Dịch giả: alreii
Bồ Hùng thấy Mạc Vấn gật đầu, biết hắn đã tìm ra được nguyên do, liền sai người dọn chậu nước muối và chậu nước ngọt trong phòng đi, quét dọn căn phòng sạch sẽ.
“Vu sư nước Yên ném người bị cương thi gây thương tích vào trong Phàn Thủy, đỉa ăn máu thịt lây nhiễm thi độc, mới biến thành bộ dạng như vậy.” Mạc Vấn ngồi xuống mở miệng, tuy đỉa lây nhiễm thi độc mới phát sinh biến hóa, nhưng không có năng lực truyền thi độc đi, điều này chứng tỏ chúng nó không nuốt máu thịt của cương thi mà là nuốt máu thịt của người mang theo thi độc vì bị cương thi cắn.
“Xin hỏi chân nhân, tình hình này thì phải phá giải thế nào?” Bồ Hùng mở miệng hỏi.
“Tất nhiên không thể rắc muối hoặc nếp, để ta suy nghĩ kỹ càng một chút.” Mạc Vấn cân nhắc chốc lát lắc đầu nói.
“Nếu chân nhân không có gì sai khiến, mạt tướng xin được cáo lui trước.” Bồ Hùng hành lễ cáo lui.
Mạc Vấn gật đầu, Bồ Hùng lui ra, Hoa Cô đưa nước rửa chân tới cho Mạc Vấn, sau khi nói cảm ơn Mạc Vấn bảo nàng lui a, sau đó tự mình ở trong phòng nhíu mày đi lại, lúc này hắn không phải đang suy nghĩ làm thế nào để loại bỏ đám đỉa kia, có câu nói “một vật hàng một vật”, những con đỉa này tuy sợ dương khí, nhưng ở trong nước nên không sợ mặt trời chiếu đến, điều này chứng tỏ người chúng nó nuốt là đàn ông, nếu muốn khắc chế chúng nó, chỉ cần tìm đến con gái mang theo thi độc vứt xuống nước cho đỉa nuốt thì có thể trung hòa khí tức của người đàn ông còn sót lại trong cơ thể con đỉa, đến lúc đó chúng nó sẽ không cách nào bại lộ dưới mặt trời. Chỗ Liễu Sanh có không ít cương thi, trong đó chắc hẳn cũng có con gái, chỉ cần lấy một con ở chỗ y thì có thể đánh bại đám đỉa ở Phàn Thủy.
Lúc này điều hắn đang suy nghĩ là Chu quý nhân mời hắn trở về nước Tấn có chuyện gì, Chu quý nhân đương nhiên biết tình cảnh của hắn lúc này không thể nào vứt bỏ đại quân một mình vào Nam, nếu không có việc gấp nàng sẽ không bảo Trương Động Chi mạo hiểm ra Bắc đưa tin.
Xem thư của Trương Động Chi mấy lần, không tìm được bất kỳ đầu mối nào trong đó, không có đầu mối thì chỉ có thể suy đoán, mà suy đoán sẽ có vô số loại khả năng, hoàn toàn không đoán ra nguyên cớ gì.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn gọi Bồ Hùng tới, giao một phong chiến thư truyền về Hắc quận cho gã, báo cho Thạch Chân biết gặp trở ngại ở Phàn Thủy, nói dối cần phải ra ngoài tìm cách khắc chế đỉa, xin cho phép rời khỏi trung quân vài ngày. Theo ý định ban đầu của hắn là muốn lặng lẽ rời khỏi trung quân vào Nam về nước Tấn, nhưng chủ soái tùy tiện rời khỏi sẽ khiến cho trung quân trở thành rắn mất đầu, vạn nhất gặp quân địch đánh lén hắn sẽ khó thoát khỏi bị truy cứu trách nhiệm. Quan trọng nhất lỡ như chuyện vào Nam về nước Tấn để lộ tin tức, nước Triệu sẽ cho rằng hắn vẫn luôn âm thầm cấu kết với nước Tấn, đến lúc đó hết đường chối cãi, cho nên chỉ có thể truyền tin cho Thạch Chân, nói rõ nguyên nhân, miễn trừ hậu hoạn.
Sau khi thả Hải Đông Thanh(Cắt Bắc Cực) ra chỉ có thể ngồi đợi, dựa theo tốc độ phi hành của Hải Đông Thanh, trễ nhất là buổi chiều ngày kế mới có thể mang tin tức về, nhưng liên tiếp ba ngày Hắc quận cũng không có tin tức truyền tới, sáng sớm ngày thứ tư, Thạch Chân dẫn mấy tên cận vệ cùng mấy người tu hành vội vã chạy đến.
Thạch Chân thường phát điên vào ban đêm, lúc này là ban ngày, lại có nhiều người bên cạnh, nàng liền trưng vẻ mặt công chúa cao ngạo, đi vào trong phủ trước tiên hỏi tình hình chiến đấu, sau đó cùng vệ binh và đám tướng tá thúc ngựa về phía Đông, đích thân tới Phàn Thủy.
Đến Phàn Thủy là buổi chiều giờ Mùi, chính là lúc nóng nhất trong ngày, đám đỉa lại lần nữa tụ tập đến chỗ nước cạn, lúc trước khi Mạc Vấn ở Tứ Phương quán hỏi Giáo úy một chân nọ Thạch Chân cũng ở đó, nhưng bản thân tận mắt nhìn thấy và nghe người khác nói rất khác biệt, đám đỉa tròn dẹt to lớn nhiều không đếm xuể kia khiến nàng cực kỳ khiếp sợ, đến lúc này nàng mới hiểu được sự tàn khốc và nguy hiểm của cuộc chiến tranh này.
Sau khi trở lại Bình Châu Thạch Chân đến phòng của Mạc Vấn, đến chỗ không người, Thạch Chân lập tức lộ ra nguyên hình, cười đùa quan sát Mạc Vấn từ trên xuống dưới, “Có nhớ ta không?”
“Ngươi tới rất đúng lúc, tạm lưu lại trung quân, ta ra ngoài tìm dược vật khắc chế đỉa, việc này không nên chậm trễ, ta lập tức khởi hành.” Mạc Vấn nói qua chuyện khác.
“Vậy cũng không thể vội nhất thời được, ngày mai hẳn đi.” Thạch Chân nói.
“Binh mã hai đường của Tuyệt Trần và Đàn Mộc đã di chuyển, trung lộ phải lập tức đuổi theo, ta đi suốt đêm, lâu thì bảy ngày nhanh thì năm ngày chắc chắn trở lại.” Mạc Vấn đi tới mép gường cất chút ít bạc vụn vào trong ngực, sau đó bước về phía cửa.
“Ngươi chán ghét ta cũng không cần thiết làm ta khó xử như vậy chứ, dùng cơm tối rồi hẳn đi.” Thạch Chân ai oán nói.
“Ta chưa từng chán ghét ngươi, chỉ là tình thế nguy cấp, không cho phép trì hoãn.” Mạc Vấn xoay người mở miệng, nói xong đi ra cửa, ra khỏi nha phủ, Mạc Vấn tìm được Bồ Hùng, nói với gã hắn phải ra ngoài tìm dược vật khắc chế đỉa, sau khi bàn giao một ít việc vặt thì ra khỏi thành đi về phía Tây Bắc.
Lúc khởi hành màn đêm đã buông xuống, Mạc Vấn một đường đi về phía Tây, đến hơn nửa đêm đổi đường về phía Nam, Kiến Khang nằm ở Đông Nam, không cần thiết vòng về Nghiệp Thành rồi mới đi về phía Nam.
Rời khỏi quân doanh, Mạc Vấn có cảm giác tự do khi thoát khỏi lồng giam, Đạo nhân vốn nên dạo chơi bốn phương như nhàn vân dã hạc, trải qua nổi khổ dân gian, trăm sông Hoa Hạ, chứ không nên cầm binh đánh trận, tự buộc thân mình.
Cũng may loại trói buộc này chỉ là tạm thời, đợi đến khi giành lại ba quận thì có thể bỏ gánh nặng này xuống, có đầy đủ thời gian làm chuyện bản thân muốn làm.
Buổi sáng ngày kế, Mạc Vấn lăng không vượt qua Hoàng Hà tiến vào khu vực nước Tấn. Đến ranh giới nước Tấn thì cẩn thận che giấu hành tung, chuyên chọn đường núi rừng vắng lặng không người để đi, vào lúc chạng vạng đến được ngoài thành Kiến Khang, khu vực hắn dừng lại chính là địa phương ngày đó bị bao vây, cây cỏ ở đây vào lúc này đã mọc lại, đã không nhìn ra dấu vết bị lửa đốt.
Đến khi màn đêm buông xuống, Mạc Vấn lặng lẽ tiến vào từ cửa Bắc, hắn đã từng ở Kiến Khang nửa năm, hiểu rõ tình huống trong thành, nhanh chóng tìm được phủ đệ của Trương Động Chi, bay qua tường cao, phát hiện căn phòng của Trương Động Chi có ánh đèn truyền ra, xuyên thấu qua lớp giấy cửa sổ có thể thấy được Trương Động Chi đang ôm một đứa bé bọc tã đang lắc lư chọc cười trong tã.
Đứa bé này không thể nghi ngờ là do Phương Chỉ sinh, nhớ tới chuyện ngày đó giả mạo thư đồng của Trương Động Chi Mạc Vấn không nhịn được xúc động thời gian trôi qua thật sự quá nhanh.
Sau phút chốc tạm ngừng ngắn ngủi, Mạc Vấn giơ tay gõ gõ cạnh cửa sổ, “Trương tướng quân.”
Trương Động Chi nghe được tiếng vang, lập tức giao đứa bé trong lòng cho Phương Chỉ, sau đó bước nhanh qua phòng ngoài đẩy cửa đi ra ngoài.
“Sao đến nhanh vậy, ta cũng vừa mới trở lại, đi, đến thư phòng nói chuyện.” Trương Động Chi nhìn thấy Mạc Vấn thì rất vui mừng, đưa tay kéo hắn đi về phía thư phòng yên tĩnh.
“Động Chi, ai vậy?” Trong phòng truyền đến giọng nói của Phương Chỉ.
“Khách quý.” Trương Động Chi thuận miệng trả lời.
Đi vào thư phòng, Trương Động Chi đốt nến, vì cầu yên tĩnh nên thư phòng không có cửa sổ, không lo ánh nến sẽ chiếu ra bóng.
“Huynh đệ gần đây khỏe không?” Trương Động Chi quan sát Mạc Vấn từ trên xuống dưới, lần trước lúc Mạc Vấn đại náo Kiến Khang gã xuất chinh bên ngoài, không gặp Mạc Vấn, tính kỹ thì hai người đã hơn một năm không gặp mặt.
“Chuyện của ta chắc hẳn ngươi cũng đã nghe nói rồi, ta có thể khỏe chỗ nào chứ?” Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.
“Có câu thường nói dã hạc vô lương thiên địa khoan*, không làm được quốc sư nước Tấn vừa vặn có thể ung dung tự tại, tại sao ngươi lại đi làm quốc sư người Hồ, ngươi biết thế nhân nói ngươi thế nào không?” Trương Động Chi thở dài lắc đầu.
*Ý chỉ dã hạc không người nuôi dưỡng phải dựa vào bản lãnh của mình để kiếm ăn, nhưng nó rất tự do, tiền đồ vô lượng.
Mạc Vấn nghe vậy cười một tiếng, không tiếp lời, thông qua lời nói của Trương Động Chi có thể thấy được Chu quý nhân không nói toàn bộ nội tình cho gã, còn thế nhân nhìn hắn thế nào hắn đã không còn để ý nữa, dân chúng nước Tấn không bởi vì hắn mà nhận được lợi ích cho bản thân, lúc nhục mạ xỉ vả tất nhiên càng không kiêng nể gì cả.
“Chu quý nhân tìm ta vì chuyện gì?” Sau khi cười xong Mạc Vấn mở miệng hỏi.
“Cụ thể vì chuyện gì ta cũng không biết, nhưng mà theo ta đoán có thể liên quan đến ngôi vị hoàng đế.” Trương Động Chi đè thấp giọng.
“Hả?” Mạc Vấn khẽ nhíu mày.
“Long thể Hoàng thượng khiếm an (bị bệnh), ngự y bó tay, triều đình dán hoàng bảng cầu y thiên hạ, kẻ tự đề cử mình nhiều không kể xiết, nhưng không người nào chữa lành được bệnh dữ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng đã ba tháng chưa vào triều, nghe tin tức trong cung truyền ra, sợ rằng không vượt qua được mùa hè này.” Giọng Trương Động Chi nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Quan viên văn võ có động tĩnh gì không?” Mạc Vấn mở miệng hỏi.
“Quan văn chủ trương lập ấu tử của Hoàng thượng, võ tướng vẫn nghiêng về trưởng tử của Tiên hoàng.” Trương Động Chi thấp giọng nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, sau đó dời đề tài. “Trên dưới trong phủ vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Nhận nhớ mong của huynh đệ, tất cả đều tốt.” Trương Động Chi gật đầu nói.
“Ta lần này chính là bỏ lại ngàn vạn đại quân Đông chinh dứt người vào Nam, không thể ở lâu, ta đây liền đi gặp Chu quý nhân.” Mạc Vấn đứng dậy cáo từ.
“Được, Chu quý nhân vẫn ở tại Vương phủ, ta tiễn người ra ngoài.” Trương Động Chi phân rõ nặng nhẹ việc gấp, biết lúc này không phải cơ hội tốt để nói chuyện cũ.
Sau khi ra cửa Mạc Vấn nói “trân trọng” với Trương Động Chi rồi khẽ lướt nhẹ người đi, lượn mấy vòng trong thành, vào canh hai đi tới phụ cận Vương phủ, lại lần nữa leo tường mà vào, đi đến nội viện Vương phủ, đợi đến khi thị nữ bế hai vị vương tử lui ra khỏi phòng mới từ chỗ tối hiện thân gặp mặt Chu quý nhân.
Chu quý nhân cũng không có biến hóa quá lớn, vân kế (búi tóc) kéo cao, cao quý như trước, nhìn thấy Mạc Vấn đến, vui mừng nghênh đón hắn vào phòng.
“Tiên sinh vẫn khỏe chứ?” Chu quý nhân tự cầm bình trà châm trà cho Mạc Vấn.
“Tạm ổn, nhận được Trương tướng quân truyền tin, biết quý nhân cho gọi ta, không biết vì chuyện gì?” Mạc Vấn trực tiếp vào thẳng chính đề.
“Tiên sinh cả đường vất vả, mời dùng chút điểm tâm uống ngụm nước trà, để ta chậm rãi nói.” Chu quý nhân bưng khay đồ ăn đến trước mặt Mạc Vấn.
Trước đó Mạc Vấn nóng lòng lên đường, cả đường chưa cơm nước gì, liền đứng dậy rửa tay cầm điểm tâm ăn, Chu quý nhân thừa dịp nói rõ nguyên nhân lần này tìm hắn vào Nam, nguyên nhân có hai, một là Hoàng thượng đã bệnh nguy kịch, không bao lâu sẽ băng hà, lúc này Chu gia đang tranh đoạt quyền thừa kế với gia tộc của Hoàng hậu, giây phút khẩn cấp Chu gia hy vọng hắn có thể trở về nước Tấn âm thầm giúp đỡ. Hai là hai vị Hoàng đế trước kia của nước Tấn đều chết sớm, mắt thấy đương kim Hoàng đế cũng sẽ chết sớm, cho nên Chu gia lo lắng cho số tuổi thọ của hai vị vương tử, hy vọng có thể được hắn chỉ điểm.
Chu quý nhân nói xong, Mạc Vấn ngừng ăn trầm ngâm không nói, lúc này hắn đã nhận việc ở nước Triệu, không rãnh dứt người vào Nam, quân tử thụ nhân chi thác trung nhân chi sự*, sao có thể thay đổi thất thường, nửa đường hủy bỏ?
*Đã nhận chuyện người khác phó thác thì phải tận tâm tận lực đi làm
Còn về chuyện thứ hai cũng không cách nào tùy ý sửa đổi, bởi vì tuổi thọ dài ngắn của một người chủ yếu quyết định bởi huyết thống cha con truyền thừa, truyền thừa huyết thống cũng chính là truyền thừa số mệnh, mấy vị Hoàng đế gần đây của gia tộc Tư Mã đều đoản mệnh giống nhau nói rõ số mệnh của gia tộc Tư Mã có thể đã sắp hao hết, nam giới của gia tộc đó đã không thể thừa nhận nổi thiên mệnh cửu ngũ mang đến vô thượng phú quý nữa.
Nhưng những lời này hắn cũng không nói rõ với Chu quý nhân, bởi vì chuyện này rất khó để thế nhân hiểu được.
Mọi người đều biết Phật gia có cách nói “nhân quả tuần hoàn”, ý nghĩa đại khái của nó chính là một người mặc kệ làm chuyện tốt hay chuyện xấu, đều do tự mình gánh lấy hậu quả, nếu như phúc báo và nghiệp báo không biến mất, sẽ kéo dài đến kiếp sau.
Nhưng Đạo gia không đồng ý “nhân quả tuần hoàn”, Đạo gia thờ phụng là “thiên đạo thừa phụ”, cái gọi là “thiên đạo thừa phụ” đơn giản mà nói chính là một người làm chuyện tốt hoặc là chuyện xấu, đều sẽ nhận được trời cao ban thưởng hoặc là trời cao trừng phạt, nếu như phúc báo hoặc nghiệp báo không dùng hết trên người tổ tiên, sẽ kéo dài đến trên người đời sau, do hậu bối tiếp nhận phúc lộc hoặc là gánh lấy trừng phạt.
Thế nhân đều biết “nhân quả tuần hoàn”, nhưng ít người biết được thực ra “nhân quả tuần hoàn” của Phật gia là diễn sinh ra từ “thiên đạo thừa phụ” của Đạo gia, chỉ là tiến hành sửa đổi để phù hợp với giáo lý của nó, bởi vì hòa thượng và ni cô không có hậu nhân, cho nên bọn họ đổi đời sau thành kiếp sau.
Trầm ngâm rất lâu, Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn về phía Chu quý nhân, “Ta không thể ở nơi này lâu, nhiều nhất chỉ lưu lại ba ngày, trong ba ngày này có thể giúp các ngươi làm những gì?”
---o0o---