Lúc Thân Đông và Thịnh Khâu chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xe, họ lại gặp Thịnh lão tứ lần thứ hai. Mẹ Thịnh ba Thịnh và thím Quý đã đưa hai đứa bé ngồi xe Quý Hải rời đi, Thịnh Khâu đối diện với hai vị đại nhân này vật này. Lam Phinh Đình bước lên cười nói: “Thịnh tiên sinh tuổi trẻ tài cao, Tứ gia rất thích cháu, lần sau không bận rộn có thể tới khu Giáp Ngọ gặp cô.”
Bà nhìn Thịnh Khâu, trong mắt mơ hồ có mấy phần mong đợi, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một, như thể sợ hắn sẽ từ chối.
Thân Đông ở đằng sau rũ mắt xuống, Thịnh Khâu mím môi, thấp giọng nói: “Cảm ơn Tứ gia nâng đỡ, nhưng sắp hết năm rồi, công ty tôi đến cuối năm cũng nhiều việc. Nếu muốn đến nhà bái phỏng, sợ là phải đến năm sau.”
“Năm sau cũng được.” Lam Phinh Đình lấy một cái danh thiếp khắc vàng đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu như tới, có thể gọi điện thoại cho Tứ gia.”
Thịnh Khâu chưa nói gì, Lam Phinh Đình lại nói: “Dù... Dù không đến, lúc thường có việc không có chuyện gì, tìm Tứ gia nói chuyện phiếm cũng được.”
Thịnh Vấn Tân mặt không hề cảm xúc gật đầu, Thịnh Khâu cười nói: “Vậy ngày sau tôi sẽ làm phiền nhiều.”
Lam Phinh Đình gật đầu, thu ngón tay lại. Thịnh Khâu gật đầu rồi rời đi với Thân Đông, lúc đi lướt qua, đột nhiên Lam Phinh Đình lại nói: “Thịnh tiên sinh!”
Thịnh Khâu xoay người, nói: “Phu nhân còn chuyện gì không?”
“Cháu... Cháu có thể cho cô phương thức liên lạc không?”
Thịnh Khâu ngẩn người, xoay mặt nhìn Thân Đông, cậu rũ mắt không nói. Chuyện như vậy cậu không có quyền ra mặt cho Thịnh Khâu.
Thịnh Khâu lấy danh thiếp ra, giao cho Lam Phinh Đình bằng hai tay, nói: “Phu nhân có chuyện gì cũng có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Được, được...” Lam Phinh Đình gật đầu, trong mắt mơ hồ ầng ậc nước. Thịnh Khâu không nói gì nữa, cùng Thân Đông ngồi xe rời đi.
Lam Phinh Đình đứng tại chỗ, Thịnh Vấn Tân nói: “Em đừng gấp gáp, bây giờ thời cơ chưa tới, chờ một chút.”
Bà nhìn theo chiếc Mercedes kia rời đi, quay người bước nhanh vào xe, tài xế mở cửa xe, Thịnh lão tứ cau mày đi tới cùng bà ngồi trong xe.
Lam Phinh Đình nói: “Chuyện của Đông Đông em cũng biết một chút, mẹ kế kia của nó hôm nay em cũng tiếp xúc, không phải tướng tốt. Ánh mắt bà ta nhìn cháu em làm em không rét mà run. Lão tứ, anh phái người quan sát đi.”
Thịnh lão tứ khẽ gật đầu, Lam Phinh Đình lại nói: “Không nghĩ tới nhiều năm sau, con của Mai Âm và con trai của em lại ở với nhau...”
Thịnh lão tứ nhăn mày: “Lão gia vẫn còn khoẻ mạnh, chuyện năm đó chỉ có thể tạm thời gác lại. Ân oán đời trước, không cần cho đám trẻ con biết.”
“Anh đúng là người con có hiếu.” Lam Phinh Đình cười một tiếng, thấy Thịnh lão tứ không nói tiếp nữa, bà cũng trầm mặc.
Lão gia thương lão tứ, cho nên lão tứ hiếu thuận với ông cũng là chuyện hợp tình hợp lý, bà là vợ lão tứ, tất nhiên cũng phải theo ông.
Lam Phinh Đình cầm tấm danh thiếp kia, hồi lâu lại nói: “Có lúc em tin Phật. Có lúc em không tin.”
Tin Phật là bởi vì có lúc cần an ủi, không tin là bởi vì, Phật không đánh kẻ thù thay mình.
Hôm nay Thân Đông uống hơi nhiều rượu, lên xe tựa vào ghế nheo mắt lại. Thịnh Khâu đắp áo khoác lên người cậu, gọi người lái xe hộ tới, bả vai hắn đột nhiên hơi trầm xuống, Thân Đông nhích đầu lại gần.
“Sắp đến nhà rồi.”
Thân Đông “Ừ” một tiếng, cọ cọ mặt lên bả vai hắn, mở mắt ra nhìn tấm danh thiếp Thịnh Khâu đang cầm trong tay.
Trên đó chỉ có tên và số điện thoại, không có bất kỳ chức vị thậm chí dấu ấn công ty nào. Cậu cầm nhìn mấy lần, đột nhiên nói: “Anh có đi không?”
“Chắc là có, mà chắc là không.”
“Xem ra bọn họ đã khẳng định rồi.”
Gân xanh trên tay Thịnh Khâu đột nhiên nổi lên, hắn mím môi lại không nói gì.
“Nếu như em phát hiện em không phải con ruột của ba em, chắc em sẽ thấy thoải mái. Dù sao ông ta cũng không yêu em, hơn nữa tuổi em đã lớn như vậy rồi, có ba mẹ hay không cũng không sao, em có thể chăm sóc cho mình, hơn nữa em còn có anh...” Thân Đông nói: “Mà em biết em là con ruột của ba em, cho nên chẳng qua là giả tưởng mà thôi.”
Thịnh Khâu không nói lời nào, Thân Đông nói như đang than thở: “Thịnh Khâu, anh giấu mình quá sâu, em nhìn không thấu anh...”
Thịnh Khâu xoay mặt hôn trán cậu, thấp giọng nói: “Em chỉ cần biết anh yêu em là đủ rồi.”
Dọc đường đi im lặng.
Về nhà, người lái xe rời đi, Thân Đông tắm rửa lên giường, đầu vừa dính vào gối là ngủ. Thịnh Khâu từ buồng tắm đi ra, ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn cậu, rất lâu vẫn không nhúc nhích.
Tiếng khóc trẻ con vang lên bên ngoài, tiếng mẹ Thịnh rời giường pha sữa bột, còn có tiếng bà nhẹ giọng dỗ cháu.
Tiếng động kia lớn lên lại nhỏ xuống, mãi đến tận khi không nghe thấy gì nữa.
Lúc trước lần đầu tiên Thân Đông nói chuyện này với hắn, Thịnh Khâu tưởng mình có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng khi thật sự xảy ra trên người hắn, sau khi xác định thân thế của hắn, Thịnh Khâu không cách nào làm được. Trong đầu của hắn có quá nhiều nghi vấn tràn ngập, làm cho hắn không có cách nào bình tĩnh.
Đêm đó Thân Đông ngủ rất say, Thịnh Khâu lại bị tiếng khóc của con đánh thức.
Là từ bên thím Quý, Thịnh Khâu xoay mặt nhìn người yêu bên cạnh, giơ tay vuốt tóc cậu, sau đó quay người xuống giường.
Trong phòng còn sáng đèn, lúc Thịnh Khâu đi tới thím Quý vừa vặn lắc bình sữa đi vào, nhìn thấy hắn đứng ở đầu giường trẻ con còn sợ hết hồn: “Tiên sinh?”
“Ầm ĩ quá.” Thịnh Khâu học cái gì cũng nhanh, bao gồm ôm con cũng vậy, giờ khắc này hắn thành thạo ôm con, nhận bình sữa cho ăn, nói: “Mấy ngày nay thím không ngủ ngon đúng không?”
“Vẫn được.” thím Quý cười nói: “Xem ra hôm nay ôm nhầm rồi, thằng nhóc này là Thịnh Dịch, tiếng khóc vang lắm.”
Thịnh Khâu cũng cười, bọn họ vốn không phân rõ hai thằng nhóc ai là ai, nhưng sau này Thân Đông phổ cập khoa học tần suất tiếng khóc của bọn nhỏ, người một nhà cũng biết.
Thím Quý ngồi xuống giường, nói: “Tiên sinh muộn như vậy đến có lời muốn nói sao?”
Thịnh Khâu dừng một chút, hắn có ý nghĩ này, thế nhưng vẫn chưa nghĩ ra mở miệng thế nào, không nghĩ tới thím Quý lại chủ động nhắc đến.
Hắn đáp một tiếng: “Vâng.”
Thím Quý cười nói: “Không nghĩ đến Tứ phu nhân lại còn nhớ ra đại thiếu gia, Mai gia và Lam gia đã rất lâu không lui tới rồi.”
Thông tin thím Quý để lộ ra lại là ngoài dự liệu của Thịnh Khâu, hắn che giấu kinh ngạc của mình đi, trong lòng lại có mấy phần ngờ vực.
Lẽ nào Tứ gia xuất hiện ở tiệc đầy tháng không như họ nghĩ mà là bởi vì Thân Đông?
“Thím nghe phu nhân nói năm đó Mai gia và Lam gia là bạn tri kỉ, sau đó phu nhân gả cho Thân tiên sinh, không lâu sau đó ba mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời.”
Thịnh Khâu không biết trong này ẩn chứa bao nhiêu thông tin, không nói gì.
“Tứ phu nhân trước đây là bạn thân của phu nhân, lúc phu nhân gả cho Thân tiên sinh bà ấy còn làm phù dâu. Sau đó Tứ phu nhân gả cho Tứ gia, phu nhân cũng tham gia lễ cưới. Mà từ khi ba mẹ Mai gia qua đời, Tứ phu nhân đoạn tuyệt lui tới với Mai gia. Bởi vì chuyện này nên Thân tiên sinh mất cơ hội lui tới với Thịnh gia, còn ầm ĩ một hồi lúc phu nhân mang thai.”
“Vậy vì sao Tứ phu nhân lại đoạn tuyệt với phu nhân?”
“Chắc là... Thịnh gia tranh quyền đoạt lợi, bà ấy sợ liên lụy đến phu nhân.” Thím Quý hít một hơi, nói: “Thím đi theo phu nhân mấy chục năm, chuyện của người ta thím cũng hiểu rõ, có lúc có tiền quá cũng không tiện. Có câu nói nói thế nào nhỉ, có tiền đi nữa một ngày cũng chỉ ba bữa cơm, chỗ ngủ cũng chỉ có một cái giường.”
“Nhà cao cửa rộng vạn gian, đêm ngủ bảy thước; ruộng tốt trăm ngàn mẫu, ngày chỉ ba bữa.”
“Đúng đúng.” Thím Quý gật đầu, nhìn Thịnh Khâu nói: “Kỳ thực thím sợ đại thiếu gia bị Thân tiên sinh dùng để kiếm tiền. Ông ta là một người coi trọng tiền, trong mắt ông ta, bất cứ chuyện gì cũng không hơn được quyền lợi. Nhưng tính khí đại thiếu gia thì thím cũng biết, tất nhiên cậu ấy sẽ không muốn. Cũng may... Đại thiếu gia chọn cháu, thím biết, cháu là một người đáng tin.”
Nhóc con hút bình sữa ngủ, tay nhỏ còn nhẹ nhàng quơ quơ. Thịnh Khâu thả bình sữa xuống, nhẹ nhàng lau miệng nhỏ, cẩn thận từng li từng tí một đặt nó trong giường nhỏ.
Chắc Thân Đông không nói chuyện bị Thân Bỉnh ép phá thai cho thím Quý, thế nhưng lễ cưới ngày đó ầm ĩ như vậy, thím Quý đại để cũng biết một ít.
Hắn nhìn đứa bé trên giường, chậm rãi ngồi thẳng lên, hỏi: “Vậy theo thím, năm đó phu nhân chết có quan hệ với Thân tiên sinh sao?”
“Không!” thím Quý đứng vụt dậy, nói: “Thịnh tiên sinh, lời này không thể nói lung tung được, nếu để cho đại thiếu gia nghe thấy... rất đáng sợ.”
“Chỗ này chỉ có chúng ta.” Thịnh Khâu nói: “Cháu sẽ không cho em ấy biết.”
Thím Quý nhìn ra phía ngoài, trong gian nhà to lớn hoàn toàn yên tĩnh. Bà quay mặt nhìn Thịnh Khâu một lần nữa, nói: “Tiên sinh đang điều tra chuyện năm đó?”
“Là cậu uỷ thác cháu làm.”
“Không thể.” Thím Quý nói: “Mai tiên sinh là một người không biết oán hận, năm đó cũng không truy cứu chuyện này, làm sao sẽ uỷ thác cháu điều tra chuyện như vậy?”
“Bởi vì Mạc Vân Phân muốn giết Đông Đông!”
Trên người Thịnh Khâu đột nhiên toát ra một luồng lệ khí mạnh mẽ, lại đột nhiên thu về.
Thím Quý lùi về sau hai bước ngồi xuống, mãi mới nói: “Không... Thân tiên sinh không hại phu nhân.”
“Vậy thì là Mạc Vân Phân.” Thịnh Khâu nói: “Nhất định thím biết rất nhiều chuyện, nói cho cháu đi, được không?”
Phòng vệ sinh ở tiệc đầy tháng, tiếng cười đó như thể vẫn văng vẳng ở bên tai, ở trước mặt hắn. Những người kia nói ra câu nói như thế được, không biết sau lưng còn đàm tiếu thế nào.
Một khắc đó Thịnh Khâu không chỉ muốn đánh người, kỳ thực còn muốn giết người.
Có một số việc có thể nhịn, có một số việc lại không thể nhịn. Hắn biết những người kia không để hắn vào trong mắt, mà muốn cho bọn đạo chích này cấm khẩu, chỉ có tự thân trở nên mạnh mẽ, cho bọn họ mười cái lá gan cũng không dám nói xằng nói bậy.
Đi ra phòng thím Quý, Thịnh Khâu ngồi ở bậc thang sau nhà đốt một điếu thuốc.
Chấm nhỏ sáng lên trong màn đêm, điếu thuốc giữa ngón tay hắn đã bởi vì bất động hồi lâu mà tàn đi.
“Người phụ trách pháp lý cho phu nhân họ Phùng, phần lớn chuyện ngày thường đều là Phùng tiên sinh xử lý giúp. Trước một ngày phu nhân qua đời, bà ấy từng gọi luật sư Phùng tới, nhưng sau đó người đem di chúc đến không phải người luật sư này mà là một người họ An. Người này tên là An Đại Chí, nếu như cháu từng đến công ty Lilila, hẳn cháu sẽ biết người này.” thím Quý nói: “Còn có bác sĩ điều trị chính năm đó, người đó tên là Vạn Hữu Nguyên, đã nhập cư ngoại quốc từ lâu... Ngoài ra, còn có một người, hộ lý năm đó phụ trách chăm sóc phu nhân là Vạn Hữu Nguyên sắp xếp, nói cô ta hiểu về y, có thể đến giúp phu nhân kịp thời... Nhưng sau đó thím ngẫu nhiên phát hiện, hộ lý này là.. Là em họ của Mạc Vân Phân, hiện tại cô ta đảm nhiệm tổng giám đốc kỹ thuật ở Lilila, mấy năm trước đến ngoài 800 dặm nghỉ phép thím mới nhận ra.”
“Cũng vào lúc đó thím mới ý thức được cái chết của phu nhân khả năng thật sự là bởi vì... Thế nhưng thím không dám nói cho đại thiếu gia, cậu ấy làm sao đấu thắng Mạc Vân Phân được?”
“Đông Đông lớp 12 bị bắt cóc, thím biết bao nhiêu?”
“Thím không biết... sau khi phu nhân qua đời, thím bị Mạc Vân Phân mượn cớ đuổi ra khỏi cửa.”
“Thịnh Khâu.” Giọng Thân Đông đột nhiên vang lên đằng sau. Tay Thịnh Khâu run một cái, tàn thuốc rơi xuống. Hắn đứng lên xoay mặt nhìn Thân Đông, ấn tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, cất bước đi vào. Trên người hắn đầy hơi lạnh, Thân Đông rùng mình lạnh lẽo. Thịnh Khâu vội vàng xoay người đóng kỹ cửa sau, không tới gần cậu nữa: “Em dậy làm gì thế?”
“Tỉnh dậy phát hiện không thấy anh.” Thân Đông nhìn hắn, đi tới, Thịnh Khâu chà tay, giậm chân mấy lần, lúc này mới đến kéo tay cậu, cười nói: “Nhớ anh hả?”
Thân Đông trợn trắng mắt: “Ai thèm.”
Thịnh Khâu ôm lấy bờ vai cậu quay về phòng nằm xuống, hai người nhìn nhau. Thân Đông đột nhiên giơ tay chọc hắn một cái: “Có phải anh đang nghĩ chuyện Thịnh gia không?”
“Không phải.”
Thân Đông cọ đến gần ôm lấy hắn, nói: “Em sẽ theo anh.”
“Anh biết.” Thịnh Khâu trở tay ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: “Sản phẩm của chúng ta sắp được ra thị trường, Trương Tiểu Khai cũng đã thu mua đại lý, đến mùa hạ năm sau, TN sẽ có danh tiếng.”
Thân Đông cười: “Sao anh nói sang chuyện khác nhanh thế?”
Thịnh Khâu cũng cười, cúi đầu hôn cậu. Thân Đông động tình dán người vào, Thịnh Khâu tất nhiên cũng muốn, nhưng nghĩ đến sức khỏe của Thân Đông, lại phải ép dục vọng xuống.
“Đúng rồi Đông Đông.” Thịnh Khâu không thể không tìm đề tài dời lực chú ý đi: “Năm đó thím Quý bị Mạc Vân Phân đuổi à?”
“Không biết.” Thân Đông nghĩ, nói: “Nhưng chắc không tránh khỏi có quan hệ với bà ta. Ba em đối xử với Quý gia cũng không tệ lắm, chia một ít tài sản của mẹ em cho họ quản lý, còn cho bọn họ lựa chọn.”
“Ba em tốt với Quý gia vậy sao?”
Thân Đông nhíu mày: “Lời này nghe sao cứ sai sai?”
Thịnh Khâu cười khẽ, “Anh nói là ba em đối tốt với Quý gia như vậy, Quý gia trung thành với em hay là ba em.”
“Đương nhiên là em.” Thân Đông nói: “Mẹ em có ơn với Quý gia, ngày thường họ cũng không ưa chuyện ba em làm.”
“Bọn họ ở trước mặt em nói ba em không đúng hả?”
“Nói chứ.”
“Nói gì?”
“Nói...” Thân Đông nhìn hắn chằm chằm: “Anh làm sao ấy, hỏi kĩ thế.”
“Anh chỉ hiếu kỳ muốn biết người hầu trung thành thời cổ còn tồn tại không.”
“Họ có phải người hầu đâu.” Thân Đông cười nói: “Bây giờ là xã hội gì rồi, nhưng cả nhà họ đối với mẹ em là trung thành tuyệt đối. Mẹ em đối tốt với họ cho nên họ cũng sẽ tốt với em... Còn thím Quý thường xuyên oán giận ba em, mỗi lần biết em bị ốm là lại mắng ba em không cố gắng thương em...”
Thịnh Khâu dịu giọng nói: “Anh sẽ cố gắng thương em.”
Mặt Thân Đông phừng đỏ, tàn bạo cấu hắn một cái, Thịnh Khâu gào lên một tiếng đau đớn, Thân Đông hừ một tiếng, quay lưng lại nói: “Nói nhảm nhiều.”
Thịnh Khâu ôm cậu vào trong ngực, ôn nhu đặt cằm lên vai cậu, không nói gì nữa.
Chẳng qua là hắn cảm thấy trong cái chết của Mai Âm, có lẽ Thân Bỉnh không vô tội. Nhưng thím Quý lại đổ hết trách nhiệm lên người Mạc Vân Phân, đẩy Thân Bỉnh ra ngoài.
Có lẽ một mặt là bởi vì không muốn để cho Thân Đông trở mặt với ba, còn mặt kia, có phải là... Thân Bỉnh đã cho bọn họ ân huệ gì hay không? Theo lý thuyết, làng du lịch ngoài 800 dặm không phải sản nghiệp của Quý gia, cho bọn họ quản lý, phát lương thì thôi, lại còn chia phần, đây quá không phù hợp với phong cách làm việc của Thân Bỉnh.
Hắn vuốt ve đầu đại bảo bối nhà mình, lại bị vỗ mạnh một phát, cười một tiếng, dịu dàng ôm chặt người.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng Thịnh Khâu đã dậy, cùng Thân Đông đi vào phòng vệ sinh.
Cùng đánh răng rửa mặt, cùng ra cửa chạy bộ.
Những ngày qua Thân Đông cũng chậm rãi rèn luyện, hai người cũng chạy chậm, cho nên cũng không mệt.
Quay về nhà, Thịnh Khâu đi vào phòng tắm tắm rửa, Thân Đông cũng chen vào, bốn mắt nhìn nhau, Thân Đông cười híp mắt chọt lồng ngực của hắn: “Cùng nhau tắm nha ~ “
Thịnh Khâu: “...”
Hắn quay người muốn đi: “Anh ra ngoài đây.”
“Đứng lại!” Thân Đông kéo hắn về mạnh mẽ đè lên vách tường, tầng mồ hôi hột mỏng manh trên mặt làm da dẻ cậu ướt át. Hắn cúi đầu, cổ áo T shirt thể thao của cậu lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng như tuyết tinh xảo cực kỳ. Thịnh Khâu rất không tiền đồ ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà: “Bên ngoài còn ba mẹ đấy.”
“Nghe thì nghe.” Thân Đông nói, đột nhiên đến gần cắn một dấu trên cổ hắn, nói: “Quan hệ của chúng ta bây giờ cùng nhau tắm thì làm sao?”
“Đương nhiên không có gì...” Thịnh Khâu nói: “Mà sức khỏe em chưa khôi phục.”
“Em có nói muốn làm gì với anh đâu.” Thân Đông chớp chớp đôi mắt nói: “Chỉ tắm rửa thôi.”
“...”
“Cởi mau!”
Nói tắm rửa mà thật sự chỉ là tắm rửa, chỉ có điều một người nào đó thích trêu chọc thỉnh thoảng cọ hắn một cái, lại vô tội cười với hắn, lúc tắm xong đi ra, sắc mặt Thịnh Khâu đã khó coi.
Cuối năm, ai cũng bận rộn, phòng thị trường bận túi bụi, phòng tài vụ cũng loạn một đoàn. Thân Đông chạy tới giúp em họ của Hàn Miễn sửa sang lại mấy ngày, thật vất vả ngày nghỉ rốt cuộc đã tới.
Thịnh Khâu tìm một khách sạn mời nhân viên ăn bữa cơm, lúc vào nhà vệ sinh lại đột nhiên bắt gặp một nam một nữ đang nồng nhiệt quấn lấy nhau.
Thịnh Khâu vốn hơi say, trong nháy mắt tỉnh táo, hắn nhíu mày.
Nếu là hai thanh niên thì thôi, nhưng hai người này nhìn còn lớn hơn hắn rất nhiều tuổi, còn ở trên hành lang kịch liệt như vậy, thực sự chói mắt.
“Đại Chí... Đại Chí...” người phụ nữ thở hổn hển cọ cọ người đàn ông, từ ngữ khí cấp thiết và thân thể xem ra, rất hiển nhiên bà ta đã hơi say.
“Chúng ta vào phòng, nhiều người.” Người đàn ông kia thấp giọng nói, kéo người phụ nữ đi, Thịnh Khâu đột nhiên xoay người đến một chỗ ngoặt.
“Anh sợ gì chứ.” Người phụ nữ đó phụt cười nói: “Lúc này Mạc Vân Phân nhất định vẫn đang ăn cơm với nhân viên của chồng mình, loại khách sạn này, chị ta không tới đâu.”
“Cảnh giác chút thì hơn.”
Người phụ nữ kia cười cười, cố ý đè lên ông ta cọ cọ, tiếng hôn môi dính nhớp thẳng tắp bay vào tai. Thịnh Khâu nhìn hai người vào phòng, cất điện thoại di động đi.
Hắn rũ mắt xuống.
An Đại Chí.
Tô Lệ Cảnh.
Một là người phụ trách pháp lý của Mạc Vân Phân, một người là tổng giám đốc kỹ thuật của công ty Lilila...
Hoặc là nói, một là đối tượng ngoại tình của Mạc Vân Phân, một là em họ của Mạc Vân Phân.
Có mấy người số chuyện sai lầm làm, thật sự là nhiều lắm.
Nhược điểm túm sao cũng không hết.
Drama siêu to khổng lồ sắp tới, tuần sau đăng nha