Dịch: phuongkta1
Biên: argetlam7420
Trở lại nhân gian, Mạc Vấn cũng không nóng lòng trở lại Thượng Thanh Quan tụ hợp cùng bản thể, mà chỉ lơ lửng trên không trung nhíu mày trầm ngâm, vị Đại La Kim Tiên đi đến Thiên Cung lúc nãy không thể nghi ngờ là được Tổ Sư sai khiến, ít nhất cũng đã nhận được Tổ Sư cho phép, thông qua lời nói của người này có thể thấy được thái độ của Tổ Sư đối với việc làm của hắn. Một là, Tổ Sư không hề để trong lòng việc mà dưới ánh mắt của hắn là vô cùng phạm thượng và cực kỳ nghiêm trọng, nếu không vị Đại La Kim Tiên kia cũng không có những lời như “những hành động anh hùng của ngươi trong mắt sư tôn giống như thằng nhóc ăn vạ, nằm đất lăn qua lăn lại“.
Hai là, Tổ Sư chẳng những không có trách tội hắn, mà còn ngầm đồng ý với tất cả hành động của hắn, điểm này căn cứ vào câu nói của Đại La Kim Tiên kia “Nếu còn náo chuyện nữa, thì sẽ không phải là tăng thể diện mà là thêm mất mặt” để làm ra phán đoán, ngụ ý trong lời nói của đối phương là hành động trước kia của hắn trong lúc vô hình đã giúp Thượng Thanh Tông tăng thêm thể diện?
Thân là đệ tử của Tổ Sư, mặ dù hắn nhưng chưa từng được nhìn thấy Tổ Sư, thực sự mà nói phải là sư tôn, nhưng hắn vẫn có chút hiểu rõ tính nết của sư tôn, vừa có giáo lí lại không tuân theo giáo lí, thái độ đối với cuộc tranh chấp giữa Xi Vưu và Hoàng Đế, cho phép đệ tử kết hôn sinh con, những chuyện này đều khác biệt một trời một vực với Ngọc Thanh cùng Thái Thanh, nói cách khác Tổ Sư là một người không tuân thủ quy tắc, vui buồn tùy tâm mình, Tổ Sư xử lý chuyện này không tuân theo quy tắc thông thường cũng chẳng có gì lạ.
Tam Thanh tổ sư là chúa tể của thiên địa, bọn họ không thể có tính tình giống nhau, nếu như tính nết giống nhau thì đã không cần phải có ba vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên rồi. Ngọc Thanh cao ngạo, Thái Thanh trung dung, Thượng Thanh tùy tính, tính tình hoàn toàn khác biệt của ba vị Tổ Sư đưa đến gia phong khác biệt của ba giáo, ba loại gia phong khác nhau lại vừa vặn hợp thành một Đạo môn tập hợp sâu sắc vẻ cao ngạo, trung dung, tùy tính này.
Xác định được thái độ của Tổ Sư đối với chuyện này, Mạc Vấn bắt đầu suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của vị Đại La Kim Tiên kia, y có lẽ sẽ không lừa gạt hắn, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thấy việc này cực kỳ hư vô mờ mịt, không ai biết lúc nào một vị Đại La Kim Tiên trong đó sẽ xuống trần, đây là một cuộc chờ đợi không biết tới khi nào, là một cái hy vọng tràn ngập biến số, mà không thể bởi vì một cái hy vọng tràn ngập biến số mà ngừng việc cứu mẹ con Tần Vân được.
Trong lòng nghĩ đến chuyện này, Mạc Vấn cưỡi mây bay trở lại Thiên Đình.
Những binh tướng thủ thành kia thấy Mạc Vấn đi rồi lại quay lại, trong lòng hoảng hốt, cũng may Mạc Vấn không hề ở lại Nam Thiên Môn lâu, sau khi hiện thân liền biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này Ngọc Đế đã chạy trốn, giờ tới Thiên cung cũng không còn ý nghĩa nữa, Mạc Vấn lần này cũng không đi đến nơi đó nữa, mà thuấn di đi tới một ngọn núi ở phía tây nam Thiên Cung, trên sườn núi này có một toà đạo quán cực lớn, kiểu dáng của đạo quán không quá có khác biệt so với Thanh Vũ Môn.
Mạc Vấn lưu lại ở nơi này một khoảng thời gian ngắn, sau chốc lát lại thuấn di rời đi, khi đi trong tay hắn đã cầm thêm một đồ vật, thực sự mà nói là một người, một ả gà mái đã tu luyện tới Kim Tiên. Chuyện nghĩ cách cứu hai mẹ con Tần Vân phải thận trọng suy nghĩ, nhưng Thải Y đạo cô nhất định phải đền mạng trước tiên.
Trở lại thế gian cần đi qua Nam Thiên Môn, Mạc Vấn vừa mới đến Nam Thiên Môn đã nghe được tiếng đập cửa.
Sau khi mang theo Thải Y đạo cô trở lại thế gian, hắn từ trước giường hai mẹ con Tần Vân đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Chân nhân, xin mở cửa.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của nam tử.
Mạc Vấn nghe tiếng cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, sau khi ngẫm nghĩ lập tức nhớ lại chủ nhân của thanh âm này chính là Vương Hi Chi đến từ nước Tấn.
Trước đây Vương Hi Chi đã từng ở lại Thượng Thanh Quan, gã tới chơi lần nữa cũng không quá bất ngờ, nhưng Vương Hi Chi tới chơi có chút không đúng thời điểm, bởi vì hắn đang chuẩn bị giết chết Thải Y đạo cô ngay trước giường hai mẹ con Tần Vân.
Mạc Vấn để Thải Y đạo cô bị phong ấn điểm mười tám chỗ huyệt đạo xuống, rồi cùng bản thể hợp hai làm một, chậm rãi tiến tới mở cửa lớn đạo quán ra, thấy Vương Hi Chi cầm theo mấy bao lễ vật đang đứng ở ngoài cửa.
“Mới cách xa vài năm mà sao chỗ thanh tu của chân nhân lại biến thành hoang vu như thế?” Vương Hi Chi cực kỳ giật mình khi nhìn thấy cỏ dại đã mọc ngang hông trong nội viện.
“Vương huynh, mời vào.” Mạc Vấn nghiêng người mời khách, tuy rằng quan hệ giữa hắn với Vương Hi Chi không thể so với Trương Động Chi, nhưng hai người cũng có thể coi là bạn bè, mà bạn bè tới thăm không có lý do gì để từ chối.
Vương Hi Chi cất bước vào cửa, nghi hoặc nhìn trái phải chung quanh, “Chân nhân, không biết người thân trong gia đình đi đâu rồi.”
“Ít năm trước đây đều đã qua đời rồi.” Mạc Vấn dẫn Vương Hi Chi đi đến điện lớn.
“Trong quan đã gặp phải biến cố sao?” Vương Hi Chi hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy thở dài, không dừng bước cũng không trả lời.
“Chân nhân chính là thế ngoại cao nhân, không thích sự huyên náo của người trần tục, nhưng có người hầu hạ đồ ăn nước uống vẫn không thể thiếu đấy.” Vương Hi Chi đi theo Mạc Vấn vào điện lớn.
“Vương huynh chính là quan lại của triều đình, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nơi này?” Mạc Vấn phất đi bụi bặm trên ghế ngồi của khách, Thượng Thanh Quan đã lâu không có khách khứa đến thăm rồi.
“Thật sự không dám dối gạt chân nhân, nếu như không có việc ta cũng không lên đây, hôm nay Vương mỗ đến đây chính là có chuyện quan trọng muốn nhờ.” Vương Hi Chi ngồi xuống, cầm lễ vật trong tay đặt ở trên bàn phủ đầy bụi đất.
“Chuyện gì?” Mạc Vấn hỏi.
“Mẹ già trong nhà nhiễm phải bệnh nặng, Vương mỗ đã mời Chu chân nhân xem bệnh, Chu chân nhân nói dương thọ của gia mẫu sẽ kết thúc trong tháng này.” Vương Hi Chi nói đến chỗ này thở một hơi thật dài, sau đó lại nói ra lần nữa, “Chân nhân, Vương mỗ mặt dày xin gặp, chỉ dám xin chân nhân ban thưởng cho ta một viên Linh đan, tăng chút ít tuổi thọ cho mẹ mình.”
Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày, Chu chân nhân trong miệng Vương Hi Chi hẳn là Chu Quan Chính – Hộ quốc chân nhân của nước Tấn, Chu Quan Chính là đạo nhân Thái Thanh, dự đoán của lão đối với Vương lão mẫu không thể nghi ngờ là căn cứ dịch lý Âm Dương mà phán đoán ra tuổi thọ, dương thọ của Vương lão mẫu đã hết thì không có cách nào dựa vào đan dược kéo dài tuổi thọ nữa.
“Vương huynh, ngươi cũng là người trong Đạo môn, đã biết đạo lý tuổi do trời định thì không cách nào sửa đổi kéo dài được, Chu chân nhân chắc đã nhìn ra lệnh đường đã có đại nạn buông xuống, lão bó tay đứng nhìn, ta cũng lực bất tòng tâm.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Vương Hi Chi nghe vậy rất là chán nản, “Chân nhân, Vương mỗ không xin mẹ mình có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng chỉ xin sống thêm mấy ngày, qua cửa ải năm tuổi cuối năm cũng tốt lắm rồi.”
“Vương huynh chờ một chốc, ta đi đun ấm nước trà mời ngươi.” Mạc Vấn đứng dậy mở miệng.
“Không cần bận rộn, mời chân nhân ngồi.” Vương Hi Chi đứng dậy giữ chặt Mạc Vấn, đưa hắn về chỗ ngồi, sau đó lại muốn bái lạy.
Mạc Vấn thấy thế vội vàng đỡ lấy gã, “Vương huynh, cũng không phải ta không muốn giúp đỡ, chỉ là có lòng mà không đủ sức, trừ người tu chân ngộ đạo thì không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.”
“Người đời đều biết chân nhân có giao tình không cạn với quan sai Âm ti, mong rằng chân nhân từ bi xuất thủ, thân là người làm con sao có thể ngồi nhìn người sinh dưỡng ta nhắm mắt buông tay?” Vương Hi Chi lo lắng cầu xin.
“Vương huynh, tuổi thọ do trời định, sửa đổi cực kỳ khó khăn.” Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn, người sống trên đời đều vì một chữ tình, tất cả vui mừng đều đến từ chữ tình, tất cả đau đớn cũng đến từ chữ tình, tình chính là Thái Cực Âm Dương, mang đến hạnh phúc đồng thời sẽ mang lại đau khổ, đã hưởng thụ hạnh phúc thì cũng phải chấp nhận sự thật đớn đau, nếu muốn không phải nhận đớn đau cũng chỉ còn cách buông tha cho hạnh phúc.
Vương Hi Chi nghe vậy rất là chán nản, cúi đầu không nói.
Nhưng vào lúc này Mạc Vấn chợt nhớ tới một chuyện, từ mấy năm trước hắn đã từng căn cứ tướng mạo của Vương Hi Chi suy đoán ra tuổi thọ của gã, dựa theo suy đoán khi đó thì Vương Hi Chi hẳn đã kết thúc thọ dương vào năm ngoái rồi.
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn quay người nhìn kỹ Vương Hi Chi, sau khi nhìn lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, hắn nhớ rất rõ một lần cuối cùng gặp Vương Hi Chi, lúc này y phục của gã hoàn toàn giống hệt như trước kia, ngay cả sợi vải quần áo cũng không hề khác biệt, điều này cho thấy Vương Hi Chi trước mắt cũng không phải Vương Hi Chi thật sự.
“Vương huynh, xin hãy nén bi thương.” Mạc Vấn đứng dậy đi đến trước mặt Vương Hi Chi đưa tay chụp về phía bờ vai của gã.
Lần này ra tay gã cũng không có sử dụng Tam Muội chân hỏa, chỉ thúc giục chút linh khí cực ít, thận trọng như vậy chính là vì Vương Hi Chi mặc dù không phải là chính gã nhưng lại không có chút yêu khí nào, như vậy có thể thấy được người này cũng không phải là Yêu vật biến ảo thành.
Trong nháy mắt bàn tay đập lên bả vai Vương Hi Chi, Mạc Vấn phát hiện trên tay cũng không có bất cứ khác thường, bản thân Vương Hi Chi cũng có một chút tu vi, nhưng rất là thô thiển, linh khí tu vi trong cơ thể người này cũng hoàn toàn giống với Vương Hi Chi.
“Vương Hi Chi” cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, thần sắc chán nản uể oải trên mặt tan biến sạch sẽ, thay vào đó chính là dáng tươi cười ôn hoà, “Ngươi làm cách nào nhìn ra manh mối vậy?”
“Trước kia bần đạo đã từng xem qua tướng mạo của Vương Hi Chi, dựa theo tướng mạo kia thì hiện tại người này đã phải mất rồi.” Mạc Vấn trở lại chỗ ngồi xuống, mặc dù không biết người đến là ai nhưng hắn lại có thể xác định người này cũng không có ác ý.
“Vương Hi Chi” nọ nghe vậy mỉm cười gật đầu, “Mạc Vấn, người nằm trên giường ở tây viện là người nào.”
“Vợ và con của bần đạo.” Mạc Vấn đứng thẳng người lên, hắn đã đoán được người tới là ai, nhưng mà hắn không dám chắc chắn.
“Vậy người nằm trên mặt đất là ai?” Người đến cười hỏi.
“Hung thủ sát hại hai mẹ con họ.” Mạc Vấn đáp.
“Vì sao ngươi phải làm cho hai mẹ con họ sống lại?” Người đến hỏi.
Mạc Vấn không trả lời ngay.
Người đến trả lời thay, “Chính bởi vì bọn họ là vợ con của ngươi.”
Người đến nói xong, lại đặt câu hỏi lần nữa, “Vì sao ngươi lại cố ý đưa Thải Y vào chỗ chết?”
Mạc Vấn vẫn không trả lời.
Người đến lại thay hắn trả lời một lần nữa, “Chính vì ả là kẻ thù của ngươi.”
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, hắn cũng không phải hạng ngu xuẩn, biết rõ dụng ý trong câu nói của người nọ.
“Nếu như mẹ con bọn họ không phải là vợ con ngươi, ngươi có còn muốn cứu bọn họ sống lại không?” Người đến lại hỏi tiếp.
Mạc Vấn nhíu mày cúi đầu, không mở miệng, trước đó người đến đã từng hỏi hắn vấn đề này, cũng đã nhận được đáp án của hắn.
“Nếu như Thải Y không phải là kẻ thù của ngươi, ngươi còn muốn giết ả sao?” Người đến lại hỏi.
Mạc Vấn lắc đầu.
“Mạc Vấn, ngươi biết sai chưa?” Người đến ôn tồn hỏi.
“Đồ nhi biết sai rồi.” Mạc Vấn quỳ hai đầu gối xuống, hắn đã biết rõ người tới là ai, những hành động của hắn trước kia nhìn như là vì mẹ con Tần Vân, nhưng thật ra là vì mình, bởi vì mẹ con Tần Vân là vợ con của hắn, cũng chỉ vì vợ con mình hắn mới đi làm những chuyện kia, chính mình mới là chủ thể và nguyên nhân gây ra chuyện này.
“Ngươi sai ở chỗ nào?” Tổ Sư lại hỏi.
“Đồ nhi sai bởi vì tư lợi, chỉ nghĩ cho mình.” Mạc Vấn trả lời.
“Suy nghĩ cho mình chính là bản tính của con người, đây không phải là sai.” Tổ Sư cười nói, Tam Thanh tổ sư là tồn tại tối cao, không ai biết được hình dạng thực sự của bọn họ, bọn họ có thể hiện ra dưới bất cứ hình dáng gì, tất cả đều là pháp tượng của bọn họ.
Mạc Vấn cúi đầu không nói.
“Ngươi sai ở lòng tham, tham vì sợ cảm giác khi phải mất đi.” Tổ Sư mỉm cười mở miệng.
Mạc Vấn nghe vậy giật mình tỉnh ngộ, sở dĩ trước kia hắn chịu đựng thống khổ ngày đêm tu luyện, làm như vậy là để cứu sống mẹ con Tần Vân, mà cứu sống hai người bọn họ thì hắn sẽ thoát khỏi sự đau đớn.
“Ngươi vẫn còn muốn cứu hai mẹ con họ sống lại ư?” Tổ Sư hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rùng mình, sau khi trầm ngâm thật lâu ngẩng đầu đáp, “Muốn.”
“Nếu như bọn họ chỉ có thể sống thêm ba ngày thì sao?” Tổ Sư lại hỏi.
“Muốn.”