Buổi đấu gia vẫn tiếp tục, Băng Lam không có một chút hứng thú với các vật phẩm bán đấu giá. Cho đến khi nàng nhìn thấy một miếng gỗ khắc một con nhện hết sức bình thường, nhìn bên ngoài cũng chỉ là một miếng gỗ vô dụng.
Nhìn nàng lại nhìn thấy miếng gỗ phát ra linh khí rất mạnh, linh khí màu đỏ tựa như máu khiến nàng phải có được nó. Nhưng ngược, không hề có ai ra giá mua miếng gỗ đó nên nàng cũng khá an tâm.
Băng Lam nghiêng đầu nhìn Lưu Sở “Tỷ muốn có miếng gỗ đó, khi buổi đấu giá kết thúc phiền đệ...”
Nàng chưa nói hết Lưu Sở đã mỉm cười gật đầu liên tục.
“Vâng ạ, đệ sẽ đưa nó cho tỷ.”
Băng Lam mỉm cười gật đầu.
“Đệ ra giá đi.”
Nàng tựa lưng vào ghế nghiêng đầu nói.
Lưu Sở lắc đầu chớp chớp mắt nhìn nàng.
“Không cần ạ, coi như đệ cho tỷ làm quà gặp mặt.”
Băng Lam suy nghĩ một chút liền lấy một cây Tử Linh Thảo đưa cho Lưu Sở.
“Vậy đây là quà gặp mặt của tỷ.”
“Tỷ chắc chứ, Tử Linh Thảo rất khan hiếm, nói thật ra là không thể tìm được.”
Lưu Sở mở to mắt nhìn nàng lại cắn môi phấn khích nhìn Tử Linh Thảo. Nàng gật đầu mỉm cười ôn nhu.
“Không sao, tỷ còn rất nhiều.”
Mà cho dù có hết nàng cũng sẽ quay lại chỗ vực thẳm kia hái tiếp.
Lưu Sở kinh ngạc đến quên cả thở.
“Tỷ... tỷ quả lại quái vật mà.”
Lại đưa tay nhận lấy Tử Linh Thảo. Băng Lam nghe vậy liếc mắt nhìn Lưu Sở lại đưa tay cốc đầu.
“Đệ dám nói tỷ như vậy.”
Lưu Sở cười tươi ôm đầu.
“Hì hì, đệ không dám nữa ạ.”
Nàng lại lắc đầu cười thoải mái.
“Tỷ chưa thấy ai bị cốc đầu mà vẫn cười tươi như đệ.”
Từ đằng xa Tinh Trì quan sát hai người họ lại thầm nghĩ.
“Xem ra nàng ấy rất xem trọng Lưu Sở, ngay cả Tử Linh Thảo cũng...”
Hắn nhếch miệng cười.
“Và vật đấu giá cuối cùng mà mọi người mong đợi đó là Hoả Si Ưng.”
Lưu Thuỷ lớn giọng trịnh trọng nói. Tấm vải đỏ được kéo ra, bên trong lồng sắt Hoả Si Ưng bị rất nhiều dây xích trói chặt. Thỉnh thoảng lại vùng vẫy liền bị giật điện từ các chú thuật yểm lên cái lồng.
Nó khốn khổ nằm yên trong lồng hơi thở lại rất yếu, vừa bị mang ra đấu giá nó liền nổi giận vùng vẫy.
“Gào...”
Nó kêu lớn đến chói tai cố hết sức vùng vẫy thoát khỏi những ánh mắt thèm muốn lại coi nó như đồ vật đem ra bán.
“Roẹt... roẹt...”
Điện phát ra từ cái lồng ngày càng mạnh hơn, nó cuối cùng cũng bị giật đến kiệt sức. Băng Lam như hiểu thấu nó lại cắn răng khó chịu, không ngờ rằng nó phải chịu khổ đến như vậy.
“Hoả Si Ưng tuy chỉ là yêu thú cấp 5 nhưng đặc biệt rất ngoan cố, phải làm đến cùng mới thôi. Có một sức mạnh rất lớn, một khi đã nhận chủ thì đến chết nó cũng theo người chủ đó. Giá khởi đầu là 10 ngàn kim tệ... mời mọi người ra giá.”
Lưu Thuỷ nói tiếp rồi lại đưa tay về phía Hoả Si Ưng.
“Mười một ngàn kim tệ.”
“Mười hai ngàn kim tệ.”
“Mười ba ngàn kim tệ.”
“...”
Giá càng ngày càng cao đến tận trời. Thật ra mọi người đến đây cũng chỉ vì nó nên rất huyết liệt tranh giành. Ngọc Thanh định mở miệng thì Tinh Trì ngăn lại.
“Muội đã mua Lưu Ly Phỉ Thuý, đừng mua thêm nữa.”
Ngọc Thanh bĩu môi nhìn hắn.
“Dạ.”
Nàng vốn không thể cải lại liền quay mặt sang An Nhã nói chuyện với nàng.
“Hai mươi ngàn kim tệ.”
“Hai mươi ba ngàn kim tệ.”
“...”
Băng Lam nhếch miệng nhìn mọi người đang hô hào kia, khẽ nói thầm.
“Hoả Si Ưng, ngươi hãy tự hào đi.”
“Năm mươi kim tệ.”
Nhật Minh buông ly trà lớn giọng nói, lời của hắn liền khiến mọi người im lặng. Vẫn chưa hiểu lời của hắn.
“Gì cơ,...”
“Là năm mươi ngàn kim tệ.”
“...”
Không khí như nóng lên lại chỉ biết bàn tán, không còn ai dám ra giá.
Nhật Minh nhếch miệng cười tự mãn, con Hoả Si Ưng này nhất định thuộc về hắn.
“Một... một trăm ngàn kim... tệ.”
An Nhã run rẩy nói.
Giọng nàng rất ngọt dù nói nhỏ nhưng cũng đủ nghe, Nhật Minh không khỏi ngạc nhiên lại tức giận đập bàn nhìn An Nhã.
“An Nhã!!!”
Nàng ta bị Nhật Minh gọi tên liền giật mình run lại càng run. Hai bàn tay nàng rất lạnh, Ngọc Thanh mỉm cười nắm lấy tay nàng.
“An Nhã gì mà An Nhã, không mua được thì chịu thua đi.”
Nhật Minh cắn môi chuyển ánh mắt đi chỗ khác, cố gắng nhẫn nhịn.
“Hoàng An Nhã...”
Hắn nói thầm lại trợn mắt dữ tợn. Linh Nhi chưa bao giờ thấy Nhật Minh tức giận như vậy nên cũng không dám an ủi.
“An Nhã tiểu thư đó.”
“Không ngờ nàng ấy lại có nhiều tiền như vậy.”
“...”
Mọi người lại bàn tán về nàng, xem ra An Nhã đó cũng không tầm thường.
An Nhã cúi đầu khẽ quay sang nhìn Ngọc Thanh.
“Như vậy có sao không ạ.”
Nàng giọng run run nói với Ngọc Thanh. Nàng thân thể yếu đuối lại không có chút võ công, sợ rằng chỉ làm trò cười.
“Yên tâm, có ta bên cạnh ngươi mà.”
Ngọc Thanh mỉm cười nắm chặt tay nàng tự tin nói.
Lưu Thuỷ cũng có chút bất ngờ liền vui mừng nói.
“Một trăm ngàn kim tệ lần một, một trăm ngàn kim tệ lần hai, một trăm ngàn kim tệ lần ba,... Xin chúc mừng tiểu thư, Hoả Si Ưng thuộc về người.”
“Và buổi đấu giá xin kết thúc,... Chúc mọi người một ngày vui vẻ.”
Băng Lam vươn vai đứng dậy nhìn Hoả Si Ưng lại nghĩ đến Linh Nhi và Nhật Minh.
“Thua thảm hại.”
Nàng lạnh lùng nói rồi cùng Lưu Sở đi xuống.
Đi xuống lầu Lưu Sở liền đi lấy miếng gỗ kia, Băng Lam lại lạnh lùng đi đến chỗ Hoả Si Ưng. Tinh Trì, Ngọc Thanh và An Nhã cũng đến đó xem. Cả Nhật Minh và Linh Nhi cũng đến, thật đã tập trung hết ở đây.
Lưu Thuỷ ra lệnh liền có mấy nam nhân khác đi ra chuẩn bị lập khế ước. Nhưng Hoả Si Ưng phản ứng rất kịch kiệt, An Nhã lại sợ sệt nên không dám đến gần. Nhật Minh nhếch miệng mắng thầm là đồ phế vật.
Linh Nhi chỉ biết đứng im lặng tức giận liếc nhìn Băng Lam. Lưu Thuỷ cắn môi nhìn sang Băng Lam
“Ngài có thể làm cho Hoả Si Ưng ổn định không ạ.”
Băng Lam mỉm cười gật đầu lạnh lùng nói.
“Có thể, dù sao ta cũng biết trước sẽ có chuyện này.”
Tinh Trì nhíu mi tò mò xem nàng làm gì mà có thể làm Hoả Si Ưng im lặng. Băng Lam đến gần chiếc lồng hững hờ nói.
“Mở lồng, tháo xích ra.”
Lời nàng nói đều khiến cho mọi người ngạc nhiên.
Ngọc Thanh tức giận nhìn nàng mắng.
“Người điên à, tại sao lại mở lồng chứ.”
“Mở ra!!.”
Nàng nói lớn mang theo vẻ lãnh khốc khiến không khí ở đó như nóng lên. Lưu Thuỷ phất tay sai các nam nhân kia mở lồng, tháo xích cho Hoả Si Ưng.
Nó được tự do liền kêu lớn, mở rộng cánh đập mạnh định phản kháng nhưng nhìn thấy nàng liền cúi đầu ngoan ngoãn. Điều này khiến mấy người khác không khỏi ngạc nhiên, Ngọc Thanh chỉ biết cắn môi xem như nàng đã nói sai.
Nhật Minh và Linh Nhi lúc này lại cảm nhận được sự bất an, không ngờ rằng Băng Lam được coi trọng như vậy. Xem ra không nên đắc tội với nàng, Băng Lam từng bước tiến đến gần Hoả Si Ưng khiến Tinh Trì khó hiểu lại càng khó hiểu. Hắn nhíu mi quan sát từng hành động của nàng, Băng Lam đưa tay đặt lên đầu nó khẽ nhắm mắt.
“Người mệt mỏi lắm phải không.”
Nàng cùng nó nói chuyện trong đầu.
“Vâng, rất mệt, rất đau và cũng rất buồn.”
“Họ đối xử với ngươi rất tệ phải không, ta hiểu.”
“Ngài hiểu sao?? Ngài có hiểu được cảm giác đó không.”
“Được rồi để ta.”
Cơ thể nàng phát ra khí nóng, từ từ lan truyền đến khắp người Hoả Si Ưng. Các vết thương của nó dần lành lại và đặc biệt cảm thấy rất dồi dào sức mạnh. Tinh Trì nhìn nàng thú vị lại càng thú vị, xem ra phải điều tra một tý về nàng.
“Đa tạ ngài rất nhiều.”
“Không sao, là do ta làm cho ngươi phải chịu khổ.”
“Haha dù ngài không bắt tôi thì người khác cũng sẽ bắt tôi chỉ là sớm hơn thôi.”
“Ngươi không muốn kí khế ước à.”
“Vâng, tôi không coi nữ nhân đó là chủ nhân.”
“Vậy ngươi có thể xem ta là chủ nhân.”
“Vậy có thể sao??”
“Được chứ, ta không cần khế ước rườm rà chỉ cần ngươi một lòng xem ta là chủ nhân.”
“Vâng, Hoả Si Ưng tôi nguyện một đời xem ngài là chủ nhân.”
“Được rồi, từ nay ta gọi ngươi là A Hoả và nhiệm vụ của ngươi là đi theo nữ nhân đó.”
“Vậy... vâng, xin tuân lệnh.”
“Ngoan lắm, ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.”
Nàng rút lại tay xoay người nhìn Lưu Thuỷ
“Đã xong.”
Lưu Thuỷ cúi đầu cảm tạ nàng liền sai người chuẩn bị lập khế ước. Băng Lam đi đến bên cạnh đứng nhìn bọn họ lập khế ước, Ngọc Thanh cắn môi miễn cưỡng đi lại gần nàng nói:
“À... thì coi như ta sai, ta không nên nói với ngươi như vậy. Được chưa.”