Băng Lam nghiêng đầu nhìn Ngọc Thanh mỉm cười.
“Đây là công chúa đang tạ lỗi à.”
Ngọc Thanh cắn môi gật đầu, nàng khẽ chớp mắt nhìn sang Tinh Trì.
“Công chúa là đang bị ép sao, nếu vậy thì Băng Lam không cần.”
“Huynh ấy không ép ta, chỉ là ta cảm thấy có lỗi thôi.”
Ngọc Thanh cúi đầu bĩu môi nói lại ngẩng đầu nhìn nàng.
“Nhưng cũng là tại ngươi thôi, ngươi... thôi thôi bỏ qua bỏ qua đi.”
Băng Lam mỉm cười ôn nhu, cảm thấy con người của Ngọc Thanh không quá xấu xa. Chỉ là rất bướng bỉnh, kiêu ngạo một chút, nàng gật đầu mỉm cười.
“Được rồi, người đã biết lỗi thì lẽ nào Băng Lam còn trách tội.”
Ngọc Thanh mỉm cười tươi gật đầu, lại nhướng mắt chớp chớp nhìn nàng.
“Ngươi có thể nói chuyện với yêu thú sao.”
Băng Lam gật đầu hững hờ nói.
“Không chỉ nói chuyện, Băng Lam có thể làm bạn với yêu thú.”
“Oa...!!”
Ngọc Thanh ngưỡng mộ lại rất thích thú với việc nói chuyện với yêu thú
“Thật lợi hại nha, ta cũng muốn được như thế.”
Nàng mỉm cười.
“Công chúa vẫn...”
“Tỷ tỷ.”
Lưu Sở đi mỉm cười nhìn nàng, ở đằng sau lại có ba bốn người bưng cái gì đó.
Băng Lam nhướng mắt nhìn Lưu Sở, lại nghiêng đầu nhìn xem thứ đó là cái gì.
“Sao vậy?”
Lưu Sở cười cười lại tránh sang một bên hạ lệnh cho mấy người kia đi đến.
“Hì hì, vì tỷ đã bắt được Hoả Si Ưng và buổi đấu giá này có doanh thu rất cao cũng một phần là nhờ tỷ. Nên Lưu gia muốn tặng tỷ một ít quà.”
Lưu Sở chỉ từng món lại dõng dạc nói.
“Đây là nhân sâm ngàn năm rất bổ dưỡng, đây là mười viên đan Tẩy Tuỷ giúp tinh thông kinh mạch và có thể loại bỏ một ít độc tố nào đó trong cơ thể. Đây là một số loại thảo dược tốt có thể giúp tỷ một số việc và ba trăm ngàn kim tệ.”
An Nhã kí khế ước đã xong nên cùng Tinh Trì đi đến chỗ nàng, Nhật Minh và Linh Nhi cũng đi theo sau cùng với Lưu Thuỷ. Ngọc Thanh mỉm cười đi đến chỗ Lưu Sở.
“Xem ra Lưu gia đối xử với Băng Lam rất tốt nhỉ.”
Lưu Sở mỉm cười gật đầu lại nhìn về phía Băng Lam chớp mắt, nàng một chút vui mừng nào cũng không có khiến cho Lưu Sở nghĩ rằng đồ tặng còn ít.
“Vậy thì tỷ đa tạ, thật phiền cho đệ.”
Băng Lam hững hờ đến đến chỗ Lưu Sở gật đầu.
Lưu Sở gãi đầu mỉm cười.
“Đây thì đã là gì so với Tử Linh Thảo mà tỷ tặng đệ.”
“Tử Linh Thảo là gì mà có giá trị hơn đống đồ này.”
Ngọc Thanh nghiêng đầu tò mò nhìn Lưu Sở hỏi. Băng Lam không thèm quan tâm, nhanh chóng thu mấy thứ đó vào trong nhẫn.
Có ai biết rằng nàng đang che dấu cảm xúc, nàng vốn định đi làm thêm nhiệm vụ kiếm ít tiền sống thoải mái một chút. Được tặng rất nhiều kim tệ, trong lòng nàng không ngừng reo hò nhưng ngoài mặt vẫn không một tia cảm xúc.
“Từ Linh Thảo là một dược liệu quý hiếm, à không phải nói là cực quý hiếm. Dù cho có nhiều tiền đến đâu cũng chưa chắc có thể tìm được nó. Tử Linh Thảo lại có công dụng rất hiệu quả, có thể giải bất kì chất độc nào nếu biết các sử dụng nó. Đến một giai đoạn nhất định nó sẽ phát ra một hương thơm lạ thường để thu hút sự may mắn đến người sở hữu nó. Nếu đem nó đi luyện đan thì có thể sẽ thành thuốc chống lão hoá, tuy nhiên đây chỉ là một truyền thuyết. Nói chung chỉ cần biết cách sử dụng Tử Linh Thảo chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả không tưởng.”
Lưu Thuỷ điềm tĩnh nói rất rõ ràng khiến cho mấy người kia cũng muốn sở hữu Tử Linh Thảo.
“Nàng thật sự tặng Sở thiếu gia sao.”
Tinh Trì mỉm cười ôn nhu nhìn nàng. Băng Lam thì lại cảm thấy nhàm chán, khẽ hạ mi hững hờ nói:
“Tất nhiên, dù sao ta cũng không cần đến.”
Tử Linh Thảo thật sự rất trân quý nhưng chính vì quá trân quý nên cũng khó mà sử dụng.
Lời nàng nói như sét đánh bên tai bọn họ, Linh Nhi và Nhật Minh cũng chỉ biết im lặng. Tò mò muốn biết Băng Lam thật sự là ai.
“Rốt cuộc Băng Lam cô nương có thân phận như thế nào nhỉ?”
Nhật Minh tiến lên liếc nhìn An Nhã lại mỉm cười nhìn nàng.
Băng Lam nhếch miệng cười lạnh lùng nói.
“Chỉ là một người được diêm vương ghét bỏ cho sống tiếp thôi.”
Nàng nói rất bình thản lại không thèm nhìn hắn, Nhật Minh cười cười cho rằng nàng đang nói đùa.
“Haha Băng lam cô nương thật biết đùa.”
“Băng Lam không đùa, sự thật là vậy.”
Nàng khẽ hạ mi giọng điệu lãnh khốc lại không cảm xúc.
Nhật Minh không thể nói gì chỉ biết im lặng lui xuống, Ngọc Thanh nhếch miệng cười đi đến chỗ An Nhã.
“Lập khế ước xong rồi à, kể từ bây giờ có ai ức hiếp ngươi thì đã có Hoả Si Ưng bảo vệ ngươi rồi.”
Nàng cố ý nói lớn lại liếc nhìn Linh Nhi và Nhật Minh.
An Nhã mỉm cười cúi đầu giọng run run
“Vâng,... đa tạ công chúa quan tâm.”
Ngọc Thanh nở nụ cười tươi nhìn nàng.
Đừng khách sáo, ta xem ngươi như bạn hữu nên có gì cần giúp cứ nói ta.”
Nàng đặt tay lên vai nàng kiêu ngạo nói.
Lưu Thuỷ cùng đám người kia đã rời đi để làm việc còn lại, Lưu Sở chỉ đứng chờ Băng Lam cùng trở về khách quán.
“Vậy Băng Lam xin cáo từ.”
Nàng gật đầu nhìn mọi người rồi xoay người chuẩn bị đi.
“Băng Lam.”
Ngọc Thanh chạy đến mỉm cười
“Ngươi mới đến Hoả quốc đúng không, tối nay sẽ có lễ hội thả đèn trời.”
Nàng nói xong lại chớp mắt nhìn nàng, có lẽ Ngọc Thanh đã xoá bỏ chuyện lúc nãy.
Băng Lam mỉm cười lại thuận tay xoa đầu A Thanh
“Băng Lam...”
“Tỷ tỷ, đệ cũng định mời tỷ đi cùng. Nếu công chúa cũng mời tỷ thì chúng ta cùng nhau đi xem.”
Lưu Sở cũng đi lại gần, nở nụ cười tươi lại chớp mắt cầu xin.
Ngọc Thanh và Lưu Sở như hiểu ý vừa mỉm cười lại tiến đến gần nàng.
“Được rồi, được rồi đừng đến gần Băng Lam như vậy.”
Băng Lam thở dài lại tránh sang một bên cười khổ, nàng vốn định từ chối.
“Băng Lam, Băng Lam... xí có cần xưng hô xa lạ vậy không, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi.”
Ngọc Thanh khoanh tay, bĩu môi nhìn nàng. Nói đến đây thì nàng cũng không biết chính mình đã bao nhiêu tuổi. Nếu ở thời hiện đại thì nàng đã hai mươi hai tuổi rồi, nhưng bây giờ lại khác.
Nàng nhắm mắt, tuỳ tiện nói:
“Mười sáu tuổi.”
“A, ngươi bằng tuổi ca ca ta.”
Ngọc Thanh nhướng mắt ngạc nhiên nhìn nàng nói.
Băng Lam mỉm cười, chỉ mới mười sáu tuổi đã làm thái tử. Phải đối đầu biết bao nhiêu khó khăn, đối mặt với những ánh mắt ganh ghét.
“Vậy thì sao??”
Băng Lam khoanh tay hỏi. Ngọc Thanh suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười
“Ta bằng tuổi với Lưu Sở, mười một tuổi. Nếu Lưu Sở đã gọi ngươi là tỷ tỷ thì ta cũng gọi như vậy.”
Tinh Trì nhướng mắt cười thầm, muội muội của hắn từ lúc nào đã trở nên ngoan hiền như vậy. Băng Lam cười khổ lắc đầu
“Nhận hai tiếng tỷ tỷ của công chúa thật không dám.”
Ngọc Thanh bĩu môi
“Sao không dám chứ, ta à không muội đã nói thì muội làm.”
Nàng mỉm cười ngẩng cao đầu tự tin.
“Được rồi, nếu công chúa muốn thì như vậy đi. Bây giờ tỷ có thể đi chưa.”
Băng làm gật đầu nói rồi chuyển ánh mắt nhìn Tinh Trì và Ngọc Thanh.
Tinh Trì nhận được ánh mắt của nàng liền gật đầu, mỉm cười đáp lại.
“Vậy tối nay muội và ca ca chờ tỷ ở khách quán nha.”
Ngọc Thanh mỉm cười vui vẻ nói, nàng gật đầu rồi xoay người bỏ đi.
Lưu Sở gật đầu nhìn Ngọc Thanh và Tinh Trì
“Tối gặp ạ.”
Rồi chạy theo Băng Lam cùng nàng đi về khách quán. Linh Nhi và Nhật Minh nhận ra mình như không khí, đã bỏ đi từ lúc nào...
Tinh Trì đi đến bên cạnh Ngọc Thanh
“Không phải muội ghét nàng ta lắm sao.”
Nói xong lại xoa đầu Ngọc Thanh. Nàng bĩu môi chạy đến bên cạnh An Nhã
“Là do hiểu lầm thôi, tỷ ấy cũng rất tốt mà.” Nàng khoác tay An Nhã cùng Tinh Trì bước đi.
“Thật khó tin, muội tự nhận mình có lỗi à.”
Tinh Trì mỉm cười châm chọc nói, nàng lè lưỡi nhìn Tinh Trì
“Muội đã lớn rồi, ca đừng nghĩ muội còn là trẻ con.”
“Rồi rồi...”
Tinh Trì miễn cưỡng gật đầu nói.
An Nhã mỉm cười đoan trang
“Băng Lam tỷ thật lợi hại.”
Nàng kém Băng Lam hai tuổi nên không ngại nói hai tiếng tỷ tỷ.
“Ta cũng rất tò mò thân phận tỷ ấy.”
Ngọc Thanh nhíu mi nói nói lên sự tò mò. Tinh Trì mỉm cười ôn nhu
“Nếu nàng ấy đã không muốn nói, thì chắc một lúc nào đó nàng sẽ nói.”