Tác giả có lời muốn nói: Chương này là độc thoại của Thân Mạc, nội dung cần thiết ấy mà, sắp tới đoạn kết cục của Mạc Vân Phân, có một số việc cũng nên thông báo rồi.
“............” Thân Mạc nhảy xuống một lần nữa, nói: “Đồ điên.”
Thịnh Tuyên không cho hắn đi, cậu ta kéo Thân Mạc nói: “Chúng ta cùng uống rượu đi?”
“Ai muốn uống rượu với trẻ con.” Thân Mạc xoay người muốn đi, lại bị cậu ta kéo chặt áo. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thân Mạc tức giận: “Sang bên kia uống, đừng quấy rầy người ta quét dọn.”
Thịnh Tuyên hơi kinh ngạc: “Không nghĩ tới anh còn biết quan tâm người khác đấy.”
Thân Mạc không để ý đến cậu ta, hai người ngồi chung một chỗ uống mấy chén, mặt Thịnh Tuyên hơi đỏ lên, hiển nhiên cậu ta không uống được rượu.
Thân Mạc nhận lấy chén ngửa cổ uống một hơi, đột nhiên Thịnh Tuyên nói: “Mẹ anh từng giết người à?”
Thân Mạc phun một ngụm rượu ra ngoài, khuôn mặt Thịnh Tuyên hồng hồng xoay mặt đối diện với hắn. Thân Mạc ho khan một cái, nói: “Mẹ cậu mới từng giết người ấy.”
“Anh cảm thấy người sống quan trọng nhất là gì?”
“Cậu say rồi hả.” Thân Mạc rốt cuộc cũng mò lăn trong xã hội mấy năm, khác với sinh viên như Thịnh Tuyên, tửu lượng cũng hơn hẳn. Hắn nói: “Tôi gọi người đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi.”
“Tôi cảm thấy hai ta thật giống nhau.”
“...” Thân Mạc nhíu mày, “Ai giống cậu?”
“Tôi hiểu anh.” Thịnh Tuyên nói, thật ra cậu ta vẫn tỉnh táo, chỉ là không quản được miệng: “Thân Mạc, anh cảm thấy nhà anh có tiền như vậy, còn thiếu cái gì?”
“Nhà tôi không có tiền bằng nhà cậu.”
Thịnh Tuyên cứ bị hắn qua loa mãi, hơi dỗi, mở to đôi mắt nhìn hắn không nói lời nào. Thân Mạc nhíu mày, cảm thấy thằng nhóc này quá cố chấp, nói: “Tôi không thiếu gì hết.”
“Không!” Thịnh Tuyên nói: “Anh thiếu tình yêu!”
Khóe miệng Thân Mạc giật giật, mãi mới nói: “Thịnh Tuyên, hôm nay nếu cậu không họ Thịnh, nhất định tôi sẽ đánh cậu rơi răng đầy đất.”
Khoảng thời gian này hắn không dám rèn luyện ít, bởi vì Thân Đông nói nửa năm sau luyện với hắn. Nhất định phải luyện, hắn dù thua, cũng phải thua thể diện chút, bằng không miệng cậu còn không biết nói móc hắn thế nào.
Cho nên, hiện tại Thân Mạc có thể rất kiêu ngạo nói đánh người.
Thịnh Tuyên lại cười, lại gần hắn, nói: “Tôi nói đúng chứ gì?”
Thân Mạc không hé răng, nửa ngày mới nói: “Ông bà Tứ gia gia nhà cậu lúc thường ở nước ngoài làm gì?”
“Đưa tro cốt con trai của họ chu du thế giới chứ sao, còn thế nào nữa.”
“Tứ gia gia có con?”
Người Vọng Đô đều biết dưới gối Tứ gia không có con cái, cho nên Thân Mạc vẫn cho là như thế. Thịnh Tuyên cười, nói: “Có chứ, nhưng mới ra đời chưa được mấy ngày đã chết, chết rét. Tôi nghe người trong nhà tôi nói lúc tìm thấy thi thể đã bị chó hoang gặm đến hoàn toàn biến dạng.”
Đôi mắt Thân Mạc lóe lên, nói: “Dùng thân phận của Tứ gia gia, làm sao để con chết rét được? Còn bị chó hoang gặm?”
Thịnh Tuyên cười hì hì, nói: “Chuyện như vậy anh không đoán ra à?”
“...” Thân Mạc siết nắm đấm, đứng lên, gọi hai nhân viên phục vụ tới đưa Thịnh Tuyên lên tầng nghỉ ngơi, mình thì quay người đi ra ngoài.
Thằng nhóc Thịnh Tuyên này miệng rất kín, mà chuyện ngày hôm nay đúng là vô cùng kỳ lạ. Người ngoài đại khái thật sự cho là Thịnh Khâu víu lên cành cao Thịnh gia này, nhưng làm em trai của Thân Đông, hắn lại biết chuyện này không đơn giản.
Mà thông tin Thịnh Tuyên để lộ ra cho hắn tất nhiên là nửa thật nửa giả.
Đoán được sao?
Đương nhiên Thân Mạc có thể đoán được mấy phần.
Thịnh lão tứ rất được lão thái gia Thịnh gia sủng ái, bây giờ người làm chủ Thịnh gia chính là ông. Mà nếu ông có con, sau này Thịnh gia tất nhiên là của con ông, do đó những người khác không thể không có ý đồ.
Như nhà hắn còn tràn ngập câu tâm đấu giác, chỗ như Thịnh gia, tất nhiên đáng sợ hơn.
Thân Mạc ngồi vào xe, trong đầu chợt lóe lên gương mặt của anh trai, đột nhiên có cảm giác vạn tiễn xuyên tim.
Câu nói của Thịnh Tuyên vang lên bên tai: “Mẹ anh từng giết người à?”
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thân Đông là ở trong tay Mạc Vân Phân, bà ta cầm bức ảnh Mai Âm ôm Thân Đông, hai tay bà ta ôm thân thể bốn tuổi của hắn, nói cho hắn biết, “Chúng nó đoạt tất cả những gì thuộc về con, là chúng nó hại chúng ta thành như bây giờ. Nếu như chúng nó biến mất, con có thể ở trong căn phòng rất lớn, ba con sẽ ôm con như mẹ, cho con tất cả những gì con muốn.”
Thân Mạc run rẩy, ngoan ngoãn gật đầu nói nhớ rồi, nhưng thực sự hắn không muốn có người ôm hắn như vậy chút nào. Cái ôm này làm cho hắn sợ hãi, như thể dưới chân con thú hoang, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị cắn đứt cổ.
Lần đầu tiên hắn thấy công viên giải trí là ở một cái áp phích quảng cáo, đứa bé trên đó cười vui vẻ đến vậy. Sau đó Thân Mạc lén lút xé tờ áp phích quảng cáo kia xuống, hắn muốn mẹ cũng vui vẻ một chút, cho nên hắn lén lút tích cóp tiền, lúc mẹ không biết bỏ cái gọi là dáng dấp quý công tử đi, chạy đi kiếm tiền. Qua ba tháng, hắn tích cóp được một bình tiền lẻ, vào sinh nhật của Mạc Vân Phân lén lút đặt tiền ở đầu giường của bà ta.
Bà ta tỉnh dậy hỏi hắn lấy tiền ở đâu, Thân Mạc không dám nói lai lịch của tiền, nói sang chuyện khác: “Con muốn đưa mẹ đi chỗ giải trí, đến xem động vật nhỏ xoay tròn, còn có chỗ cao cao có thể với tới mặt trời...”
Hắn không biết cái đó tên là gì, nhưng hắn nhìn thấy trong áp phích quảng cáo, ai nấy đều cười rất vui vẻ.
Hắn móc tấm áp phích kia ra, nhẹ nhàng nói: “Con muốn mẹ vui vẻ một chút.”
Hắn nhìn thấy vành mắt mẹ trong nháy mắt đỏ lên, hắn cho là bà ta cảm động, hắn không nhịn được cười, mà một giây sau, hắn bị tát một cái tàn nhẫn.
Hắn theo bản năng lùi về sau một bước, khiếp sợ không dám khóc thành tiếng. Mạc Vân Phân lại ôm hắn, bà ta nói: “Con biết không? Người ở công viên giải trí ai cũng có ba, thế nhưng con không có, con đi sẽ bị chúng nó cười nhạo.”
Bà ta lại lấy tấm hình kia ra: “Là nó, nó cướp đi tất cả những gì thuộc về con. Mạc Mạc, con hận nó không?”
Từ những lần trong quá khứ, Thân Mạc biết mình phải đáp là hận, cho nên hắn gật đầu, nước mắt lăn xuống, không dám lên tiếng.
Mạc Vân Phân lại hỏi: “Con hận nó không?”
Hắn lại gật đầu, nói: “Con hận nó.”
Mạc Vân Phân sờ mặt hắn, nói: “Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở lại.”
Không biết có phải là muốn bồi thường cho hắn hay không, mấy ngày sau Mạc Vân Phân đưa hắn đến công viên giải trí. Trẻ con rất dễ dỗ, Thân Mạc cũng giống vậy, lúc hắn ra cửa còn nghĩ, mẹ nhất định là hối hận vì đã đánh mình, dù sao trên đời chỉ có mẹ tốt nhất.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Thân Bỉnh, hắn biết không phải. Khi đó Thân Bỉnh đang ở đó chụp ảnh cho vợ, trên môi ai cũng có nụ cười. Anh trai của hắn đứng đó hất cằm lên, tư thế như tiểu bá vương, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như tiểu vương tử.
Mạc Vân Phân kề sát vào tai hắn nói: “Con xem, tất cả vốn dĩ thuộc về con, Mạc Mạc... Tất cả mọi người có ba, chỉ có con không có.”
Hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt ngậm cười đột nhiên biến thành màu đen kịt, hắn nói: “Con hận bọn họ.”
Mạc Vân Phân hết sức hài lòng.
Thân Đông chạy tới chỗ ngựa gỗ, Mai Âm đi mua kem, mà Thân Bỉnh thì đứng trông cậu.
Thân Mạc chậm rãi đi tới, hắn đứng ở bên ngoài nhìn anh trai xoay mấy vòng. Sau mấy lần, Thân Đông cũng chú ý tới hắn, cậu nhảy xuống ngựa gỗ, hiếu kỳ hỏi hắn: “Em cứ nhìn anh mãi làm gì?”
Thân Đông mười tuổi cao hơn hắn rất nhiều, Thân Mạc bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn cậu. Thân Đông nhìn mà cảm thấy buồn cười, nửa ngồi xổm xuống, “Có phải là em thích anh không? Hả?”
Hắn không nói một lời nhìn cậu, Thân Đông nghiêng đầu, lại nói: “Có phải em muốn ngồi cái này không?”
Thân Mạc vẫn không hé răng, Thân Đông kéo tay hắn đi tìm Thân Bỉnh, Thân Bỉnh tất nhiên là nhớ ra Thân Mạc. Một lớn một nhỏ, chỉ có Thân Đông vẫn vui vẻ: “Ba ơi, ba mẹ em ấy hình như không ở đây, con có thể dẫn em ấy cùng đi chơi không?”
Thân Bỉnh cười gật đầu, Thân Đông kéo hắn đi, bởi vì chỗ đã bị người chiếm cứ hết rồi, chỉ còn dư lại cái cuối cùng, hắn cùng Thân Đông ngồi trên một con khủng long lớn.
Trên người anh trai có một luồng mùi thơm nhàn nhạt, không nói ra được là mùi gì, thế nhưng cực kỳ thơm.
Thân Đông ngồi sau hắn cười nói: “Anh thấy em đã cảm thấy rất quen mắt, em không phải là em trai thất lạc nhiều năm của anh đấy chứ?”
Thân Mạc siết chặt nắm tay.
Cậu mặc quần yếm và áo sơ mi, mà ngày đó Thân Đông thì lại mặc áo sơ mi dài tay màu trắng cùng quần dài màu đen. Hắn lén lút xoay mặt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Thân Đông cúi đầu nhìn hắn, lại cong môi nở nụ cười.
Người thật, so với ảnh còn đẹp hơn.
Vòng quay ngựa gỗ ngừng lại, hai đứa bé cùng đi xuống. Thân Đông hỏi hắn còn muốn đi chỗ khác chơi hay không, Thân Mạc lắc đầu. Thân Đông lại hỏi hắn có muốn ăn gì không, Thân Mạc nhìn kẹo bông trên tay một đứa bé.
Thân Đông hiểu rõ, nói: “Anh đi mua cho em!”
Cậu chạy đi mua kẹo bông, Thân Mạc nhìn bốn phía, không tìm được bóng dáng của Thân Bỉnh, xoay người rời đi.
Một lần nữa trở lại bên cạnh Mạc Vân Phân, Mạc Vân Phân hỏi hắn: “Con muốn vĩnh viễn ở cùng ba không?”
“Muốn.”
Thân Mạc bị Mạc Vân Phân kéo tay rời đi, xoay mặt nhìn thấy anh trai cầm hai cái kẹo bông nhìn bốn phía, kẹo chảy ra rơi trên tay cậu. Hắn nhìn thấy Thân Bỉnh và Mai Âm cùng nhau xuất hiện, ba người họ đi cùng nhau.
Mạc Vân Phân cũng quay đầu liếc mắt nhìn, bà ta lại hỏi hắn: “Con cảm thấy Thân Đông thế nào?”
Thân Mạc siết tay bà ta, mím môi lại, ngẩng đầu lên nói nghiêm túc: “Con ghét nó.”
Sau đó hắn trở về Thân gia, vào lúc ấy hắn đã biết rồi, mẹ hắn làm tất cả mọi chuyện cũng là vì tiếp cận Thân Bỉnh, bởi vì bà ta chưa bao giờ che giấu với hắn.
Buổi tối ngày hôm ấy, hắn nghe bà ta nói: “Chờ một chút, chúng ta có thể quay về.”
Sau đó Mai Âm chết, sau đó, Mạc Vân Phân vì cứu Thân Bỉnh mà vào phòng phẫu thuật.
Hắn biết rõ bà ta không sao, bởi vì người tài xế kia hắn quen, hắn còn biết Mạc Vân Phân cho ông ta một khoản tiền.
Sau đó nữa, hắn gặp anh trai.
Thân Đông không nhận ra hắn, lại còn an ủi hắn, thế nhưng ánh mắt cậu lại đỏ như thỏ. Hắn nghĩ không sao đâu, mẹ em sẽ không chết, thế nhưng hắn không thể nói gì.
Thân Mạc móc tấm hình kia ra, bên trên đã xuất hiện rất nhiều nếp gấp, trên đó Mai Âm khoác áo, mặc quần dài đi trên đường, Thân Đông bốn tuổi ở phía sau cùng, một tay nhỏ kéo áo bà, một tay khác cầm một cái que kem, đại khái là có người đột nhiên chụp ảnh, cậu còn đang há to miệng muốn ăn kem, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
Hắn nhìn bức hình này nói con hận nó rất nhiều lần.
Mà trên thực tế, tình huống chân thực chỉ có tự hắn biết mà thôi.
Thân Mạc tựa vào ghế, lẳng lặng nhìn anh trai, mãi mới đột nhiên bật cười một tiếng, ném bức ảnh ra ngoài, lại nhặt về một lần nữa nhét vào khe hở chỗ ngồi.
Lúc Thân Đông lên cấp hai đã vô cùng hiểu chuyện, thế nhưng Mai Âm chết, mẹ kế vào cửa, con riêng cùng vào Thân gia, Thân Đông cũng không nói gì.
Cậu thống hận ba ngoại tình, thế nhưng chuyện đã xảy ra, chỉ trích cũng không thể cứu vãn, cho nên cuối cùng cậu lựa chọn tiếp thu.
Thân Mạc biết cậu cảm kích Mạc Vân Phân cứu Thân Bỉnh một mạng, biết cậu thật sự coi mình là em trai.
Hắn cười nhạo cậu ngây thơ trong lòng, rồi lại không nhịn được muốn giữ lại phần ngây thơ đó.
Nhưng cuối cùng vẫn có người hủy diệt đi.
Từng giết người sao?
Đúng, bà ta từng giết người.
Thế nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động vạch trần bà ta, hắn sẽ vì bà ta mà bảo vệ bí mật này.
Trừ phi...
Thân Mạc nghĩ, nếu như năm đó, hắn phát hiện sớm một chút, có lẽ quan hệ giữa bọn họ sẽ không thành hỏng bét như bây giờ.
Từ đó về sau, hắn cảm thấy làm một tên rác rưởi cũng không tồi, phối hợp với mẹ diễn xuất, nhưng xưa nay không chủ động cướp đi một phần một chút nào từ tay Thân Đông.
Hắn biết những năm này Mạc Vân Phân vô cùng thất vọng với hắn, nhưng tiếc là hắn đã trưởng thành, bà ta cũng không bao giờ có thể tiếp tục tàn nhẫn cho hắn một cái tát giống như trước, ép hắn phải hận bất luận người nào.
Có lúc thậm chí Thân Mạc nghĩ, nếu như Thân Đông muốn hại hắn, muốn hủy diệt hắn, nhất định hắn sẽ phối hợp với cậu. Thảm một chút cũng chẳng sao, chỉ cần có thể cho người phụ nữ kia biết mình làm sai, chỉ cần bà ta hoàn toàn tỉnh ngộ.
Đáng tiếc xưa nay Thân Đông không xuống tay với hắn, một lần cũng không có.
Hắn biết, người với người là không giống nhau.
Cùng một chuyện xảy ra trên hai người khác nhau, kết quả sẽ rất khác nhau.
Nhân sinh, không có ai trời sinh là ác độc. Mà cũng không phải, tất cả người trải qua đau khổ tột cùng đều sẽ hạ giới hạn đến độ vứt bỏ thiện lương.
Huống chi, có ít đau khổ thật ra là tự làm tự chịu.
Thân Mạc lái xe rời đi, lúc trên xe mở ghi âm trong điện thoại.
“Thịnh Khâu lúc nào leo lên cành cao như Tứ gia thế?”
“Nhìn ông ta vừa nãy nhìn Thân đại công tử, có phải con ông ta không?”
Một trận vui cười.
Hắn dừng ngón tay lại, sau đó ấn thoát ghi âm, giơ tay ấn lên màn hình, gửi ẩn danh.
Có mấy lời không phải tùy tiện nói một chút, đánh là qua chuyện.
Hai nhà Vương Lưu cũng làm thiết bị làm lạnh, Thân Mạc cảm thấy vị Thịnh tứ gia này sẽ hiểu ý của hắn.
Thân Mạc không có lỗi, chỉ mỗi cái là có bà mẹ tham lam đố kị với những gì không thuộc về mình. Nói chung là nhân vật này khá có chiều sâu, ít nhất là đủ thông minh và còn giữ được thiện lương sau ngần ấy năm bị mẹ tẩy não.