Tử Dương

Chương 411: Chương 411: Con quạ đen thần bí




Dịch: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

“Trước khi phát cháo thiện nhân cùng người làm trong nhà có từng nhìn thấy yêu vật kia chưa?” Mạc Vấn hỏi.

“Không hề, không hề.” Lão già lắc đầu liên tục.

“Yêu vật kia sau khi biến hóa thành tăng nhân có hình dáng thế nào?” Mạc Vấn lại hỏi, Khổng Tước Vương là tăng nhân ngoại quốc, thể hình rất cao lớn, có thể căn cứ từ đó để phán đoán.

“Nó lưng gù, tướng mạo xấu xí.” Lão già họ Hoàng đáp.

Mạc Vấn nghe vậy không hỏi thêm nữa, chỉ dựa vào lưng gù không thể khẳng định nó không phải là Khổng Tước Vương.

“Đạo trưởng, yêu quái kia có thể là yêu quái thuộc họ chim.” Hoàng lão gia tựa hồ nhớ ra cái gì.

“Sao ngài lại nói vậy?” Mạc Vấn truy hỏi.

“Từ ngày nó cạo đầu ta, vợ ta đêm nào cũng phát hiện một sợi lông chim rơi ở góc giường, dài khoảng từng này, màu xám tro.” Hoàng lão gia giơ tay ước chừng, dài khoảng ba tấc, không thể coi là lớn.

“Lông chim kia hiện ở nơi nào?” Mạc Vấn hỏi.

“Đồ yêu vật để lại, dĩ nhiên là vật không lành, đã bị vợ ta cho một mồi lửa đốt rồi.” Hoàng lão nói.

“Sư phụ, có phải là...”

Mạc Vấn lên tiếng ngắt lời Vô Danh, “Xin hỏi thiện nhân, thời hạn bảy ngày lúc nào đến?”

“Ngày mai.” Hoàng lão gia đáp.

“Thiện nhân hãy cùng người làm trở về trước, sáng sớm ngày mai lại đến nơi này, chúng ta cùng nhau trở về nhà ngài.” Mạc Vấn nói.

“A? Trở về hả? Không không không.” Hoàng lão gia bị con yêu tinh cạo sạch đầu một lần nên rất sợ hãi, vừa nghe sẽ phải về nhà sắc mặt đã trắng bệch.

“Trốn tránh không phải biện pháp tốt, nếu không tóm lấy yêu vật kia nó sẽ tiếp tục làm ác, chỗ vàng này ngài hãy cầm lại đi, đợi đến khi hàng yêu xong mới tính.” Mạc Vấn nâng chén trà lên.

Hoàng lão gia là người lõi đời sảnh sỏi, biết Mạc Vấn nâng chén trà lên là có dụng ý gì, bèn đứng thẳng dậy lên tiếng, “Chỗ vàng này chẳng qua là tiền đặt cọc, đương nhiên phải để lại cho đạo trưởng. Có điều lão phu đã ngoài sáu mươi tuổi, quả thực không chịu nổi bị nó dọa lần nữa, ngày mai ta sẽ bảo người làm thay ta dẫn đường cho đạo trưởng, lão phu không cần về nhà nữa có được không?”

Mạc Vấn nghe vậy cười cười, “Cũng được.”

“Vậy trước tiên xin cảm ơn đạo trưởng, thời điểm không còn sớm, đạo trưởng sớm nghỉ ngơi, ngày mai giờ Mão người làm nhà ta sẽ đến cung kính mời đạo trưởng.” Hoàng lão gia chắp tay cáo từ.

“Vô Danh, thay mặt vi sư tiễn khách.” Mạc Vấn đặt chén trà xuống.

Lão già nọ đi tới cửa lại quay đầu trở lại, thấp thỏm hỏi, “Đạo trưởng, yêu vật kia rất là lợi hại, những vị đạo trưởng ta mời trước đó đều bị nó đùa bỡn, ngài có nắm chắc phần thắng không?”

Mạc Vấn chưa trả lời, Vô Danh ở bên cạnh đã chen vào: “Sư phụ ta chính là Thượng Thanh Tông Thiên Khu chân nhân, cùng Hộ Quốc Chân Nhân nước Lương của các ngươi là đồng môn đấy.”

Hoàng lão gia nghe vậy ngạc nhiên há hốc mồm, đứng ngoài cửa tay chân luống cuống, Vô Danh đành phải dẫn lão đi ra ngoài.

Không lâu sau, Vô Danh trở về, hỏi: “Sư phụ, yêu tinh kia chính là lão tăng người muốn tìm à?“. Trước đó nó có từng nghe qua Mạc Vấn cùng Lưu Thiếu Khanh nói chuyện, biết mục đích lần này Mạc Vấn đi.

“Không chắc chắn.” Mạc Vấn lắc đầu đáp, lại lên tiếng dặn dò, “Ngày sau không thể tùy tiện nói ra tên thật cùng đạo hiệu của vi sư cho người khác.”

“Sư phụ, chẳng phải người nói không thể làm chuyện cải trang vi hành kém cỏi đó sao?” Vô Danh ngáp một cái.

“Tuy vậy cũng không cần gặp người nào cũng liền nói đạo hiệu của ta ra, con còn chưa niệm kinh tối, mau đi niệm đi.” Mạc Vấn nhíu mày khoát tay, trẻ con từ mười tuổi trở xuống đều rất đáng yêu, Vô Danh đã mười ba tuổi, càng ngày càng nghịch ngợm.

Vốn Hoàng lão gia cũng không tin tưởng hai người lắm, Vô Danh nói lên đạo hiệu của Mạc Vấn lại làm lão ta càng nghi ngờ. Huynh đệ đồng môn với Hộ Quốc Chân Nhân, cái lai lịch này quá lớn, lớn đến mức làm lão không thể tin được, bèn lưu lại hai người làm đứng ở ngoài cửa trông nom, còn bản thân mang theo một người làm trở lại khu rừng phía Đông thôn cách đó không xa.

Sáng sớm hôm sau, hai người mang theo lương khô do nhà họ Diêu chuẩn bị cho bọn họ cùng với hai gã người làm của Hoàng lão gia đi về phía đông, tới Hoàng phủ.

Lương khô có hai loại hấp và nướng, Diêu gia chuẩn bị cho hai người lương khô là loại nướng, loại lương khô này có thể để được rất lâu.

Thấy hai gã người làm chưa ăn sáng, Mạc Vấn liền bảo Vô Danh cho họ một cái, nhân cơ hội trò chuyện cùng hai người. Nhưng do Hoàng lão gia giữ bí mật quá kín, hai người này cũng chỉ biết là trong phủ có yêu quái phá phách chứ không biết cặn kẽ sự tình, thậm chí còn không biết Hoàng lão gia đã bị cắt thành người trọc đầu.

Đi hai mươi mấy dặm, đã thấy Hoàng lão gia cùng người làm ở bên đường chờ, thấy bốn người tới, vội vàng tiến lên thi lễ với Mạc Vấn, nói vui vẻ mấy câu rồi đưa bốn người lên đường.

“Sư phụ, thật không biết Đạo gia ta lập ra quy củ như thế nào, rõ ràng có ngựa tại sao không được cưỡi?” Vô Danh nhìn gã người làm đang cưỡi ngựa đi phía trước, bất mãn hỏi.

“Đạo nhân cần tu thân dưỡng tính, cưỡi ngựa quá mức rêu rao.” Mạc Vấn thuận miệng nói.

“Cưỡi trâu thì không rêu rao à?” Vô Danh bĩu môi.

(Ý VD muốn nhắc đên người sáng lập ra Đạo giáo – Lão Tử, thường hay cưỡi một con trâu xanh.)

Mạc Vấn liếc Vô Danh một cái, “Không cho phép ăn nói bậy bạ.”

Hoàng phủ ở phía đông cách đây hơn một trăm dặm, nếu là đi bộ trong vòng một ngày rất khó đến nơi, tới sau giờ Ngọ, Mạc Vấn bảo hai người làm của Hoàng phủ cứđi trước, nhưng bọn họ khăng khăng không nghe, Mạc Vấn thấy vậy mới nhớ ra mình vẫn đang cầm vàng, đám người làm sợ thầy trò bọn họ sẽ mang theo vàng chạy trốn, liền đem túi vàng giao cho hai người kia, lúc này hai người mới giục ngựa đi trước. Đến chập tối rốt cuộc thầy trò Mạc Vấn cũng đến được Hoàng phủ.

Trên đường đi Mạc Vấn một mực để ý khí tức chung quanh, sau khi thiên địa đóng kín đám dị loại mất đi sự quản thúc, đều bắt đầu rục rịch làm càn, trong chu vi trăm dặm quanh cũng có khá nhiều dị loại, bất quá đều chỉ là đám đạo hạnh tầm thường không đáng kể.

Nước Lương lúc này so với nước Triệu thì tương đối yên ổn, nhưng vẫn rất nghèo khó, Hoàng phủ nằm ở phía Đông Nam thành trì, cách tường thành cùng trại lính không xa, diện tích khá rộng, quy mô chỉ kém nha phủ mà thôi.

Bởi vì gia tài quá lớn, nên chỉ có mình Hoàng lão gia đi ra ngoài tị nạn, để lại Hoàng phu nhân cùng hai con trai trông nhà. Hoàng phu nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, so với Hoàng lão gia thì trẻ hơn rất nhiều, mặc dù trên năm mươi nhưng vẫn còn rất đẹp, chẳng qua đối với người khác luôn tỏ vẻ rất lạnh lùng, thấy người làm dẫn theo hai đạo nhân một lớn một nhỏ vào cửa thì bà ta chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không tiếp chuyện cùng hai người.

“Hoàng phu nhân, tối nay bần đạo sẽ phải làm phép ở hậu viện, phiền bà tạm nhường lại khu hậu viện cho ta.” Mạc Vấn gọi lại Hoàng phu nhân đang xoay người muốn đi.

Hoàng phu nhân nghe vậy liền quay đầu lại, Mạc Vấn nâng cao giọng điệu, “Ta bảo bà hãy nhường lại hậu viện cho ta, không thì bần đạo sẽ không thể hàng yêu được.”

Hoàng phu nhân thấy Mạc Vấn thái độ không tốt, trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng cùng lúc đó cũng coi trọng hắn hơn một chút, dám nói như vậy cho thấy Mạc Vấn rất tự tin vào sức mình.

“Ừm.” Hoàng phu nhân ừ một tiếng, một nha hoàn vội đến đỡ bà ta đi vào hậu viện.

“Hai thầy trò ta còn chưa ăn cơm tối, phải hai món mặn hai món chay, rượu ngon một vò.” Mạc Vấn lại nói tiếp.

“Tên đạo nhân từ đâu đến, dám hỗn láo như vậy với ta?” Hoàng phu nhân giận dữ quát.

“Là người được lão gia nhà bà dùng năm trăm lượng vàng mời tới đấy.” Mạc Vấn cũng không chịu kém cạnh.

Hoàng phu nhân thấy Mạc Vấn ngang ngược thì nổi giận đùng đùng, nhưng lại không dám đuổi người mà lão gia đã tốn nhiều tiền mời tới, đứng nghẹn họng hồi lâu xoay người rời đi, lúc đi còn phân phó với người làm, “Hắn muốn cái gì thì cho hắn cái đó.”

Mạc Vấn cũng liếc nhìn Hoàng phu nhân một cái rồi bước về phía phòng chủ nhà ở hậu viện.

“Là bà ta tự làm tự chịu thôi.” Vô Danh nhìn Hoàng phu nhân một cái rồi xoay người chạy theo Mạc Vấn.

“Vô Danh, con phải nhớ, thời xưa có câu “có qua có lại”, nếu người ta đối xử thân thiện với con thì con cũng phải thân thiện với họ. Con nếu người ta đối xử với con không tốt thì cũng không cần phải giữ lễ làm gì, đừng có chịu nhẫn nhục mà giấu kín trong lòng, làm thế chỉ khiến những người đó đắc ý hơn thôi. Bất kể thái độ của họ là thân thiện hay thù địch, bọn họ đều sẽ được nhận lại tương xứng.” Mạc Vấn thuận miệng nói.

“Vâng, sư phụ, con nhớ rồi.” Vô Danh gật đầu đáp.

Thầy trò hai người mải nói chuyện đã đi đến hậu viện, người Hán có một quy củ, khách đến nhà không thể tùy tiện đi vào phòng ngủ của chủ nhà, cũng không được nằm trên giường chủ nhà, hai người sau khi tiến vào hậu viện liền tìm ghế ngồi xuống, chẳng bao lâu đã có người làm đem nước trà và điểm tâm tới, lát sau rượu cũng được đưa ra.

“Sư phụ, tối nay liệu con yêu quái kia có đến không?” Vô Danh cầm vò rót rượu cho Mạc Vấn.

“Yêu quái suy nghĩ khác với con người, con người tuy suy nghĩ phức tạp nhưng rất hay bị phân tán tư tưởng, yêu quái suy nghĩ mặc dù đơn giản nhưng rất cố chấp, nếu bọn chúng đã xác định làm một chuyện thì sẽ một mực làm tiếp, vi sư cảm giác tối hôm nay nó nhất định sẽ đến.” Mạc Vấn nói.

“Sư phụ, yêu quái kia chỉ cần nhìn một cái liền khiến người ta không cách nào nhúc nhích được, đó là yêu thuật gì?” Vô Danh tò mò hỏi.

“Đó là Di Hồn thuật, hiện tại con tu vi chưa có, Nguyên Thần bất ổn, nếu yêu quái xuất hiện tuyệt đối không được nhìn vào mắt nó.” Mạc Vấn nói, sau khi cân nhắc kỹ, hắn cảm giác con yêu vật này tuy cũng là loài chim nhưng không thể là Khổng Tước Vương.

Nhà giàu sang thức ăn cũng rất là tinh tế, hai người thầy trò ăn no xong Mạc Vấn ra khỏi cửa, dán hai tấm Định Khí phù vào góc Đông Nam và góc Tây Nam hậu viện, mặc dù phù chú có hơn một ngàn loại nhưng hắn cũng không sử dụng hết toàn bộ, ví dụ như Định Khí phù, loại phù chú này chuyên dùng để hàng yêu tróc quỷ, chỉ cần ba tấm phù chú là có thể định trụ yêu tà, tu vi linh khí càng tinh thâm, pháp thuật thi triển ra sẽ càng mạnh mẽ, lúc đó cũng không cần thiết phải dùng những loại phép thuật hoa mỹ rườm rà nữa.

Bởi vì biết có đạo nhân tới hàng yêu nên mọi người trong Hoàng phủ đều ngủ thật sớm, canh hai vừa tới Mạc Vấn liền thổi tắt đèn nến, toàn bộ Hoàng phủ tối đen như mực.

Tới gần canh ba, có một đạo dị loại khí tức xuất hiện ở hướng đông nam, yêu vật này tốc độ di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã đi được tám mươi dặm, khi nó tới gần Mạc Vấn cũng đã cảm giác được thân phận cùng đạo hạnh của nó, vật này là một con chim kích thước không nhỏ, loài chim rất đa dạng về chủng loại, căn cứ khí tức đơn thuần thì không cách nào xác định cụ thể nó là loài chim gì. Con chim kia đạo hạnh cũng không cao sâu, khi tầm bảy tám trăm năm, đạo hạnh như vậy chỉ có thể miễn cưỡng biến hóa thành người.

Mạc Vấn quay đầu nhìn sang Vô Danh, phát hiện Vô Danh đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế gỗ.

Dị loại kia bay rất nhanh, sau nửa nén hương đã bay đến trên bầu trời Hoàng phủ, nhưng nó cũng không lập tức hạ xuống Hoàng phủ mà tiếp tục bay qua phủ một đoạn, hạ xuống khu vực phía bắc thành.

Để tránh giứt dây động rừng, Mạc Vấn cũng không ra khỏi phủ tìm nó, vật này có lẽ sẽ còn trở lại. Cho dù nó không trở lại chỉ cần men theo khí tức của nó cũng có thể tìm được hang ổ.

Dị loại kia từ thành bắc chậm chạp di chuyển, sau nửa canh giờ bắt đầu quay đầu trở về, lần này trực tiếp bay thẳng về phía Hoàng phủ.

Chẳng bao lâu sau, yêu vật kia đã hạ xuống sân hậu viện, ngay sau đó liền là thanh âm bước chân của nhân loại, không hỏi cũng biết nó đã biến hóa thành người.

Không đợi yêu vật kia vào cửa, Mạc Vấn liền đem tấm Định Khí phù thứ ba áp vào vách tường phía tây hậu viện, Định Khí trận pháp lập tức có hiệu lực, bao vậy yêu vật kia bên trong viện.

Yêu vật cảm nhận được khí tức bị phong tỏa, lập tức phát ra tiếng kêu quái dị, đồng thời hiện ra nguyên hình vỗ cánh bay lên không định chạy trốn.

“Sư phụ, yêu quái tới.” Vô Danh bị tiếng kêu ngoài cửa đánh thức, choàng dậy kêu lên.

Mạc Vấn gật đầu một cái, đưa tay mở cửa phòng ra, chỉ thấy một con chim lông đen nhánh đang quanh quẩn trên không trung, nhìn kỹ thì phát hiện đó là một quạ đen, ở trên cổ nó có khoác một cái áo, hai bên túi áo đang phồng lên, con chim hoảng sợ bay loạn nên làm rơi ra vài mẩu bánh mì trong túi áo.

“Sư phụ người xem, dao cạo!” Vô Danh chỉ tay vào một chiếc dao cạo rơi trên bậc thang.

Mạc Vấn không trả lời, mà chỉ ngẩng đầu quan sát quạ đen đang liên tục đụng vào tường, ban đầu con yêu vật xuất hiện là tới xin cháo, lần này lại có mẩu bánh mì trên người, nó là chim muông biến hóa thành, sẽ không thích ăn đồ chay, nói cách khác lúc trước nó xin cháo cơm cùng với lần này trộm bánh mì đều không phải là cho bản thân ăn, mà là muốn mang cho một người khác thích ăn chay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.