Tử Dương

Chương 410: Chương 410: Yêu quái hòa thượng




Dịch: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs

Lão trưởng thôn bị bẽ mặt ngay trước mọi người, ngượng chín cả mặt, vội vàng dẫn quan khám nghiệm tử thi cùng quân lính rời đi.

“Đạo trưởng, tiếp theo nên làm gì?” Vị chủ nhà trẻ tuổi tiến lên chắp tay hỏi.

“Mời mấy vị cao niên trong thôn đem quan tài tiên mẫu mang ra khỏi phần mộ, đi quanh mộ một vòng rồi lại đưa vào an táng là được.” Mạc Vấn nói.

Chủ nhà lúc này đối với Mạc Vấn cung kính như thần linh, nghe vậy lập tức mời người làm theo, Diêu gia là hộ giàu ở trong thôn, mọi người vây xem liền nhân cơ hội lấy lòng, có mấy người già xung phong tiến vào ngôi mộ, mang quan tài gỗ đi vòng quanh mộ phần, sau đó lại đưa quan tài trở về ngôi mộ.

Quan tài gỗ vừa đặt xuống, cái thây khô trong quan tài trên mặt lập tức phát sinh biến hóa, từ vẻ mặt dữ tợn biến thành bình yên thư thái, oán khí cũng theo đó mà tiêu tán. Người phụ nữ này bị chết ngộp trong quan tài, trong lòng tồn trữ rất nhiều oán khí, vừa nhìn thấy mặt trời giống như người bị oan được rửa sạch nỗi oan vậy, kì thực bà ta cũng không muốn điều gì, chỉ mong người khác có thể biết mình gặp bất hạnh.

“Đạo trưởng, ta nghĩ muốn thay quần áo khác cho tiên mẫu, có được hay không.” Trẻ tuổi chủ nhà phủ hòm quan tài khóc lóc.

“Là con không thể chạm vào hài cốt cha mẹ, ngài cứ đậy nắp quan tài lại, từ bên ngoài mộ làm lễ truy điệu.” Mạc Vấn xoay người đi ra khỏi mộ.

Chủ nhà mặc dù bi thương, nhưng chuyện này rốt cuộc vẫn là chuyện vui, làm lễ truy điệu xong chủ nhà lập tức sai người sửa soạn tiệc rượu, báo đáp ơn Mạc Vấn cùng mọi người lúc trước hỗ trợ khiêng quan tài.

“Đạo trưởng, những năm gần đây chiến sự liên miên, sưu thuế rất nặng, nhà ta đã mất không biết bao nhiêu tiền bạc, đây là hai trăm lượng tiền nhang đèn, mong đạo trưởng không chê.” Vị chủ nhà cầm một cái túi nhỏ màu đen để lên bàn.

“Trên người bần đạo vẫn còn chút tiền đi đường, những ngân lượng này thiện nhân cứ cầm đi.” Mạc Vấn khoát tay đáp.

“Đạo trưởng thông cảm, không phải Diêu mỗ ta keo kiệt tiếc tiền đâu, mà là nhà cửa sa sút, quả thực...”

Mạc Vấn không đợi đối phương nói xong liền ngắt lời, “Thiện nhân hiểu nhầm rồi, không phải bần đạo chê ít, mà là chúng ta cầm nhiều tiền cũng chẳng để làm gì, làm phiền thiện nhân cho hai thầy trò ta một ít lương khô để ăn dọc đường là đủ rồi.”

Vị chủ nhà thấy Mạc Vấn không chịu nhận tiền vẫn cứ nài nỉ giúi lấy, Mạc Vấn không thích kiểu chối đẩy vô vị này liền nhíu mày, người kia thấy Mạc Vấn tỏ vẻ khó chịu mới đành thôi, quay sang phân phó người làm dưới bếp nướng lương khô cho hai người.

Thấy trời đã tối, thầy trò hai người đành ngủ lại trong thôn.

Trên đời thứ lan truyền nhanh nhất chính là tin tức, chuyện Mạc Vấn làm rất nhanh đã truyền đi bốn phương tám hướng, tới buổi tối, người nghe tin đến hỏi thăm nhiều không đếm xuể, những người này tới đương nhiên là có việc nhờ vả Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng không từ chối họ, mời tất cả mọi người vào phòng tiếp chuyện.

Mãi đến đêm mà vẫn còn đến bảy người, trong đó có bốn người là muốn mời Mạc Vấn đi làm pháp, chủ yếu là niệm kinh cầu phúc, Mạc Vấn đối với việc này không có hứng thú chút nào, tiễn bốn người đi ra, chỉ còn lại ba người là đến thỉnh cầu hắn hàng yêu bắt quỷ.

Trong ba người này có hai người nghèo quần áo mộc mạc, còn một người là một lão già quần áo sang trọng nhưng trên mặt đầy vẻ lo lắng.

“Đạo trưởng, tiểu nhân La Tam, là người ở Uông Cổ Lĩnh, mùa đông năm ngoái vợ của ta không biết bị yêu quái gì nhập phải, ngày nào cũng gây ồn ào, gặp người liền cắn, cầu xin đạo trưởng ra tay cứu giúp.” Một người nông dân trung niên lấy từ trong tay áo ra nửa xâu tiền run rẩy bỏ lên bàn, nói.

“Uông Cổ Lĩnh là nơi nào?” Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

Người nông dân vội vàng giơ tay lên chỉ hướng bắc: “Cách nơi này không xa lắm, khoảng bảy tám dặm đường thôi.”

Mạc Vấn nghe vậy ngưng thần cảm giác khí tức ở phương bắc, rất nhanh hắn đã xác định được nguyên nhân, “Lệnh chính sau khi bị trúng tà có triệu chứng thích nóng sợ lạnh không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Người nông dân gật đầu liên tục.

“Bình thường không thể đứng thẳng người được?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Quả đúng như vậy, cầu xin đạo trưởng xuất thủ.” Người nông dân quỳ sụp xuống đất, dập đầu nhờ giúp đỡ.

“Ngài hãy trở về nhà, dùng lưu huỳnh pha với rượu vẩy quanh ngoài nhà, sau đó từ chỗ lệnh chính nằm nghỉ đi tiếp khoảng ba dặm về hướng tấy, đào sâu hai thước sẽ nhìn thấy một con rắn lớn màu xám tro, giết nó đi thì bệnh của lệnh chính tự lành.” Mạc Vấn nói xong đem nửa xâu tiền trả lại cho người nông dân, rồi khoát tay nói “Ngài mau đi đi.”

Người nọ nghe vậy bán tín bán nghi, lại đặt xâu tiền lên trên bàn, chắp tay đa tạ sau đó bước ra cửa.

Mạc Vấn quay đầu nhìn Vô Danh một cái, Vô Danh hiểu ý, cầm lấy xâu tiền đuổi theo trả lại.

“Vị thiện nhân này tìm ta có chuyện gì?” Mạc Vấn nhìn về phía một người khác, người này tuổi tác trên dưới năm mươi tuổi, quần áo mặc dù đã cũ nát nhưng cũng coi như chỉnh tề, chỉ cần nhìn qua người này hắn liền kết luận đây là một vị trí thức bảo thủ.

Người kia nghe vậy khom người chắp tay, “Đạo trưởng, tiểu nữ nhà ta gần dạo gần đây rất là cổ quái, sợ là đã bị yêu vật ô uế nhập vào rồi, kính mong đạo trưởng rủ lòng thương cứu lấy nó, lão phu trên người không có vật gì, gia cảnh quá nghèo, không kiếm nổi quà cám ơn, chỉ nguyện sớm chiều dâng hương mưu phúc tích đức cho đạo trưởng.”

“Không biết thiện nhân nguyên quán nơi nào?” Mạc Vấn đứng dậy đáp lễ.

“Dương Liễu Trang cách đây ba mươi dặm về phía Đông Nam.” Lão già nói.

Mạc Vấn nghe vậy phân thần cảm giác, phát hiện ba mươi dặm phía Đông Nam cũng không có yêu tà quỷ mị nào.

“Lệnh ái có chuyện gì không ổn?” Mạc Vấn hỏi.

“Nó không chịu ăn uống gì, ngày nào cũng chỉ ngồi thở dài, ta dò la hỏi chuyện cũng không trả lời, dạo gần đây còn đóng của không nói chuyện với ai.” Lão giả lên tiếng nói.

“Lệnh chính vẫn còn khỏe mạnh chứ?” Mạc Vấn hỏi.

“Ài, vợ ta mấy năm trước đã mất do dịch bệnh rồi.” Lão già than thở.

Mạc Vấn nghe vậy không hỏi thêm nữa, lấy ra hộp phù vẽ một đạo Tịnh Trạch phù giao cho lão già rồi nói, “Dán vào bên trên cửa phòng chính, sẽ bảo vệ nhà ngài được bình an.”

Lão già nhận lấy lá bùa, cảm tạ rối rít rời đi.

“Sư phụ, con gái lão ấy bị trúng tà vật gì vậy?” Sau khi tiễn khách trở về, Vô Danh nghi ngờ hỏi.

“Chẳng có tà vật nào đâu, ông ấy cả nghĩ quá thôi.” Mạc Vấn khẽ mỉm cười đáp, cô con gái lão hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là đang tương tư ai đó.

“Không biết thiện nhân tới vì chuyện gì?” Mạc Vấn quay sang hỏi người cuối cùng, nhìn có vẻ khá giả.

“Đạo trưởng?” Người nọ vừa nói chuyện vừa nhìn về phía cửa phòng.

Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn sang Vô Danh, Vô Danh đi tới đóng cửa phòng lại.

Người nọ thấy vậy mới yên tâm đặt túi quần áo xuống, từ trong đó lấy ra một hộp gỗ vuông, sau khi mở ra thì thấy bên trong là năm miếng vàng hình móng ngựa.

“Đạo trưởng, đây là một chút tiền nhang đèn, xin ngài nhận trước.” Vị khách đem hộp gỗ bỏ lên trên bàn.

Vàng có hình móng ngựa bắt đầu có từ thời Hán, mỗi miếng vàng cân nặng không giống nhau, nhẹ nhất cũng khoảng trăm lượng, năm miếng vàng tổng cộng là năm trăm lượng, giữa thời buổi loạn lạc đây là số lượng không nhỏ chút nào. Thấy vị khách xuất ra nhiều vàng như vậy, Mạc Vấn một lần nữa lại quan sát người này, người này khoảng sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn, mũi to trán rộng, người mặc một chiếc áo dài thêu ba màu đen đỏ lam, đầu đội một chiếc mũ hình vuông, trên người có đeo nhiều trang sức, nhìn gương mặt thì hẳn là một thương nhân giàu có.

“Thiện nhân tới từ nơi nào, có chuyện gì muốn tìm ta?” Mạc Vấn hỏi, người này vừa mới tới đã lập tức đem ra rất nhiều vàng, hành động này khiến hắn có ấn tượng tốt với lão, ấn tượng tốt không phải vì nhiều vàng, mà là bởi người này rất biết đối nhân xử thế. Hơn nữa người này tự mình đến nhờ vả cũng chứng tỏ lão rất có thành ý.

“Lão phu họ Hoàng, là người ở thôn Đông bên kia khu rừng, ngày thường ở nhà kinh doanh cửa hàng gạo, lần này đến đây là đi tránh đại nạn.” Lão già khom người nói.

“Đầu đuôi câu chuyên ra sao?” Mạc Vấn hỏi, trước đó hắn đã hỏi qua lý do lão già tới đây, người này nói là gặp phải yêu tà.

Lão già họ Hoàng nghe Mạc Vấn nói vậy mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.

“Sư phụ ta căn bản không coi trọng vàng bạc, có lời gì nói mau.” Vô Danh nóng nảy thúc giục, bình thường nó với sư phụ toàn phải ngủ ngoài trời giá rét, không dễ mới tìm được một nơi yên ổn thì lại bị những người này dây dưa không sao đi ngủ được, vì vậy Vô Danh rất là không vui.

“Cho lão phu suy nghĩ một chút đã.” Lão già thấp giọng nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, lại quan sát cái mũ người này đang đội, nhìn kỹ thì phát hiện xung quanh cái mũ không hề có tóc, có vẻ như lão để tóc khá ngắn.

Lão già nói xong lại tiếp tục trù trừ, một hồi lâu sau mới đưa tay bỏ mũ ra, không ngờ là một cái đầu trọc lốc.

“Lão là hòa thượng?” Vô Danh hỏi.

Lão già kia nghe vậy vội vàng đội lại mũ, nhìn Vô Danh khoát tay lia lịa, “Tiểu đạo trưởng nhỏ giọng một chút, nhà ta mấy đời đều làm nghề buôn bán, lão phu há có thể là tăng nhân, đầu ta không có tóc chính là do bị yêu quái đùa bỡn đấy.”

“Vết sẹo trên đầu cũng là do yêu quái làm hả?” Vô Danh buồn cười không thôi.

“Đúng vậy.” Lão giả vẻ mặt như đưa đám trả lời.

“Nói rõ ta nghe xem.” Mạc Vấn cũng muốn cười nhưng hắn không thể biểu hiện ra, bởi vì hắn biết lúc này lão chủ tiệm họ Hoàng đang sợ hãi muốn chết, nơi này là nước Lương, ai làm hòa thượng đều sẽ bị tội chém đầu.

“Chuyện này nguyên do bắt đầu từ tháng trước, nhà lão phu làm nghề bán gạo, trong kho thóc có tích trữ chút lương thực, hàng năm tới thời kỳ giáp hạt đói kém đều sẽ mở cửa phát cháo miễn phí cho dân, dân chúng đói kém từ khắp nơi đều chạy tới đây xin cháo. Nhưng nghìn người giúp một người thì dễ, một người muốn giúp cả nghìn người mới khó, năm nay nạn dân quá nhiều, thêm với kho thóc dự trữ có hạn, việc phát cháo cũng chỉ được bảy ngày. Phát cháo miễn phí mấy ngày nay, mỗi đêm đều sẽ có một vị tăng nhân tới đây xin ăn, người làm nhà ta gặp gã đáng thương liền âm thầm phát cháo cho hắn, thế nhưng sau đó gã lại tới xin cháo giữa ban ngày, sợ bị quan phủ phát hiện, chúng ta liền mượn cớ triều đình không cho phép phát cháo miễn phí cho tăng nhân, từ chối phát cháo cho tăng nhân kia, không ngờ tăng nhân kia là yêu quái biến hóa thành người, nghe người làm nói vậy liền tin là thật, ngay đêm đó liền đến trước cửa nhà ta cạo sạch tóc của ta đi, còn lấy đồng tiền nung đỏ đóng cho ta mấy cái lên đầu nữa.” Lão già kể rất bi thương, Vô Danh lại thấy rất thú vị, đợi đến khi lão già nói xong liền cười to nói, “Chẳng trách lão lại bị đóng dấu tùm lum như vậy.”

“Tiểu đạo trưởng đừng cười nữa, lão phu bộ dáng như vậy nếu bị quan phủ phát hiện, sợ là không gánh nổi tội chém đầu.” Lão già nói xong lui về phía sau mấy bước, ngồi phịch xuống ghế than thở.

“Ngài có trông thấy tướng mạo tăng nhân kia không?” Mạc Vấn hỏi.

“Lúc phát cháo miễn phí lão phu cũng không ở đó, bởi vì yêu quái kia đều là tối muộn mới đến, cho nên đám nô tài cũng không nhìn thấy rõ ràng, lúc nó đến nhà lão phu hành hung cũng là đêm tối, khó mà nhìn rõ mặt được.” Lão già nói.

“Nhưng ít ra cũng phải thấy lờ mờ chứ?” Mạc Vấn nói.

“Đúng vậy, theo như lời người làm kể lại, người này tướng mạo rất quái dị, không giống người thường.” Lão giả lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy hơi giật mình, chẳng lẽ người này chính là Khổng Tước Vương mà hắn muốn tìm?

“Ngài có từng nghe thấy gã nói gì không?” Mạc Vấn hỏi tiếp.

“Chưa hề, yêu quái kia nói không thành tiếng, rất khó nghe.” Lão già lắc đầu.

“Vậy làm thế nào ngài biết gã là yêu quái biến thành?” Mạc Vấn hỏi lại. Mặc dù có rất nhiều đầu mối cho thấy yêu quái mà lão thương nhân này nói chính là Phiên Tăng Khổng Tước Vương, nhưng chuyện này cũng có một điểm khả nghi, đó chính là Khổng Tước Vương sẽ không tùy tiện như thế, Khổng Tước Vương là bậc cao tăng đắc đạo chân chính, sẽ không chỉ vì đối phương không cho mình cháo cơm liền cạo trọc đầu người ta.

“Yêu quái này có phép thuật làm bất động thân thể người khác, lão phu tìm rất nhiều vị đạo trưởng đến hàng phục nó, nhưng lần nào cũng đều bị nó làm bất động không nhúc nhích được, đáng thương cho những vị đạo trưởng kia, hàng yêu không được lại còn bị con yêu quái cạo trọc đầu.” Lão già thở dài không thôi.

“Nó thường xuyên đi làm việc ác sao?” Mạc Vấn nhíu mày hỏi.

“Cứ cách bảy ngày nó sẽ lại đến nhà ta quậy phá, lão phu đã nghĩ hết biện pháp mà vẫn không sao đuổi nó đi được, chỉ có thể trốn sang thôn này tị nạn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.