Tử Dương

Chương 211: Chương 211: Đường lui đứt




Dịch giả: alreii

Chu quý nhân không ngờ Mạc Vấn sẽ trả lời như thế, nghe vậy không nhịn được lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“Ngày đó tiên sinh bị bức ra đi, gia phụ không thoát khỏi liên quan, qua cầu rút ván quả thật khiến lòng người lạnh giá.” Chu quý nhân cảm thán một tiếng.

“Quý nhân hiểu lầm, ta không ghi hận lệnh tôn, nếu không sẽ không vừa nhận được quý nhân đưa tin liền lập tức bỏ mặc đại quân vào Nam gặp quý nhân. Ta đã lập khế ước với nước Triệu, nước Triệu đáp ứng và cũng thực hiện ba điều kiện ta đưa ra, trước khi chưa chiếm lại được ba quận Đông Bắc ta không thể hủy ước giữa chừng, đây là thứ nhất. Hai là, số mệnh và số tuổi thọ của con người do ông trời quyết định, đạo sĩ chỉ thay trời làm việc, cho dù là số mệnh của người thường cũng không dám tùy ý thay đổi, huống chi là vận mệnh của Long mãng.” Mạc Vấn mở miệng giải thích.

“Nếu vương nhi có thể thừa kế ngôi hoàng đế, thì do thiếp thân buông rèm chấp chính, đến lúc đó làm việc không cần nghe theo lời của gia phụ, tiên sinh vẫn còn tin tưởng ta sao?” Chu quý nhân ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn.

“Ta đương nhiên tin tưởng quý nhân, cũng tin tưởng sau khi Vương gia lên ngôi sẽ để ta làm chủ soái chỉ huy Bắc phạt, nhưng ta bây giờ đã cưỡi hổ khó xuống, nửa đường hủy ước không phải việc quân tử nên làm, cho dù là ước hẹn với hổ lang cũng không thể hủy.” Mạc Vấn lắc đầu nói, hắn không ngờ hoàng đế nước Tấn lại đoản thọ như vậy, sớm biết vậy thì kiên nhẫn chờ thêm một năm nửa năm, mà nay đã nắm một củ khoai nóng bỏng tay, biết rõ trước mắt là cơ hội tốt rất lớn cũng không có cách nào tranh thủ lần nữa.

Chu quý nhân nghe vậy không lập tức trả lời, nàng biết được cảnh ngộ của Mạc Vấn ở nước Triệu, nàng vốn lo lắng Mạc Vấn sẽ không giữ vững được mà rời bỏ dự định ban đầu, nhưng nhìn thấy Mạc Vấn vẫn ăn mặc giống năm xưa thì bỏ đi nghi ngờ trong lòng, tuy Mạc Vấn được phong Vương hầu, nhưng quần áo của hắn lúc này không khác biệt với lúc rời đi, điều này nói rõ hắn vẫn luôn giữ khoảng cách với nước Triệu.

“Thuật tướng mệnh là bàng học của Đạo môn, ta chỉ hiểu sơ, vốn không nên nói bừa, nhưng xem tướng mạo của hai vị vương gia không phải người đoản mệnh.” Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát mở miệng nói.

“Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.” Chu quý nhân nghe vậy rất vui mừng, mặc dù trước kia ở chỗ này từng có người trong Đạo môn suy diễn số mệnh cho hai đứa con của nàng, nhưng nàng chỉ tin tưởng Mạc Vấn.

“Dựa theo phong cách làm việc của lệnh tôn, chắc hẳn đã tìm được người tương trợ, không biết tăng hay đạo?” Mạc Vấn nâng tách trà lên mở miệng hỏi.

“Tiên sinh hỏi đúng đến điểm mấu chốt rồi, sau khi quốc sư tiền nhiệm mất mạng chức vụ quốc sư vẫn luôn trống, Chu gia và Chử thị đều có lòng tìm người của mình thế chỗ, gia phụ lựa chọn đều là đạo nhân, gia tộc Chử thị tìm vẫn là tăng nhân, hẹn vào mười lăm tháng này biện luận pháp để xác định chính vị.” Chu quý nhân nói.

Mạc Vấn đặt tách trà xuống gật đầu, quốc sư là lãnh tụ tín ngưỡng tôn giáo của một quốc gia, được vị trí này thì có thể thao túng tín ngưỡng của dân chúng, hai bên tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tất nhiên sẽ rất coi trọng vị trí quốc sư thuộc về ai.

“Ba vị đạo nhân kia thuộc tông nào của Tam Thanh?” Mạc Vấn mở miệng hỏi.

Chu quý nhân không trả lời, rời khỏi chỗ đứng lên đi tới tủ âm tường phía bắc lấy một tấm văn giản đưa cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn đưa tay nhận lấy, sau khi mở ra phát hiện trên đó viết danh hiệu của sáu người, ba vị trước là đạo hiệu của đạo sĩ, ba vị sau là pháp danh của tăng nhân, phía sau đều có lai lịch xuất thân.

“Người này không phải đồng môn của ngươi sao?” Chu quý nhân đi tới bên cạnh Mạc Vấn duỗi tay chỉ ba chữ Ngọc Hành Tử trên văn giản.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, cùng lúc đó nín thở không ngửi mùi thơm trên người Chu quý nhân. Ngày đó sau khi thua chạy chắc hẳn Bách Lý Cuồng Phong đã vào Nam, lúc đó hắn đã đoán được Bách Lý Cuồng Phong sẽ trở về nước Tấn, nhưng mà hắn lại chưa từng nghĩ đến Bách Lý Cuồng Phong lại có lòng tranh giành chức quốc sư nước Tấn.

“Người này có phần thắng chứ?” Vẻ mặt Chu quý nhân hiện vẻ vui mừng.

Mạc Vấn nghe vậy không lập tức trả lời, ba đạo nhân trên văn giản thì Bách Lý Cuồng Phong được xếp thứ nhất, sau đó mới là hai vị đạo nhân của Ngọc Thanh và Thái Thanh, như vậy có thể thấy Chu gia cực kỳ coi trọng Bách Lý Cuồng Phong. Thời gian Bách Lý Cuồng Phong vào Nam cũng không lâu, không có danh tiếng lắm, Chu gia coi trọng Bách Lý Cuồng Phong như vậy, chắc là bởi vì uy lực còn sót lại mà Thượng Thanh chuẩn đồ hắn đây lưu lại trước kia. Nhưng Chu gia không biết tu vi của bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ thực ra có chênh lệch rất lớn, căn cứ vào pháp danh của ba tăng nhân kia có thể suy đoán đại khái bọn họ đều là tăng nhân đồng lứa, tuổi tác sẽ không quá nhỏ, so đấu với bọn họ Bách Lý Cuồng Phong không có chút phần thắng nào.

“Người này chính trực dũng mãnh, tu vi lại không cao lắm.” Mạc Vấn lắc đầu nói, trên văn giản cũng không nói rõ Bách Lý Cuồng Phong tự đề cử mình hay là được mời rời núi, nhưng mặc kệ là nguyên nhân nào, Bách Lý Cuồng Phong tranh đoạt quốc sư nước Tấn đều có mấy phần tranh khí với hắn.

“Ngươi có thể ở lại Kiến Khang thêm vài ngày không?” Chu quý nhân xoay người trở lại phía đối diện bàn vuông.

Mạc Vấn không gấp gáp trả lời, mười lăm tháng này cách hôm này còn tám ngày, lúc hắn rời khỏi Bình Châu đã nói trễ nhất bảy ngày sẽ trở về, nếu như ở lại Kiến Khang thêm tám ngày, cộng thêm đi Nghiệp Thành mượn cương thi, trở lại Bình Châu ít nhất cũng đã mười ngày sau.

Thực ra trở về trễ mấy ngày cũng không có gì đáng ngại, điều hắn dọ dư lúc này là có nên hỗ trợ Bách Lý Cuồng Phong hay không.

“Người này có xích mích với ngươi?” Chu quý nhân thấy Mạc Vấn nhíu mày không nói, lên tiếng suy đoán.

“Cho dù chí hướng khác nhau cuối cùng vẫn là đồng môn, ta nói thật với ngươi vậy, người này uy mãnh có thừa, mưu lược chưa đủ, có thể làm đại tướng, nhưng khó làm quốc sư.” Mạc Vấn bắt đầu nói, hắn quyết định không giúp Bách Lý Cuồng Phong, hắn rất hiểu về tranh đấu quyền thế bên trong triều đình, nếu như Bách Lý Cuồng Phong hãm thân vào trong đó ắt sẽ bị người tính toán, hơn nữa việc vặt quấn thân cũng không có lợi cho tu vi của gã.

“Ta sẽ nói cho gia phụ, để ông cân nhắc xử trí.” Chu quý nhân chậm rãi gật đầu.

“Không cần như vậy, Ngọc Hành Tử không phải con nít ba tuổi, để tự bản thân gã làm chủ đi.” Mạc Vấn lắc đầu nói.

“Cũng được.” Chu quý nhân gật đầu lần nữa.

Sau đó một khoảng thời gian rất dài hai người đều không nói chuyện, Mạc Vấn đang suy tính có nên âm thầm can dự chuyện này hay không, nếu như không có Bách Lý Cuồng Phong trộn lẫn vào trong đó, hắn sẽ đuổi ba vị tăng nhân Chử thị tìm đến trước, còn lại thời gian tám ngày Chử thị cũng không kịp tìm nhân tuyển phù hợp nữa, đến lúc đó quốc sư đương nhiên là người trong Đạo môn, mặc kệ đối với Chu gia hay là Đạo giáo đều có lợi. Nhưng một khi Bách Lý Cuồng Phong tham dự, hắn lại không tiện âm thầm giúp đỡ, hắn hiểu rõ Bách Lý Cuồng Phong bây giờ rất khinh thường hắn, nếu biết hắn giúp đỡ từ bên trong nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, hắn không muốn làm quan hệ của đôi bên quá phức tạp.

“Tư giao của ngươi và ta không cạn, ta cũng có lòng giúp đỡ các ngươi, chỉ là không rãnh dứt người ra, nếu ngươi cho rằng thật sự cần thiết, trước khi ta trở về sẽ đuổi ba vị tăng nhân này đi.” Mạc Vấn giơ tay chỉ văn giản trên bàn.

“Lúc trước nếu không phải có ngươi bảo hộ mẹ con chúng ta, sợ là mẹ con chúng ta đã không sống tới được hôm nay, cha ta lấy oán báo ơn đã khiến ta cảm thấy hổ thẹn, nếu lại nhận ân tình của ngươi nữa thì ta phải lấy gì để báo đáp?” Chu quý nhân vừa cảm động vừa hổ thẹn.

Mạc Vấn rời chỗ đứng lên, “Nếu không thành ta sẽ tới báo cho ngươi, quý nhân bảo trọng.”

“Không cần phải làm ngay, tối nay ngươi lưu lại đi.” Chu quý nhân nhìn thẳng Mạc Vấn, nói rõ muốn giữ hắn lại, ý trong lời nói của Mạc Vấn là nếu chuyện thành công thì sẽ không quay lại nữa.

“Không thể làm hỏng danh tiết của ngươi.” Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, sau đó mở cửa ra ngoài, xoay người lăng không đi qua hậu hoa viên của Vương phủ ra ngoài, dựa vào địa chỉ trên văn giản đi Đông thành tìm Thiên Môn tự.

Lao nhanh dưới bóng tối trên đường, Mạc Vấn lặng lẽ thở dài, hắn không có cách nào dứt người ra tham gia tranh đấu hoàng quyền nước Tấn, ngày sau cũng không cách nào bước lên cao tầng ở nước Tấn nữa, bởi vì mặc kệ là ai nắm giữ hoàng quyền, đều sẽ trọng dụng công thần bảo hộ hoàng đế, nói thẳng thừng chút chính là con đường lui nước Tấn đến đây đã bị cắt đứt.

Hắn hiểu rõ điểm này, Chu quý nhân cũng hiểu, Chu quý nhân có thể đoán được sau này hắn sẽ không trở lại nữa, cho nên mới nói thẳng bảo hắn ngủ lại.

Chùa chiền ở Kiến Khang rất nhiều, nửa giờ sau Mạc Vấn mới tìm được Thiên Môn tự, dùng thảm trải giường lấy được trên đường bọc hắc đao lại, đeo khăn che mặt lên tiến vào Thiên Môn tự, phòng của phương trượng cũng không khó tìm, Mạc Vấn gặp được phương trượng cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy linh khí phá khí hải của gã, ngay sau đó nhanh chóng rời đi.

Mạc Vấn cũng không thích che mặt làm việc, lúc này che mặt chính là vì ý tốt, hắn không muốn giết oan ba vị tăng nhân này, cũng không thể tiết lộ hành tung, cho nên mới bỏ dễ cầu khó, thực ra chém đứt đầu của một người dễ dàng hơn nhiều so với đánh trúng khí hải của người đó.

Trên văn giản có viết danh hiệu của ba tăng nhân này, thứ tự Mạc Vấn tìm là từ dưới lên, đối phó với kẻ yếu trước, lưu khó khăn nhất lại cuối cùng, sắp đặt như vậy là suy xét từ vững chắc, hắn biết bản thân cũng không phải vô địch thiên hạ, cũng không cho rằng đối phó với ba người dễ như trở bàn tay.

Tăng nhân thứ hai là Vô Minh của Lưu Vân tự, lúc tìm đến hậu đường Mạc Vấn phát hiện người này đang ôm một tiểu sa di* mặt mày xinh xắn ngủ say, vì chán ghét nhân phẩm người này nên càng không lưu tình, hắc đao ra khỏi vỏ một đao hai mạng.

*Sa di: hòa thượng mới xuất gia

Người cuối cùng ở Bồ Đề tự, đây là ngôi chùa lớn nhất của nước Tấn, chúng tăng có mấy ngàn, tăng xá hơn ngàn gian, lúc đến được chỗ này tăng nhân đã bắt đầu tiến hành tảo khóa, phân làm ba điện, theo bối phận tăng nhân thì tên của tăng nhân này lấy chữ Hưng, là sư đệ của phương trượng Bồ Đề tự, lúc niệm kinh ngồi bên phải phương trượng.

Lúc này sắc trời đã bắt đầu sáng, Mạc Vấn có chút nóng nảy, ba người này nhất định phải cùng diệt trừ đi trong đêm nay, nếu không tin tức lộ ra tăng nhân này ắt sẽ có đề phòng. Nhưng lúc này trong đại điện ngồi đầy tăng nhân, nếu tùy tiện xông vào chắc chắn sẽ bị vây công, hắn cũng không nắm chắc toàn thân trở ra dưới sự vây công của nhiều người như vậy.

Trầm ngâm chốc lát, Mạc Vấn lách người đến Trai đường, điểm huyệt một tên tiểu sa di đang nhặt rau mang tới chính điện phía Đông, giải huyệt câm cho sa di kia rồi ném y vào cửa điện phía Tây, sa di kia bị té đau, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tiếng tụng kinh trong điện trong nháy mắt tán loạn, miệng phương trượng tuyên “A di đà phật” dẫn chúng tăng ổn định lại tiết tấu tụng kinh, sau đó ra hiệu hòa thượng Hưng Quang ngồi bên phải ông ra ngoài kiểm tra.

Mạc Vấn thấy vậy hô to may mắn, hắn cũng đang đánh cược, cược phương trượng sẽ sai người bên cạnh ra ngoài kiểm tra.

Bởi vì tiếng kêu thảm thiết sa di kia phát ra ở cửa Tây, cho nên sau khi hòa thượng Hưng Quang ra cửa thì nhìn về phía đó, Mạc Vấn nhân cơ hội xuất thủ, đánh trúng khí hải của gã đẩy gã về lại đại điện.

Mạc Vấn một kích thuận lợi, lập tức thi xuất thân pháp lao nhanh về hướng Bắc, chưa lao ra được ngôi chùa, sau lưng đã xuất hiện hơn mười tăng nhân có thể lăng không, tốc độ của những tăng nhân này không chậm, vẫn luôn đuổi theo sau lưng.

Mạc Vấn cũng không dừng lại trong thành mà nhanh chóng lao ra khỏi Kiến Khang, tiến vào cánh rừng phía Bắc, thân hình hạ xuống trong rừng rồi chọn đi về đường phía Tây bỏ rơi truy binh, sắc trời lúc này đã sáng, Mạc Vấn tháo khăn che mặt xuống, từ trong rừng núi rẽ về phía Bắc.

Phế giết từng đối thủ, trong lòng hắn đã ổn định hơn nhiều, bản thân hắn còn đang gánh vác trọng trách, có thể giúp Chu quý nhân cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

Tới khu vực an toàn, Mạc Vấn nghỉ ngơi một chút ở nhà hoang trong núi, sau đó tiếp tục ra Bắc, đợi khi đến được thị trấn chỗ Mộ Thanh ở đã là lúc cơm tối, Mạc Vấn từ một chỗ bí mật quan sát chốc lát, phát hiện Mộ Thanh và con gái của lão Ngũ ở chỗ này không bị ức hiếp, lúc này mới lặng lẽ rời đi, nơi này là ranh giới nước Tấn, không thích hợp để lộ hành tung.

Lại đi thêm một ngày, trở lại Nghiệp Thành, tới lúc này Mạc Vấn mới phát hiện trước kia bản thân xem nhẹ một chuyện, hắn chỉ biết Liễu Sanh ở phủ Thái tử, nhưng không liên lạc được...

---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.