Tử Dương

Chương 562: Chương 562: Một trăm lẻ ba ngày




Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Đừng nói ba ngày, ngay cả nếu chỉ có ba canh giờ, hắn cũng sẽ cố hết sức giành lấy, cứu sống mẹ con Tần Vân là tâm nguyện của hắn, nhưng mà năng lực của con người có hạn, nên lúc năng lực của mình không thể hoàn thành được tâm nguyện của bản thân, điều duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng lấy được nhiều nhất.

Trên mặt Tổ Sư lộ ra nụ cười, chậm rãi mở miệng, “Uống rượu độc giải khát, chung quy vẫn không chịu thay đổi.”

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng đột nhiên thở phào, sau khi hắn nói ra chữ “muốn” thì trong lòng luôn thấp thỏm, lo lắng Tổ Sư đến đây khai hóa hắn sẽ sinh ra bất mãn với hắn, càng lo lắng Tổ Sư sẽ sinh ra thất vọng đối với những chuyện hắn biết rõ không nên làm mà vẫn làm.

“Ngươi biết vì sao hôm nay vi sư đến đây không?” Tổ Sư chậm rãi đi về phía bắc.

Mạc Vấn chuyển đầu gối về hướng bắc, cúi đầu không nói, mặc dù Tổ Sư có lòng cảm hóa đã rõ ràng, những hắn cũng không cho rằng Tổ Sư chỉ vì cảm hóa mình mà đích thân hạ phàm hiện thân.

“Mười hai Đại La Kim Tiên vĩnh viễn không thể bổ sung hay thay thế.” Tổ Sư đến trước hương án phía bắc bỗng xoay người lại, tám tòa pháp tọa linh lung theo đó xuất hiện, Tổ Sư hiện ra pháp tướng kim thân, thong dong ngồi ngay ngắn, pháp tướng trang nghiêm.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, ngụ ý của Tổ Sư là con đường mà vị Đại La Kim Tiên kia chỉ cho hắn lúc trước không thể đi được, hắn không thể thay thế vị Đại La Kim Tiên đã xuống trần, cũng không thể nào đảo ngược được Càn Khôn, trở lại ngày mẹ con Tần Vân bị giết hại.

“Tiên đạo quý trọng nhân sinh, rộng lượng khoan dung, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Tổ Sư ôn tồn xướng đạo.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Vấn lên tiếng đáp lại, nói xong làm ba bái chín khấu với Tổ Sư, đầy đủ lễ nghi tham bái của đệ tử nhập môn.

Chờ Mạc Vấn lễ bái xong ngẩng đầu, Tổ Sư nhìn hắn khẽ cười gật đầu, sau đó biến mất vô tung.

“Cung tiễn sư tôn.” Mạc Vấn kê tay hướng lên trời.

Mạc Vấn vừa dứt lời, chợt nghe viện Tây truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, thanh âm kia lọt vào tai, thân thể Mạc Vấn rung mạnh, run rẩy thuấn di hiện thân ở trong phòng viện Tây, chỉ thấy Tần Vân đã chống cánh tay đứng dậy, đang nghi hoặc nhìn đứa bé khóc nỉ non bên cạnh.

“Lão gia, đây là con của chúng ta.” Tần Vân nhìn thấy Mạc Vấn, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, trí nhớ của nàng vẫn còn đang ở sáng sớm hai năm trước kia, khi đó đứa trẻ còn chưa sinh ra.

Mạc Vấn đứng thẳng không động, đã có vô số lần hắn tưởng tượng trong đầu cảnh hai mẹ con nàng sống lại, cũng tưởng tượng tới lúc đó hắn sẽ vui mừng đến mức nào, nhưng sau khi tưởng tượng biến thành hiện thực thì hắn phát hiện trong lòng mình lại không hề vui vẻ, mà chỉ tràn ngập đau đớn bi thương, bởi vì hắn biết rõ mẹ con nàng chỉ có thể sống thêm ba ngày.

“Lão gia.” Tần Vân thấy Mạc Vấn không hề nhúc nhích, lại lên tiếng gọi một lần nữa, sau đó lại ôm lấy cái tã lót kia, chuyển ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thải Y đạo cô đang nằm trên mặt đất.

Mạc Vấn cất bước tiến tới ngồi trước đầu giường, Tần Vân vội vàng đưa tay nắm lấy tay hắn, “Lão gia, đã xảy ra chuyện gì.”

Mạc Vấn im lặng lắc đầu, mở hai tay ra ôm lấy Tần Vân và đứa bé trong ngực nàng.

Tần Vân cảm thấy cực kỳ an toàn khi ở trong ngực Mạc Vấn, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, khẽ nâng niu đứa bé, cùng lúc đó nghi hoặc nhìn những vật chung quanh phòng, chúng cũng không quá khác biệt so với hai năm trước, nhưng không biết vì sao lại bị bụi bặm phủ kín, bàn ghế cửa sổ cũng đã cũ kỹ đi rất nhiều.

“Lão gia.” Tần Vân quay đầu nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn đối mặt với Tần Vân, cảm nhận được hơi thở do Tần Vân phát ra, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, trong khoảng thời gian ngắn lại không nói ra lời.

Nhưng vào lúc này, tiếng khóc của trẻ sơ sinh bỗng nhiên ngừng lại, phát hiện khác thường, Tần Vân vội vàng cúi đầu nhìn về phía tã lót, sau đó thò tay lấy ra một viên minh châu lớn bằng quả trứng chim câu từ trong miệng đứa bé mới sinh, sau khi khí tức trôi chảy thì em bé mới phát ra tiếng khóc lần nữa.

“Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tần Vân nghi hoặc thấp thỏm nhìn về phía Mạc Vấn, khác với Mạc Vấn, trí nhớ của nàng chỉ lưu lại ở hai năm trước, lần này giống như ngủ mơ mới tỉnh, mặc dù trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng chỉ là mơ hồ, mà Mạc Vấn thì cần sắp xếp lại tất cả mạch suy nghĩ trong hai năm đã qua.

“Hai năm đã trôi qua rồi.” Mạc Vấn nói với Tần Vân.

“Hai năm.” Tần Vân lại nhìn sự vật trong phòng một lần nữa, sau đó lại nhìn về phía đứa bé trong tã lót, thần sắc nghi hoặc trên mặt càng thêm dày đặc.

Mạc Vấn thấy thế biết rõ Tần Vân vì sao nghi hoặc, liền mở miệng giải thích, “Đứa con của chúng ta đã bị giết hại cùng nàng hai năm trước, ta dùng minh châu bảo quản thi thể hai người lại, sau đó nghĩ cách cứu hai mẹ con nàng.”

Tần Vân nghe vậy cực kỳ ngạc nhiên, sau khi sửng sờ thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Thải Y đạo cô đang nằm trên mặt đất.

Mạc Vấn men theo ánh mắt của Tần Vân nhìn về phía Thải Y đạo cô, ả bị Mạc Vấn phong bế nhiều huyệt quan trọng, không thể di chuyển, lúc này đang cố hết sức chuyển động mắt nhìn về phía hai người.

“Người này chính là hung thủ sát hại hai mẹ con nàng, ta đã bắt ả đến đây.” Mạc Vấn nói với Tần Vân

“Lão gia muốn xử lý ả như thế nào.” Tần Vân hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, sau khi trầm ngâm thật lâu lại thở dài, chuyển tay xuất ra một luồng linh khí, cách không giải khai huyệt đạo cho Thải Y đạo cô.

Huyệt đạo của Thải Y đạo cô được giải, ả nhảy bật lên rồi lùi lại mấy bước, giận dữ nhìn Mạc Vấn.

“Ngươi đi đi.” Mạc Vấn không hề liếc nhìn Thải Y đạo cô, hắn chỉ đang ngắm nhìn con của mình, đứa bé còn chưa đủ tháng, tiếng khóc cực kỳ yếu ớt.

Thải Y đạo cô không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ có hành động như thế này, nghe được lời nói của Mạc Vấn, tức giận trên mặt biến thành nghi hoặc, sau một lát sững sờ mới mở miệng nói ra, “Đừng có làm bộ làm tịch. Bổn tọa không bao giờ nhận ân tình của ngươi.”

Mạc Vấn không trả lời, hắn cũng không muốn để cho Thải Y đạo cô chịu ơn, hắn thả ả rời đi cũng không phải do đã hết hận ả, mà chỉ vì dù cho có giết sạch Thải Y đạo quán cũng không được tích sự gì, mẹ con Tần Vân chỉ có thể sống thêm ba ngày, hắn không muốn phải dùng khoảng thời gian quý báu này đi giết người báo thù.

Thải Y đạo cô thấy Mạc Vấn không trả lời, lúng túng đứng yên trong chốc lát, sau đó lưu lại một tiếng hừ lạnh, thuấn di bỏ đi.

Ngay trong nháy mắt Thải Y đạo cô rời đi, bên tai Mạc Vấn truyền đến giọng nói của Tổ Sư, “Rộng lượng khoan dung, thưởng thêm một trăm ngày.”

“Lão gia.” Tần Vân thấy thân thể Mạc Vấn bỗng nhiên rung mạnh, vội vàng nắm lấy tay hắn.

“Ta không thể cứu sống hai mẹ con nàng, hai người vẫn sẽ chết đi.” Mạc Vấn đưa mắt nhìn Tần Vân, đây là ánh mắt mà hắn quen thuộc, cực kỳ quen thuộc nhưng đã xa cách từ lâu.

“Con của chúng ta cũng không thể sống sao?” Tần Vân không hề chú ý đến bản thân mình, mà chỉ nghĩ đến đứa bé trước tiên.

“Ta xin lỗi, ta đã cố gắng hết mức có thể, hai mẹ con nàng có thể sống lại chính là được Tổ Sư ban tặng.” Mạc Vấn chán nản, rơi lệ ôm lấy Tần Vân.

Tần Vân ôm tã lót nhìn Mạc Vấn chăm chú, “Lão gia, chúng ta có thể ở bên chàng bao lâu.”

Mạc Vấn nghe vậy thì đau đớn oà khóc, Tần Vân là một cô gái tốt, nàng không hỏi mình có thể sống bao lâu, mà chỉ hỏi còn có thể được bên hắn bao nhiêu ngày.

Tần Vân thấy Mạc Vấn rơi lệ, nâng tay trái lên khẽ vuốt phía sau lưng hắn, “Lão gia.”

“Một trăm lẻ ba ngày.” Mạc Vấn thấp giọng đáp.

“Thật là may quá, dù chỉ một ngày cũng tốt rồi.” Tần Vân nghe vậy thở dài một hơi, giãy giụa đứng dậy, khom người quỳ lạy, “Tổ Sư từ bi.”

Thân thể Tần Vân suy nhược, khó có thể đi lại, Mạc Vấn ôm nàng trở về giường, cúi người kiểm tra phần bụng kia, phát hiện miệng vết thương trên đó đã khép lại, chỉ còn những vết đỏ nhợt nhạt.

“Lão gia, thiếp thân vẫn không có sữa.” Tần Vân ôm đứa bé khóc nỉ non không thôi.

“Ta sẽ đi tìm chút ít đồ ăn, chốc lát sẽ trở về.” Mạc Vấn phân ra Nguyên Anh thuấn di đi tới trong phủ của Hạnh nhi, được hắn tặng cho món tiền khổng lồ, nhà chồng Hạnh nhi đã xây dựng thêm phòng xá, lúc này đã là hộ giàu có trong huyện thành.

Lúc này đang là giữa trưa, cả nhà Hạnh nhi đang ăn cơm trưa ở sảnh bên, Hạnh nhi thấy Mạc Vấn xuất hiện ở trong nội viện vội vàng ném bát đũa, lảo đảo chạy ra, tới gần vội đưa hai tay kéo áo Mạc Vấn lại, khẩn trương nhìn hắn, lúc Mạc Vấn đưa cô rời đi đã từng nói, nếu có thể cứu sống mẹ con Tần Vân sẽ đón cô trở về chăm sóc.

Mạc Vấn khẽ gật đầu với Hạnh nhi.

Hạnh nhi thấy thế vui đến phát khóc, che mặt nức nở.

“Mạc lão gia, kính mời ngài vào nhà.” Chồng của Hạnh nhi nhận ra Mạc Vấn, vội vàng tiến tới ngênh đón.

Mạc Vấn khẽ gật đầu với chồng của Hạnh nhi, lại xoay người nhìn a hoàn đang ôm tã lót đứng dưới mái hiên kia.

“Ta mang Hạnh nhi đi trước, ngươi chuẩn bị một ít vật dụng và gạo ăn đưa đến Thượng Thanh Quan.” Mạc Vấn mang theo Hạnh nhi thuấn di trở lại.

Mạc Vấn lúc này đang kể lại những chuyện trước kia cho Tần Vân, tạm dừng câu chuyện rồi nói với Tần Vân, “Hạnh nhi đã tới đây, nàng không cần hoảng sợ.”

Tần Vân nghe vậy rất là nghi hoặc, ngỡ ngàng gật đầu, vừa mới gật đầu thì Nguyên Anh đã dẫn Hạnh nhi hiện thân ở trong phòng.

Sau khi mang Hạnh nhi đến thì Nguyên Anh lập tức hợp về bản thể, Tần Vân cùng Hạnh nhi biết rõ Mạc Vấn tinh thông pháp thuật, cũng không hoảng sợ, chủ tớ gặp lại, ôm đầu khóc nức nở.

Mạc Vấn tạm thời rời đi, niệm chú gọi ra thổ địa ở nơi này, lệnh cho lão triệu tập yêu ma quỷ quái trực thuộc khu vực đến đây quét dọn, sửa sang lại đạo quán.

Sau một nén nhang, đạo quán hoang vu đã không còn, buổi chiều, nhà chồng Hạnh nhi đưa các vật dụng và thóc lúa tới, còn có mấy a hoàn đi theo, ngay cả con của Hạnh nhi cũng được mang tới.

Thượng Thanh Quan sinh trưởng Linh vật của Nam Hải, Mạc Vấn mang tới một ít để Tần Vân tẩm bổ thân thể, tới lúc chạng vạng tối Tần Vân đã có sữa, không cần Hạnh nhi phải thay mớm nữa.

Qua đến buổi tối, trong Thượng Thanh Quan một lần nữa thắp sáng đèn, Thượng Thanh Quan có ngọn đèn chiếu sáng một lần nữa đã có sức sống của con người.

Mặc dù lúc này đã là tiết trời thu đông, nhưng trong phòng lại ấm áp như xuân, Mạc Vấn không tiếc hao phí lính khí của mình, dùng Tam Muội chân hỏa trong thân thể sưởi ấm căn phòng, xua đuổi khí lạnh cho hai mẹ con Tần Vân.

Mạc Vấn ngồi trước cửa sổ, vừa nói chuyện vừa ngắm nhìn Tần Vân, kể rõ những chuyện trước giờ cho nàng nghe, bao gồm tất cả hành đông trên Thiên Đình, đa số thời gian Tần Vân chỉ là rưng rưng nước mắt lắng nghe. Làm một người phụ nữ, hạnh phúc lớn nhất chính là sau khi mình chết, chồng mình lại không hề rời mình nửa bước, khi lắng nghe Mạc Vấn kể lại, trong nội tâm nàng tràn đầy hạnh phúc xen lẫn đau lòng.

Đứa bé chưa đủ tháng, vì vậy sau khi bú sữa đa số thời gian đều ngủ yên, thân thể của Tần Vân lại yếu đuối, phải tới nửa đêm mới có thể ngủ được. Mạc Vấn ngồi ở trước giường ngắm nhìn mẹ con Tần Vân, mặc dù hắn không thể vì hai mẹ con mà đòi hỏi quá nhiều, nhưng có thể tranh thủ một phút thì tốt một phút, có thể tranh thủ một ngày thì tốt một ngày, con người thường quá coi trọng vật ngoài thân, dùng cả một đời chỉ để mua danh trục lợi, thật sự không biết trong quá trình mua danh trục lợi đã sai lầm nghiêm trọng, thực ra hạnh phúc thật sự rất đơn giản, có người nhà ở bên cạnh mình chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống này.

Mỗi một ngày Mạc Vấn đều chăm sóc rất ân cần, cũng không hề bởi vì biết rõ hai mẹ con Tần Vân sẽ phải chết mà đau khổ xót thương, cho dù trong lòng hắn đau đớn cũng không hề biểu lộ ra trước mặt Tần Vân.

Mạc Vấn hy vọng có thể sống một ngày bằng một năm, thế nhưng không như hắn mong muốn, thứ hắn cảm nhận được chỉ là năm tháng như thoi đưa, những ngày này hai người luôn luôn trò chuyện với nhau, trước đây Mạc Vấn cũng không hề kể với Tần Vân những điều mà chính mình đã trải qua, lúc này đây hắn mang những chuyện lớn nhỏ trong đời mình kể hết với nàng, mà Tần Vân cũng kể lại những chuyện của nàng lúc còn nhỏ cho hắn nghe, tất cả mọi chuyện, toàn bộ mọi thứ.

Điều gì đến cũng phải đến, nên đi cũng sẽ đi, sau một trăm lẻ ba ngày Tần Vân ôm lấy con của hai người mỉm cười mà chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.