”

“Nếu ta cứ muốn thả nó đi, ngươi sẽ làm gì?” Giọng Mạc Vấn lạnh lùng.

“Con yêu vật này đã gây thương tích cho ba vị sư huynh của bần đạo.” Hoàng Chân Tử nâng cao âm điệu.

Lúc này, Lão Ngũ cũng bay đến gần, nghe Hoàng Chân Tử nói vậy, tức giận nói: “Lão gia, gã muốn trả thù cho sư huynh đó, ngài mau buông tay, đừng kéo người ta nữa.”

“Ý của ta là, yêu vật này vô cùng lợi hại, ta không phải là đối thủ của nó.” Hoàng Chân Tử thoáng chốc yểu xìu.

Mạc Vấn lười phản ứng lại bọn người lươn lẹo, quay lại nhìn con tê giác khổng lồ. Trên đầu nó có hai vết thương sâu hoắm, có lẽ trước đó bị đám đạo sĩ này bao vây tấn công. Vì còn đang căm tức nên con tê giác này vẫn chưa chịu rút lui mà tiếp tục đâm loạn bên dưới, húc cây cối bên trong rừng ngã rạp để phát tiết phẫn nộ trong lòng.

“Nếu chân nhân đã đến đây, theo lý Linh Tê này nên thuộc về chân nhân. Xin ngài hãy mang bần đạo rời khỏi nơi này.” Hoàng Chân Tử khiếp sợ nói.

Nghe vậy, Mạc Vấn trở tay ném Hoàng Chân Tử về phía lưng dơi của lão Ngũ, sau đó tung người lướt đi, tụ khí xuất chưởng đánh về phía con tê giác khổng lồ. Tuy nó có thể phân thân, nhưng phân thân của nó rất mờ nhạt, dễ dàng nhận ra.

Tuy thể hình của tê giác to lớn, nhưng lại vụng về trì trệ, phản ứng rất chậm. Hai tay Mạc Vân đánh tới hất ngã tê giác lần nữa. Phân thân của nó liền lao đến, Mạc Vấn xoay người ra tay, một chiêu đánh tan phân thân của nó.

“Trở về đi, ngươi còn dám tiến về phía Đông, ta sẽ không nương tay nữa.” Mạc Vấn chỉ tay về hướng Tây.

Con tê giác này bị Mạc Vân đánh ngã nhiều lần nhưng không hề e sợ, lăn người bò dậy tiếp tục xông lên.

Lần này Mạc Vấn không tránh né mà đứng đối diện với nó, chờ nó đến gần thì siết chặt tay thành nắm đấm đánh thẳng về phía sừng trên đầu nó.

Tê giác khổng lồ hứng chịu một đòn nghiêm trọng thì gầm lên đau đớn. Nói chính xác tiếng kêu của nó không phải gầm mà là tiếng ụm bò có chút giống của loài trâu được phát ra từ mũi của nó.

Phần lớn dị loại đều rất bướng bỉnh, tức giận lên rồi thì không để ý sống chết quyết liều mạng tấn công. Con tê giác khổng lồ này cũng vậy, kêu xong thì khì mũi hai cái, sau đó lắc lư cái đầu lớn xông về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy nó lỗ mãng như vậy bèn rút trường kiếm từ sau lưng ra, coi bộ không để nó chịu chút đau đớn về thể xác thì nó sẽ không thối lui.

Tê giác đang phóng tới chợt dừng lại giữa chừng, nhưng nguyên nhân nó dừng lại không phải bởi vì Mạc Vấn rút kiếm mà vì từ phía xa truyền tới một tiếng kêu kỳ quái.

Nghe thấy âm thanh kỳ quái đó, tê giác khổng lồ quay đầu nhìn lại. Mạc Vấn men theo nhìn về phía Tây nơi âm thanh truyền tới, chỉ thấy có hai con vật kỳ quái một lớn một nhỏ đang đứng trên đỉnh núi phía Tây. Con lớn có bảy phần giống trâu, ba phần giống chuột, toàn thân phủ đầy lông xám, thân thể to bằng một nửa con tê giác khổng lồ. Một con vật có hình thể nhỏ nhắn đứng bên cạnh nó, có lẽ nó là con lai của quái vật đó và tê giác khổng lồ này sinh ra. Nó dài gần một sải tay, tướng mạo giống mẹ của nó nhiều hơn, phía trên mũi cũng có một chiếc sừng tê giác đỏ.

Hai con dị loại kỳ quái đứng trên đỉnh núi phía Tây gào rú. Tê giác khổng lồ vừa nghe thấy bèn gầm to đáp lại, sau đó xoay đầu lao về hướng ấy.

“Lão gia, hai con đó là loài gì vậy?” Lão Ngũ ở trên không hỏi.

“Chưa từng thấy, về thôi.” Mạc Vân nhảy lên lưng dơi, hắn nhất định phải cùng rời đi với Hoàng Chân Tử, bằng không Hoàng Chân Tử sẽ nghĩ rằng hắn có ý đồ độc chiếm sừng của con tê giác khổng lồ này.

Lão Ngũ nghe thế bèn xoay người bay về phía Đông. Mạc Vấn đứng trên lưng dơi quay đầu nhìn lại, thấy tê giác chạy được nửa đường thì dừng lại, bốn chân giẫm đạp điên cuồng lên thi thể bị nó đâm chết để trút căm phẫn.

Băng qua một triền núi, Mạc Vấn lệnh cho Lão Ngũ đáp xuống đất.

“Chuyện gì cũng phải có chừng mực, các ngươi làm như vậy, không sớm thì muộn sẽ ép bức dị loại trả thù.” Mạc Vấn nói với Hoàng Chân Tử, đạo sĩ hái thuốc luyện đan từ xưa đã có, lấy nội đan của dị loại để luyện đan cũng rất bình thường, chính là bởi vì đã có tiền lệ nên hắn không thể nào khiển trách Hoàng Chân Tử nghiêm khắc được.

“Vâng vâng vâng, chân nhân nói đúng lắm.” Hoàng Chân Tử vội vàng đáp lại.

“Về thôi” Mạc Vấn nói với Lão Ngũ, Lão Ngũ nghe vậy bay lên, đưa Mạc Vấn trở về, ném Hoàng Chân Tử trên triền núi.

“Lão gia, ngài cứu gã làm gì? Danh tiếng của Thượng Thanh tông đều bị đám người này làm tổn hại.” Lão Ngũ nói.

“Mặc kệ bọn hắn.” Mạc Vấn trả lời bâng quơ. Trên đời này mỗi người một vẻ, đủ tất cả các thể loại, không thể nào đòi hỏi người khác phải giống mình được.

“Không tin ngài cứ chờ xem đi, dù ngài đã ra tay cứu gã ngài cũng chẳng được tiếng tốt gì đâu.” Lão Ngũ lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, sau đó nói: “Muốn luyện ngoại đan không tránh khỏi phải làm vài chuyện như hái thuốc hay sát sinh, nếu đạo nhân trong thiên hạ đều tu hành pháp môn nội đan thì sẽ không xuất hiện chuyện sát sinh nữa.”

Trong khi hai người nói chuyện thì Lão Ngũ đã về đến đạo quán. Hai người đáp xuống bên ngoài viện sau đó đi bộ vào.

Trở về đạo quán thì nha hoàn tới mời.

“Vừa nãy lão gia với Ngô Vân rời đi gấp gáp, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?” Tần Vân rót trà cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy thì giản lược thuật lại chuyện vừa xảy ra cho Tần Vân nghe, sau đó nói: “Đạo lý “tức nước vỡ vờ; Khổ qua sẽ đến ngày xung sướng” bọn hắn phải hiểu mới đúng, uổng phí bọn hắn còn là người tu hành, làm việc cấp tiến như vậy thì sớm muộn gì phải tự gánh lấy hậu quả.”

“Lão gia, đây là chuyện tốt mà.” Tần Vân mỉm cười trả lời.

“Tại sao nàng lại nói vậy?” Mạc Vấn bưng tách trà lên.

“Vợ trước Chân thị của cậu thiếp là người không có đức, tâm thuật bất chính, khắc nghiệt với người khác chỉ lo nghĩ cho mình, không giỏi việc nhà lại còn hay đánh chửi người hầu. Bởi vì Chân thị giỏi che giấu nên chưa từng khiến cậu chú ý. Cho đến một ngày Chân thị đánh đập một nô tỳ tàn nhẫn, nô tỳ đó hạ độc vào trong canh suýt nữa hại chết bọn họ, lúc đó cậu mới phát hiện, sau khi tự suy ngẫm lại thì viết một bức thư bỏ vợ đuổi Chân thị đi, lại cưới một người vợ mới nhân từ hơn, đến tận lúc này gia đình hòa thuận, trong phủ thái bình.” Tần Vân ôn nhu chậm rãi thuật lại.

“Cậu nàng chính là người tu hành trong thiên hạ, còn Chân thị là thuật ngoại đan đúng không.” Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu. Sống chung với nhau thời gian càng dài hắn càng phát hiện suy nghĩ của Tần Vân rất linh hoạt, có thể thổ lộ bàn chuyện với nàng.

“Đúng thế. Lúc trước đạo nhân cũng có hành động móc đan, chẳng qua hậu quả không nghiêm trọng cho lắm nên mới không khiến đạo nhân phát hiện. Thực tế thì thuật ngoại đan tương tự như chất độc mạn tính xâm nhập vào tận cốt tủy, dù không có các bệnh chứng nhưng nó vẫn tiềm ẩn trong người, năm dài tháng rộng cầm thú hiển nhiên càng ngày càng ít, cho đến khi tuyệt chủng biến mất. Đến mạt thế, đạo nhân giết chóc không kiêng nể, nếu có thể khiến cầm thú phản công thì không thể tốt hơn được nữa. Cắn cho bọn hắn đau mới để bọn hắn coi trọng và tự phản tỉnh, đồng thời còn có lợi cho pháp môn nội đan của lão gia truyền khắp thiên hạ.” Tần Vân cười nói.

“Lời của nàng rất có lý, nhưng nếu như cầm thú phản công, cú cắn sẽ rất đau đấy, thậm chí sẽ tổn thất nặng nề.” Mạc Vấn chậm rãi gật đầu.

“Thiếu nợ thì phải trả, lão gia nói có đúng không?” Tần Vân nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, âm dương tuần hoàn, lẽ trời báo ứng, trăm ngàn năm qua nhân loại đã giết hại dị loại quá nhiều rồi.

“Đúng rồi, nàng bảo Hạnh Nhi gọi ta đến có chuyện gì?” Mạc Vấn hỏi.

“Tần Phong hơi nhớ nhà.” Tần Vân nói.

“Đệ ấy sợ luyện võ quá cực khổ.” Mạc Vấn nhíu mày.

“Không không không, chỉ là hơi nhớ cha mẹ nên muốn về thăm nhà thôi.” Tần Vân nói.

Mạc Vấn nghe vậy lại không vội trả lời. Tần Phong học nghệ không tinh, không thể trở về một mình được. Nhưng nếu Tần Vân đã mở lời, hắn không thể khiến nàng mất mặt.

“Để Vô Danh đi cùng đệ ấy vậy.” Mạc Vấn nói.

“Đa tạ lão gia đồng ý.” Tần Vân vui mừng gật đầu.

“Ta đi sắp xếp, để bọn nó nhanh chóng lên đường.” Mạc Vấn đặt tách trà xuống, đứng dậy rời đi.

Đi đến chính điện, Mạc Vấn cho người gọi Vô Danh đến.

Vô Danh vừa nghe nói phải đi cùng Tần Phong về quê thăm người thân, tức khắc vui vẻ đồng ý.

“Sáng sớm ngày mai lên đường.” Mạc Vấn nói.

“Sư phụ, cho Bồ Kiên đi cùng chúng con nha.” Vô Danh đề nghị.

Nghe thấy thế, Mạc Vấn thoáng nghi ngờ, quan hệ giữa Vô Danh và Bồ Kiên vẫn luôn không được tốt, tại sao lần này lại mở miệng xin xỏ cho Bồ Kiên? Nhưng ngẫm lại thì hắn đã hiểu rõ nguyên nhân, Vô Danh không muốn để Bồ Kiên một mình qua lại với Ngô Cát Nhi.

“Vô Danh, ta hỏi con, con thích Cát Nhi phải không?” Mạc Vấn hỏi nghiêm túc.

“Vâng ạ. Con thích nàng, xin sư phụ làm chủ cho con.” Vô Danh cố lấy dũng khí chính thức thừa nhận.

“Cát Nhi đối với con thế nào?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Chắc nàng cũng thích con.” Vô Danh suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời.

“Con đi gọi Ngũ thúc của con đến đây. Nếu gã đồng ý, vi sư sẽ xác định hôn sự này cho con.” Mạc Vấn nói. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, hắn có ý xử lý mọi việc công bằng, Bồ Kiên có được thiên hạ, Vô Danh có được bạn lữ.

Vô Danh đáp một tiếng, nhảy nhót tung tăng ra khỏi điện.

Không lâu sau, Lão Ngũ ngáp liên tục đi tới. Mạc Vấn cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra suy nghĩ của hắn.

“Lão gia, nếu ngài đã lên tiếng thì cứ như vậy đi.” Lão Ngũ đáp ứng sảng khoái nhưng lại không mấy vui vẻ.

“Ngươi đi hỏi ý Cát Nhi xem sao, chuyện này không thể cưỡng ép được.” Mạc Vấn nói.

“Ta đi gọi nó tới, ngài tự mình hỏi đi.” Lão Ngũ đứng dậy ra ngoài.

Mạc Vấn và lão Ngũ cùng nhau trưởng thành, tất nhiên có thể nhìn ra được gã không đồng ý chuyện hôn sự này.

Chốc lát sau, Ngô Cát Nhi đi đến. Ngô Cát Nhi đã không còn là cô bé con bên ngoài thành Kiến Khang năm đó, giờ đây nàng đã là một cô gái thướt tha xinh đẹp. Mạc Vấn cẩn thận thăm dò, mới đầu Ngô Cát Nhi lấy lý do tuổi tác còn nhỏ để từ chối, nhưng Mạc Vấn tiếp tục truy hỏi, bất đắc dĩ Ngô Cát Nhi đành phải nói ra lời trong lòng, nàng thích Bồ Kiên nhiều hơn.

Mạc Vấn nghe vậy rất thất vọng. Nhưng Bồ Kiên là con của Bồ Hùng, hắn với Bồ Hùng lại là bạn thân. Hắn không thể làm trái với lựa chọn của Ngô Cát Nhi được.

Sau khi Ngô Cát Nhi rời đi, Mạc Vấn đến phòng của Vô Danh, Vô Danh đang thấp thỏm chờ đợi tin tức tốt. Nhưng Mạc Vấn đến lại mang theo tin tức xấu khiến nó thất vọng. Mạc Vấn an ủi rất lâu, Vô Danh chỉ cúi đầu không nói gì.

Lúc cơm tối, Mạc Vấn kể lại chuyện này cho Tần Vân nghe, Tần Vân lại đi gặp Mộ Thanh xin ý kiến nhưng Mộ Thanh cũng không có cách gì. Ngô Cát Nhi khá giống mẹ của nàng, người khác rất khó thay đổi được ý nghĩ của nàng.

Sáng hôm sau, Tần Phong vội vã chạy đến: “Tỷ phu, không hay rồi, Vô Danh đi rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.