“Em... Em... “_cô không biết nói gì cứ long lanh ánh mắt nhìn anh..
Anh kiềm không được né tránh ánh mắt của cô sợ mình mềm lòng mất:
“Chết tiệt! Cất cái ánh mắt kia của em nhanh. Anh nhất định phải dạy dỗ em. “
Cô ngồi ôm gối nhìn anh rất bực bội nới lỏng caravat, vứt bỏ áo vest sang một bên. Anh tiến lại gần cô, cô lẫn tránh ánh mắt anh. Anh đưa tay bóp cằm cô gằn lên từng chữ:
“Uyển Đình nói anh biết em xem bao lâu rồi? “
Cô lắc đầu nhanh chóng chối tội:“Không có... Không có... “
“Nói nhanh! “_bàn tay anh giữ chặt cằm cô tăng thêm tí lực:“Không nói phải không? Quản gia mang gia pháp lên đây! “
Cô sợ hãi nhìn anh nhang chóng giải thích:“Không phải! Không phải! Em thật sự không có coi anh à... Em chỉ... Em chỉ là mở lên như thế cho anh ghen chơi thôi. “
Anh nhíu mày, đầu càng đen hơn:“Còn dám lừa anh! Ghen chơi hả? Hay lắm! Nên dạy dỗ rồi kẻo sau này em lại trèo lên đầu anh ngồi. Quản gia mang gia pháp lên đây! “
Cô đưa tay ôm lấy eo anh lắc đầu la toán lên:
“Không mà... Đừng... Huhu em chỉ giỡn... Huhu giỡn thôi... “
Anh buồn cười khi mà kịch bản cô dựng lên dễ dàng bị đánh đổ như vậy:“Haha... Bảo bối em xem cửa có mở không? “
Cô lập tức mở mắt nhìn ra cửa, cửa đã khép chặt rồi, phòng cách âm căn bản mọi người sẽ không nghe thấy. Vậy là... Cô bị lừa sao hả?
Bây giờ ngược lại tới lượt cô không vui đánh lên ngực anh:
“Cái tên đáng ghét anh anh sao lại làm vậy chứ? “
“Ai bảo em dám lừa anh? “_anh nhớ nhung hôn lên môi cô một cái.
Cô vừa xấu hổ vừa khó chịu đẩy đầu anh ra:“Em giận rồi! Tối nay anh ra sofa ngủ đi! “
“Giận rồi sao? “_anh tà ác ôm eo cô gục mặt lên vai cô dùng cái lưỡi đinh hương liếm quanh cổ cô.
Cô nhột quá lăn ra cười:“Haha... Cái anh này... Haha... “
Anh nằm theo thuận thế đè lên người cô:“Em có xem hay không cũng chết với anh. “
“Ưmmm... Tôn... Đừng mà... “
[...]
Trưa hôm sau cô mang cơm đến công ty cho anh, khắp các đài truyền hình đã lan truyền tin tức cô và anh sắp đính hôn. Nhiều luồn quan tâm trái chiều cho rằng cô là kẻ đáng ghét phá hoại hạnh phúc kẻ khác.
“Ê xem kìa có phải là cô gái sắp làm vợ của Ngụy tổng không? “_một cô gái liếc xéo liếc dọc nhìn cô, nói cùng cô gái bên cạnh.
Cô kia bĩu môi khinh thường trả lời:“Phải! Nhìn xem bụng cũng có rồi kìa... Chắc là đã dụ dỗ lâu rồi. “
Lúc này cô đang ở gần công ty anh nên cô đi bộ cho khỏe. Không ngờ lại nghe những lời mỉa mai này, cô buồn bã né tránh, nhưng lại có những bà thím chẳng biết từ đâu mà ném trứng gà và cà chua vào người cô:
“Ôi kìa! Là cái con mặt dày đi cướp chồng người ta đây mà không phải sao? “
“Hồ ly tinh ném chết nó đi! “
“Còn cầm cơm tới công ty à... Chắc cho bùa mê vào rồi! “
Họ vừa đi chợ về, chẳng thù chẳng oán lại quăng những thứ ấy vào người cô. Cô cố gắng che lại gương mặt mình, cà chua và trứng gà cứ liên tục bay vào người cô.
“A... Làm ơn dừng lại... “
“Dừng nè... “_họ càng trọi vào cô nhiều hơn.
Ả ta từ xa xa nhìn thấy kịch vui, vừa dịp qua công ty dọn đồ không ngờ thấy cảnh này, lòng hả hê vô cùng.
“Các cô ơi... Các cô giúp cháu với... Cô ấy đã cướp chồng cháu. Giờ anh ấy còn đuổi cháu ra công ty nữa...”_ả ta không chớp mắt mà nói xấu cô, giả vờ như mình tội nghiệp lắm.
Những bà cô, bà thím kia càng sôi máu hơn, ủng hộ ả ta:“À thì ra là vậy... Trọi thêm đi... Cho chết con điếm này... “
Những lời nặng nề phỉ bán, cùng hành động như khủng bố làm cô hoảng loạn đầu óc:
“Tịch Văn sao chị lại làm vậy hả? “
Ả ta chỉ đứng khoanh tay cười khẩy nhìn cô bị hại đáng thương như vậy.