Tử Dương

Chương 560: Chương 560: Đại La Kim Tiên




Dịch giả: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Mạc Vấn ngồi ở ngọn núi không tên trên Thiên Đình, cùng lúc đó cũng ngồi ở trước giường mẹ con Tần Vân, hắn không biết sắp tới sẽ xảy ra những chuyện gì, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, thậm chí không biết việc hắn làm rốt cuộc là đúng hay sai. Đúng sai cũng giống như Âm Dương đều chỉ là tương đối, có thể chuyển hóa cho nhau, đúng sai trong lòng mỗi người đều không giống nhau, cùng một người nhưng đúng sai trong từng thời điểm cũng khác nhau, vì vậy, đúng sai không thể trở thành tiêu chuẩn để làm việc nào đó hay không, nhưng người sống trên đời làm việc cũng nên có một cái nguyên tắc để tuân theo, nguyên tắc đó chính là: có đáng giá hay không.

Vì cứu sống mẹ con Tần Vân, hắn đã giết tới Thiên Đình, ỷ vào thực lực mạnh mẽ bức cung, dù việc này có đúng hay không, nhưng dưới suy nghĩ của hắn là đáng giá để làm.

Lúc trước hắn đã đánh chết Ngũ Cực Chiến Thần, tiếp theo sẽ có thêm đối thủ mạnh mẽ hơn tới đây, chỉ có Đại La Kim Tiên mới có tu vi cao thâm hơn Ngũ Cực Chiến Thần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Đại La Kim Tiên sẽ đến rất nhanh, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau với Đại La Kim Tiên, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ mạo phạm bọn họ, lúc này sẽ phải ra tay với Đại La Kim Tiên, trong lòng của hắn không kìm được sinh ra một chút lo âu.

Mạc Vấn ôm lấy tã lót trên giường, nằm trong đó là con của hắn, nếu như năm đó Thải Y đạo cô không mang thù riêng sát hại nó, lúc này có lẽ đứa bé đã có thể nói chuyện rồi.

Trước đây mặc dù Mạc Vấn thường xuyên đến nhìn mẹ con Tần Vân, nhưng chưa bao giờ ôm lấy đứa bé, hắn biết rõ ôm thi thể đứa bé sẽ làm cho hắn nhớ lại nỗi đau thương tê tâm liệt phế năm đó, nhưng lúc này hắn sắp đối mặt với Đại La Kim Tiên pháp lực vô biên, hắn cần động lực, hắn cần dũng khí.

Nương theo bi ai và đau đớn trong lòng, hắn nhận được động lực, sinh ra dũng khí, Tần Vân là nữ nhân của hắn, đứa bé là cốt nhục của hắn, nếu như hắn vứt bỏ mẹ con nàng, sẽ không ai quan tâm đến bọn họ nữa.

Bản thể cùng Nguyên Anh tâm ý tương thông, Mạc Vấn ngồi ở đỉnh núi nhìn Thiên Cung xa xa phía bắc, nếu như muốn chống lại Đại La Kim Tiên, đương nhiên cần phải ước lượng được thực lực của đối phương. Đại La Kim Tiên bá đạo nhất chính là có thể thay đổi Càn Khôn, đi xuyên quá khứ và hiện tại, bọn họ có thể tùy ý thay đổi quá khứ và tương lai, thay đổi những chuyện mà bọn họ muốn thay đổi, nhưng năng lực này có khả năng uy hiếp với hắn cũng không lớn, cho dù đối phương có trở lại quá khứ giết hắn, thì Nguyên Anh của hắn cũng sẽ không biến mất, bởi vì Nguyên Anh là tồn tại độc lập có thể rời khỏi bản thể, chỉ cần Nguyên Anh còn tồn tại, hắn có thể sinh ra bản thể một lần nữa, tuần hoàn lặp lại, mãi mãi bất tử.

Hắn lo lắng nhất là Đại La Kim Tiên sẽ ra tay với Tần Vân, nếu như nàng biến mất, đứa bé cũng sẽ theo đó biến mất, thế nhưng khả năng xảy ra chuyện này cũng không lớn, Đại La Kim Tiên không thể so với Tiên nhân thông thường, bọn họ tự đánh giá mình rất cao, không muốn làm ra những chuyện bỉ ổi như thế, mặc dù ra tay cũng là đọ sức quang minh chính đại.

Binh pháp có nói, biết mình biết người trăm trận trăm thắng, hắn chưa từng đánh nhau với Đại La Kim Tiên, thậm chí chưa từng thấy Đại La Kim Tiên, không thể nào tiến hành ước lượng thực lực của đối phương, điều hắn có thể xác định chính là mặc dù Đại La Kim Tiên cũng có thể phân thân, nhưng phân thân kia lại không thể giống như Nguyên Anh có thể mang theo tu vi giống như bản thể, ngoài ra Tam Muội chân hỏa được hắn sáng chế ra, những Đại La Kim Tiên kia cũng không biết sử dụng, đánh nhau với bọn họ chỉ có thể dựa vào Tam Muội chân hỏa cùng Nguyên Anh, nếu như Nguyên Anh bị đối phương đánh tan, bản thể có thể lập tức ngưng tụ sinh ra Nguyên Anh, điểm này có thể bảo đảm mặc kệ hắn thắng hay bại đều bảo toàn tính mạng.

Thiên Đình không phân chia ngày đêm, Mạc Vấn ngồi một mình trên đỉnh núi, ngưng thần mà đợi, ước chừng một canh giờ, nhưng Đại La Kim Tiên lại chưa từng xuất hiện.

Đợi thêm một canh giờ, Đại La Kim Tiên vẫn không xuất hiện.

Mạc Vấn trong lòng nghi ngờ, tung người trông về phía xa, chỉ thấy trong hai canh giờ này trong và ngoài Thiên Cung đã tăng cường không ít Thiên Binh Thiên Tướng, tăng cường phòng thủ thành không thể nghi ngờ là lo lắng hắn giết tới Thiên Cung.

Ngay lúc Mạc Vấn đưa mắt trông về phía xa, hướng đông nam truyền đến tiếng nói, “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy Lôi Công Điện Mẫu đang từ phía đông nam cưỡi mây đi tới nơi này.

Mạc Vấn không mở miệng trả lời, ấn tượng của hắn đối với Lôi Công cũng không tệ lắm, nhưng lúc này hắn không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu với Lôi Công.

Điện Mẫu có nhiều thành kiến với Mạc Vấn, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lôi kéo Lôi Công nhanh chóng đi về phía bắc.

Mạc Vấn đưa mắt nhìn hai người rời đi, rời khỏi đụn mây một lần nữa ngồi trở lại đỉnh núi.

Điều khiến hắn không nghĩ tới chính là thời gian sau đó Thiên Cung lại không hề có hành động gì, một canh giờ, một ngày, hai ngày, dường như ba ngày này hắn bị Thiên Đình quên lãng, không có người đến đuổi giết hắn, cũng không có người đáp lại hắn, Tiên gia vốn tập hợp ở Thiên Cung Tiên lần lượt rời đi, thành phòng thủ nghiêm mật cũng dần nới lỏng.

Tới lúc này, Mạc Vấn không thể ngồi yên nữa, rời khỏi đỉnh núi, cưỡi mây đi tới bên ngoài Thiên Cung.

Cấm vệ thấy hắn đi tới lại không hô quát hay ngăn cản, cũng không muốn xua đuổi, dường như hắn không phải là đối thủ đến đây khiêu chiến, mà là Thiên Quan đã ở trong Thiên Cung từ lâu.

Mạc Vấn thấy thế càng thêm nghi hoặc, cất bước đi về phía cửa cung, cấm vệ lại không ngăn cản, mặc kệ hắn xuyên qua cửa đi vào Thiên Cung.

Mạc Vấn chậm rãi dọc theo con đường chính giữa Thiên Cung đi về phía bắc, mặc dù trên đường có nhiều cung nữ Thiên Quan nhìn trộm đằng xa, nhưng không người nào bước ra ngăn cản hắn.

Mặc dù không biết nội tình bên trong, nhưng có thể chắc chắn một điều, đó chính là những người trong Thiên Cung đã nhận được mệnh lệnh, không được ngăn cản hắn.

Điều Mạc Vấn nghĩ đến đầu tiên trong lúc đi đường chính là rất có thể trong Thiên Cung có mai phục, nhưng ý nghĩ này lóe lên rồi biến mất, nếu như đối phương muốn bố trí mai phục, chắc chắn sẽ không dại gì mà làm ở Thiên Cung, nếu như không bố trí mai phục, vậy chỉ có thể là kế không thành, nhưng sau khi nghĩ kĩ cũng không có quá nhiều khả năng, Ngọc Hoàng đại đế không phải là Gia Cát Khổng Minh, sẽ không làm ra những chuyện giả bộ huyền bí như thế.

Mạc Vấn tiến quân thần tốc, rất nhanh đi tới dưới đài đại điện Thiên Cung, sau một lúc do dự ngắn ngủi lại theo bậc thang tiến lên, đi tới trước điện lớn, chỉ thấy cửa điện đã mở rộng, trong điện không có một bóng người.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn cảm thấy kinh ngạc, Ngọc Đế đã trốn rồi sao?

“Ngọc Đế đang ở đâu?” Mạc Vấn lách mình tiến lên, quay người hỏi cấm quân phía bên phải.

“Ta không biết.” Cấm quân kia lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía một cấm quân khác ở bên cạnh, cấm quân kia lắc đầu cười nói, “Đừng nhìn ta, thực sự ta không biết được.”

“Các ngươi không phải là cấm vệ của Thiên Cung, các ngươi là người phương nào?” Mạc Vấn giật mình lui về phía sau, ngưng thần đề phòng.

“Sao ngươi biết chúng ta không phải là cấm vệ?” Người bên trái cất bước đi tới Mạc Vấn.

Mạc Vấn không trả lời, cấm vệ thông thường khi nhìn thấy hắn đều hoảng sợ, sao có thể cười ra tiếng.

“Ngươi thực sự rất bình tĩnh, làm hại bổn tọa chờ ngươi ở chỗ này ba ngày.” Cấm quân kia khẽ cười.

“Rốt cuộc ngươi là người nào.” Mạc Vấn nghi ngờ tăng lên, quay đầu nhìn về ngai vàng trên đại điện.

“Đừng nhìn nữa, gã đã sớm trốn đi rồi.” Cấm vệ kia lắc đầu nói ra, trong lúc nói chuyện, cấm vệ đứng ở phía bên phải đã biến mất vô tung.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rùng mình, người này dám dùng từ “gã” để xưng hô Ngọc Đế, nói rõ người này ít nhất cũng cùng cấp với Ngọc Đế, người này lại có thể biến hóa phân thân, hẳn là một trong mười hai vị Đại La Kim Tiên. Nhìn kỹ tướng mạo của người này, tuổi tác trên dưới bốn mươi, thân hình hơi gầy nhưng lại không hề yếu ớt, ngũ quan anh tuấn, có ba phần thanh tú của thư sinh, cũng có ba phần khí khái anh hùng của quân nhân, bốn phần còn lại là tiêu sái siêu nhiên của người tu hành.

“Bây giờ ngươi có tính toán gì không?” Cấm vệ giả mạo kia đi đến bên cạnh một cái đỉnh đồng đối diện Mạc Vấn thì dừng lại, nghiêng người dựa vào đỉnh đồng mở miệng cười hỏi.

Mạc Vấn vẫn không trả lời, hắn không những không thể xác định được thân phận của người này, mà thậm chí không thể nào biết được ý đồ của người đến, y không giống với người bình thường trước khi ra tay đều lớn tiếng hò hét.

“Ngươi nên biết người đã bị diệt hồn phách thì không thể nào sống lại, làm loạn nơi này cũng chỉ vô dụng.” Quần áo của cấm vệ thay đổi, đầu đội mũ Âm Dương thông thiên, mặc Công Bào bát quái.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn kê tay hành lễ với Tiên gia trung niên kia, đạo bào người này mặc có đặc thù của Thượng Thanh, không thể nghi ngờ chính là một trong bốn vị Đại La Kim Tiên của bổn tông.

“Miễn, miễn, ngươi quậy phá đủ rồi thì đi xuống đi, ta sẽ đi nói với Câu Trần, những chuyện còn lại sẽ có sư tôn vì ngươi khắc phục hậu quả.” Tiên gia trung niên khoát tay nói ra.

Mạc Vấn im lặng đứng thẳng, cúi đầu không nói, mặc dù Tổ sư chưa từng lộ diện, nhưng lại luôn âm thầm chiếu cố bảo vệ hắn.

“Ngươi còn muốn giết người nào, ta và ngươi cùng nhau tới giết.” Tiên gia trung niên cười xấu xa trêu ghẹo.

“Bẩm Thượng Tiên...”

“Dựa theo giáo quy của Thượng Thanh, chuẩn đồ tiến vào Thiên Tiên đã là đệ tử của sư tôn, ngươi lại có tu vi siêu quần, giết chết mấy vị Kim Tiên, có nên gọi ta một tiếng sư huynh hay không nhỉ?” Tiên gia trung niên ngắt lời Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy lại do dự, lời nói của người này đã phá vỡ ấn tượng của hắn đối với Đại La Kim Tiên, trước đây hắn vẫn cho rằng Đại La Kim Tiên đều là đạo nhân tuổi già nói năng thận trọng, không ngờ còn có Tiên gia trẻ tuổi như vậy, tùy ý như thế.

“Xem ra không nói rõ với ngươi thì ngươi sẽ không đi.” Tiên gia trung niên kia bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mở miệng nói ra, “Làm xong những chuyện ngươi nên làm thì ngươi có thể tụ họp với hai mẹ con nàng.”

“Chuyện này là thật chứ?” Mạc Vấn cực kỳ vui mừng.

“Chẳng lẽ ta lại lừa ngươi sao.” Tiên gia trung niên nhếch môi nói.

“Mẹ con nàng đã không còn hồn phách, sao có thể sống lại được?” Mạc Vấn vội vàng truy vấn.

“Ba trăm năm trước sư tôn từng có lời kệ rằng, sau một thời gian nữa một người trong số chúng ta sẽ tạm rời cương vị xuống trần, sẽ trải qua kiếp nạn trần gian, trong lúc ấy cần người tạm thay chức vụ, nếu như ngươi có thể nhậm chức, thì có thể trở về thời gian mẹ con nàng còn sống.” Tiên gia trung niên thuận miệng nói ra.

“Thật ư.” Mạc Vấn nóng lòng xác nhận.

“Đương nhiên là đúng, chỉ sợ công đức của ngươi không đủ, không thể chọn ngươi.” Tiên gia trung niên gật đầu nói.

“Không biết vị Tiên gia nào sẽ xuống trần?” Mạc Vấn hỏi.

“Đại La cuối cùng cũng không phải là cực hạn, mọi chuyện liên quan đến mình đều khó biết trước, ngươi mau nhanh chóng xuống trần, gánh nặng đường xa, không được lười biếng.” Tiên gia trung niên khoát tay thúc giục.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, lúc trước bần đạo...”

“Những hành động của ngươi ở trong mắt sư tôn chỉ giống như thằng nhóc nghịch dại, nằm đất lăn qua lăn lại mà thôi, yên tâm đi, không ai sẽ hận thù ngươi đâu, nhanh chóng đi đi a.” Tiên gia trung niên lại khoát tay lần nữa.

“Bần đạo vi phạm luật trời, tự nguyện nhận trách phạt.” Mạc Vấn khom người chắp tay.

“Cứ treo đó đi.” Tiên gia trung niên qua loa.

“Xin hỏi Thánh hào của Thượng Tiên.” Mạc Vấn hỏi.(Thánh hào: tên gọi của Thần tiên)

“Ngươi thực sự rất cổ hủ.” Tiên gia trung niên nhíu mày.

“Bần đạo lập tức trở về thế gian, vạn tạ Thượng Tiên khai hóa.” Mạc Vấn khom lưng làm lễ.

“Đi đi, đi đi, sau này ngươi không được tới Thiên Đình nữa, cũng không thể đi Âm Ti, nếu như lại tiếp tục náo loạn thì không phải là tăng thể diện mà sẽ là mất mặt đấy.” Tiên gia trung niên gật đầu nói.

Mạc Vấn nghe vậy khom người đáp lại, đến lúc ngẩng đầu lên, Tiên gia trung niên kia đã biến mất vô tung.

Được Đại La Kim Tiên của bổn tông điểm hóa, mây đen trong lòng Mạc Vấn tan hết, bước nhanh rời Thiên cung, vội vàng trở về trần gian...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.