Chiều đến, Băng Lam đi dạo cùng Tử Bạch, còn những người khác ngoài mặt là đi điều tra và xem xét để mở suối nước nóng. Nhưng là đều có nhiệm vụ riêng mà cẩn thận hành động.
Nàng mang y phục hồng nhạt thêu nổi hoa sen, vấn tóc nhẹ nhàng và điểm một cây trâm hoa sen ở giữa. Băng Lam sánh bước cùng Tử Bạch khiến người khác không khỏi tò mò mà nhìn theo. Hắn mang y phục màu xám lại đeo mặt nạ bạc lặng lẽ bước đi sau nàng.
Băng Lam căn bản không quan tâm, chăm chú xem mặt hàng ở hai bên đường. Tuy ở trên núi, các vật dụng rất thô sơ nhưng lại rất tinh xảo. Nàng dừng bước trước gian hàng vải, nhẹ nhàng cầm một miếng vải rất tinh xảo có màu đỏ sẫm.
Cầm miếng vải lại có cảm giác mát lạnh, lại rất mềm mịn.
“Bà chủ, loại vải này???”
Nàng tò mò làm sao có thể làm ra loại vải này nên ngẩng đầu hỏi. Bà chủ quầy đã lớn tuổi lại mỉm cười phúc hậu.
“Vị cô nương này thật khéo chọn, loại vải này tôi bán rất đặc biệt nha.”
“Sau khi dệt vải xong liền đem đi phơi sương bảy đêm, tránh tiếp xúc với ánh nắng mặt trời rồi pha màu hoàn toàn từ thiên nhiên. Mảnh vải cô nương đã cầm được nhuộm từ cây Chút (T/g: loài cây này còn được gọi là knung, nếu muốn biết thêm thì bác Gồ thẳng tiến) và một số loại thảo dược có màu sắc khác.”
Bà ấy không ngần ngại trực tiếp giải thích cho nàng.
Băng Lam mỉm cười thú vị lại đặt mảnh vải xuống, lại đưa vài kim tệ cho bà ấy.
“Đa tạ bà đã giải thích, coi như đây là tiền công ạ.”
Nói xong nàng gật đầu rồi quay người bước đi. Tử Bạch đi theo sau lại khoanh tay nhìn nàng.
“Đi dạo đã lâu rồi, nên về khách quán thôi“.
Nàng nghe thấy liền dừng bước ngẩng đầu nhìn sắc trời.
“Cũng đã trễ rồi, về thôi.”
Băng lam quay người đi về phía khách quán.
Ở khách quán đó, A Cửu ngồi trước cửa phòng của nàng lại lo lắng thấp thỏm. Vừa nhìn thấy Băng Lam liền đứng dậy cúi đầu.
“Có chuyện gì sao??”
Nàng đi đến gần A Cửu nói, nó cắn môi lo sợ lại ngẩng đầu khẩn cầu nàng.
“Tỷ tỷ nên rời khỏi chỗ này đi, ở đây thật sự rất nguy hiểm!!”
Tử Bạch nhíu mi đứng khoanh tay xem nàng xử lí, Băng Lam mỉm cười, cuối cùng cũng nói ra:
“Nguy hiểm như thế nào?”
“Khi... khi trời tối thì tất cả mọi người trong làng đều phát điên. Bọn họ... bọn họ sẽ cắn xé những người không bị phát điên. Nên... nên những người đến đây đều không thể trở về.”
A Cửu sợ hãi nói lại rưng rưng nước mắt như sắp khóc.
Nàng nhíu mi suy nghĩ lại xoa đầu A Cửu.
“Đệ không bị phát điên đúng không??”
“Vâng, tối đến đệ đều chạy đến một hang động ngủ qua đêm.”
A Cửu gật đầu lại lau đi nước mắt. Băng Lam nhếch miệng cười lại nhìn sang Tử Bạch.
“Bây giờ làm sao đây??”
Hắn nhún vai lắc đầu.
“Tuỳ nàng!!”
“Ngươi... hứ.”
Nàng không thèm chấp nhất với hắn liền quay sang A Cửu.
“Đệ có thể dẫn bọn ta đến hang động đó ở qua đêm.”
A Cửu gật đầu liền dẫn nàng xuống lầu.
“A chủ nhân!!”
Bốn người Bội Châu và La Phùng, La Phan cũng vừa đi vào khách quán thì nhìn thấy nàng.
“Đúng lúc, chúng ta đi thôi.”
Băng Lam mỉm cười đi ra khỏi khách quán nhìn sắc trời đã tối.
“Đi đâu ạ??”
Bọn họ vẫn chưa hiểu chuyện gì nhanh đi theo nàng. Tử Bạch nhìn La Phùng và La Phan.
“Chuẩn bị đi.”
“A!! không kịp nữa rồi.”
A Cửu lo sợ nhìn dân làng đang phát điên. Nàng lắc đầu trấn an.
“Không sao đâu, đã có tỷ rồi.”
Nói xong nàng nhìn sáng bốn người Bội Châu.
“Các ngươi bảo vệ A Cửu và đặc biệt không được giết dân làng.”
Vừa hiểu chuyện gì đã xảy ra, bọn họ nghiêm túc bao quanh nàng.
“Gào!!!”
Một đám người điên cuồng lao đến. Bội Hà cắn môi tung cước đá một người ra lại hận không thể giết bọn hạ. Ba người kia cũng rất cảnh giác phòng thủ.
Tử Bạch ở sau cùng La Phùng và La Phan phòng thủ ở phía sau. Đi ra khỏi làng, bọn họ tiến sâu vào rừng.
“Xoạt xoạt...”
A Cửu cố gắng chạy thật nhanh lại giật mình dừng lại, quay đầu nhìn Băng Lam.
“Tỷ tỷ ở phía trước có khí độc đó ạ.”
Nàng cắn môi quay đầu nhìn phía sau, đám người phát điên đó đang đuổi theo. Tử Bạch ngồi xuống, một tay chạm đất. Một vòng bảo vệ màu đỏ bao lấy bọn họ, hắn đứng dậy phủi tay mỉm cười nhìn nàng. Đây là Cấm Chế có tác dụng ngăn tác động ở bên ngoài và tất nhiên dùng nó tránh khí độc là một ý hay. Nhưng muốn thi triển Cấm Chế thật sự không dễ dàng gì, rốt cuộc hắn là người như thế nào.
Băng Lam nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên, tiếp tục chạy đến hang động. Bên ngoài khí độc màu tím dày đặc, Bội Ngọc liền nhận ra khí độc này nói:
“Là nó!!”
Tử Bạch hoài nghi nhìn La Phùng.
“Có vẻ ngươi không nhìn lầm.”
“Đến rồi ạ.”
A Cửu chỉ tay vào một giàn dây leo rồi nhanh chóng tiến vào. Nó vén dây leo ra một bên rồi đi vào hang động, bên trong tối đen không một chút ánh sáng.
“Tách!!”
Nàng búng tay một cái liền có hai ngọn lửa đỏ lơ lửng.
“Nhanh chóng tiến vào trong, tuyệt đối cẩn thận đừng để bọn họ phát hiện.”
Băng Lam nhỏ giọng nói rồi nhanh bước đi.
“Chít... chít...”
Một đàn dơi ở bên trong liền bay tán loạn ra ngoài.
“A!!”
Bội Hà nhanh bịt miệng Bội Châu lại.
Bọn họ tiếp tục đi đến cuối hang rồi dừng lại, Băng Lam ngồi xuống tựa lưng vào hang.
“Tối nay chúng ta qua đêm ở đây.”
“Dạ!!”
Bốn người họ ngồi gần nàng. Tử Bạch cũng ngồi một góc nhắm mắt, La Phùng và La Phan cũng tìm chỗ nghỉ ngơi và bảo vệ A Cửu.
Nàng nhìn A Cửu nhớ lại lúc sáng, quả nhiên nàng đoán không sai. Trên người A Cửu có Tử Linh Thảo nên không phát điên. Nên nàng đã cho một túi kim tệ nhằm kết thân để thoát khỏi rắc rối này. Tử Bạch khoanh tay nhắm mắt nhưng lại nhếch miệng cười lạnh, nàng không hề tốt bụng mà chỉ lợi dụng.
“A Cửu, đệ kể lại tất cả mọi chuyện cho tỷ nghe.”
Băng Lam lên tiếng hỏi. A Cửu cắn môi nhớ lại.
“Hai năm trước, trưởng làng mất thì một người khác tự xưng là trưởng làng mới. Tuy chưa bao giờ lộ diện nhưng lại chăm lo cho dân làng rất tốt. Nhưng lại ra luật cấm giao du với bên ngoài, đệ là trẻ mồ côi được ông chủ nhận về làm việc. Nhưng do không có khách nên đệ thường xuyên chạy ra sau núi chơi. Đến tối hôm đó, đệ trở về thì thấy mọi người đã phát điên như vậy.”
Nàng gật đầu mỉm cười.
“Đệ ngủ sớm đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Nói xong nàng lại nhìn sang Bội Hà.
“Điều tra đến đâu rồi.”
Băng Lam hạ giọng vừa đủ hai người nghe thấy nói. Bội Hà lắc đầu.
“Chỗ ở của trưởng làng có kết giới lại phát ra oán khí rất quỷ dị ạ.”
Băng Lam gật đầu nhắm mắt.
“A Thanh!! ngươi đang ở đâu?”
Nàng dùng tiềm thức để nói chuyện.
“Chủ nhân, em đang ở khách quán đó ạ. Người đang ở đâu??”
“Vậy cứ ở đó chờ ta.”
Nàng thở dài tựa đầu vào Bội Hà nghỉ ngơi một chút.
----------------
Hoàng cung Thuỷ quốc, Vĩnh Ninh cung của Thái Hậu.
“Chu thái giám, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Một nữ nhân đã lớn tuổi mang phượng y màu đỏ diễm lệ. Bà ta ngồi trên ghế phượng vàng đầy uy quyền.
“Bẩm Thái Hậu, đã chọn được rất nhiều khuê nữ rồi ạ. Chỉ còn phụ thuộc vào ý của...”
Chu thái giám cung kính nói.
“Hắn không thể nào cự tuyệt được nữa, ta nhất định sẽ ban hôn.”
Bà ta mỉm cười đầy gian xảo.
-------------
Càng Long cung của Hoàng Đế.
“Tứ đệ, đệ đã gửi thư báo tin cho huynh ấy chưa?”
Lãnh Nguỵ Tần ở trong thư phòng xoa đầu nói với Tứ hoàng tử Lãnh Từ Phó.
“Đệ đã gửi rồi, hiện tại huynh ấy không ở trong phủ.”
Từ Phó gật đầu nghiêm túc nói.
“Thái Hậu đã ra tay, lần này khó mà cự tuyệt.”
Nguỵ Tần thở dài lo lắng cho Tử Bạch.
“Đúng vậy, mấy lần trước Thái Hậu cũng đã chọn phi cho huynh ấy. Nhưng chưa đầy một tuần sau đều chết hết chỉ một lý do là bất cẩn gặp tai nạn. Nhưng lần này bà ta đã tính toán kĩ lưỡng hết rồi.”
Từ Phó nhíu mi suy nghĩ cách.
----------------
Mộc quốc ở Đông Cung của Thái Tử.
“Ngươi nói cái gì?? Ở Hoả quốc xuất hiện một nữ nhân có dung mạo giống hệt muội muội của ta.”
Nam nhân mang bào y màu vàng nhạt kinh ngạc nói.
Hắn là Vương Triệu Lương thái tử của Mộc quốc, cực sủng muội muội ruột Vương Quỳnh Dao nhưng đã mắc bệnh mà qua đời từ ba năm trước.
Nam nhân cúi đầu nói:
“Dạ, nàng ấy tên Hạ Băng Lam!!”
Hắn là Kỳ, thuộc hạ thân cận của Triệu Lương.
“Ngươi mau phái người đi điều tra, nhất định phải mang nàng ấy trở về cho ta.”
Triệu Lương kiên quyết nói lại nhớ đến người muội muội mà hắn sủng ái nhất.