Tu La Thiên Đế

Chương 90: Chương 90: Cuộc Chạy Trốn Sinh Tử (2)




Trong lòng Tần Mệnh dần dần có kế hoạch, hắn cảnh giác Tử Ngọc Sư, nhỏ giọng nói:

- Lăng Tuyết, đưa Tử Ngọc Linh Sâm trong tay ngươi cho ta.

Lăng Tuyết cho hắn ánh mắt lạnh như băng, đã bây giờ, còn muốn chiếm đoạt?

- Nữ tử ngu ngốc! Nhanh lên!

- Ngươi lặp lại một lần nữa!

Lăng Tuyết tức giận, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với nàng như vậy.

- Hiện tại bảo mệnh quan trọng hơn! Ngươi chết, ta chết, hay tất cả mọi người chết?

- Ngươi có cách nào không?

- Tử Ngọc Sư muốn linh quả, linh quả ở trong tay ai, nó sẽ xử lý ai trước. Ngươi đưa linh quả cho ta, ta tìm cách dẫn nó ra, ngươi chạy theo hướng ngược lại, có thể chạy bao xa, thì đừng quay đầu lại.

Lăng Tuyết không thể tưởng tượng nổi lại mang theo chút hoài nghi nhìn Tần Mệnh.

- Đưa nó cho ta! Nó đang đến.

Trán Tần Mệnh đổ mồ hôi, khẩn trương hô nhỏ:

- Nếu không toàn bộ cho ngươi? Ngươi dẫn nó ra? Hai chúng ta ít nhất phải sống một.

-...

Lăng Tuyết chần chờ.

- Tử Ngọc Linh Sâm không giữ được nữa, đừng nghĩ nữa! Ta mang theo linh sâm dẫn Tử Ngọc Sư đi, nửa đường ném đi, ta sẽ nghĩ biện pháp tự mình chạy trối chết. Nếu ngươi tự tin ngươi nhanh hơn ta, hãy thay đổi thành ngươi để dẫn nó đi.

Lăng Tuyết cắn răng một cái, ném tử ngọc linh quả kia vào mệnh Tần.

- Bảo trọng.

- Chờ một chút!

- Chuyện gì?

- Đừng quay đầu lại, chạy thẳng, có bao xa chạy bấy xa.

Tần Mệnh cố ý dùng ngữ khí nghiêm túc nhắc nhở.

Lăng Tuyết nhìn Tần Mệnh thật sâu, xoay người lui đi.

Tử Ngọc Sư đang muốn truy kích, Tần Mệnh hô to một tiếng, dẫn nó chạy như điên theo hướng ngược lại.

Tử Ngọc Sư muốn lấy lại Tử Ngọc Linh Sâm, vứt bỏ Lăng Tuyết, truy kích Tần Mệnh.

Tần Mệnh cắn răng chạy như điên, tốc độ đẩy lên tới nhanh nhất, nhưng hắn đánh giá thấp tốc độ của Tử Ngọc Sư.

- Gào!

Chớp mắt, Tử Ngọc Sư liền đuổi kịp Tần Mệnh, cất tiếng gầm thét, miệng đầy lệ khí, lông mọc toàn thân dựng thẳng đứng, bàng bạc tử khí phô thiên cái địa bao phủ Tần Mệnh, một cỗ nhìn bá thế thẳng rót toàn thân, làm cho vong hồn người ta đều chạy ra khỏi cơ thể.

Lăng Tuyết còn chưa chạy được bao xa, nghe được thanh âm theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tử Ngọc Sư đập nát rễ cây, nhổ đất lên, hung tợn nhào về phía trước, tử khí bàng bạc dũng mãnh xông lên trước, bốn phía cây cổ thụ kịch liệt lay động, tràng diện thập phần rung động.

Chết chắc rồi!

Lăng Tuyết trong lòng lộp bộp, phảng phất nhìn thấy cảnh Tần Mệnh bị Tử Ngọc Sư xé nát.

Không hiểu nặng nhẹ, ngươi làm sao có thể chạy khỏi Tử Ngọc Sư?

Ánh mắt Lăng Tuyết lạnh lẽo, cắn răng một cái, thế nhưng cầm kiếm xông trở về.

Sâu trong tử khí bàng bạc, Tử Ngọc Sư nhào về phía Tần Mệnh, răng nanh hung tàn phóng đại trong tầm mắt.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, vốn nên kinh hồn chạy trốn, nhưng Tần Mệnh lại đột nhiên dừng lại, không chớp không cần, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng Tử Ngọc Sư, toàn thân chấn động một cỗ sóng khí, tinh thần căng thẳng cực độ, lúc Tử Ngọc Sư mắt thấy sắp nhào tới trước mặt, hắn bạo khởi, cúi người vọt mạnh, không thể tưởng tượng nổi từ dưới thân Tử Ngọc Sư bay ra ngoài.

Này!

Tử Ngọc Sư nhào vào không trung, đụng vào một gốc cây cổ thụ, ba người ôm lấy cây cổ thụ kịch liệt lay động, thiếu chút nữa nhổ rễ.

- Vù vù vù vù!

Tần Mệnh đứng tại chỗ, thở dốc kịch liệt, cả người mồ hôi lạnh, tránh được? Thực sự tránh được nó!

Bản thân hắn ta không thể tin được.

Tử Ngọc Sư dùng sức lắc lắc đầu, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tần Mệnh, đôi mắt dựng thẳng màu tím ngọc kia rõ ràng tụ đầy sát ý.

Tần Mệnh lui về phía sau hai bước, quay đầu bỏ chạy.

Tử Ngọc Sư ưỡn người gầm thét, truy kích với tốc độ tối đa.

Tần Mệnh chạy như điên hơn mười bước, lực lượng toàn thân hội tụ ở hai chân, bay lên trời, nham thạch dưới chân lại bị hắn cứng rắn đạp nát, lực bộc phát cực hạn trực tiếp đẩy hắn vào khoảng năm thước, rơi vào trong tán cây đại thụ, cũng không đợi hoàn toàn đứng vững, Tử Ngọc Sư sôi trào tử khí giống như một dòng nước lũ bao phủ hắn, thật sự đem hắn hất bay ra ngoài.

Một cơ hội tốt!! Tần Mệnh sớm chuẩn bị, ngược lại mượn cỗ lực lượng này toàn lực lật về phía trước. Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhanh, nhanh, vách núi cách đó hơn mười thước.

Nhưng...

Đang lúc hắn an toàn rơi xuống đất chuẩn bị chạy nước rút, một tiếng hờn dỗi từ phía sau truyền đến, Lăng Tuyết nghiêng người đâm giết tới, kiếm khí lạnh thấu xương thế như kinh hồng, trong nháy mắt chạy tới, đánh thẳng vào mắt Tử Ngọc Sư, sát thế cực nặng, phảng phất muốn một kích chế thắng.

Tử Ngọc Sư quả thật kinh hãi, cũng không chú ý tới bên cạnh có người, thế nhưng nó không hề sợ hãi, loại tiểu nhân còn không uy hiếp được mình, tử khí lịch liệt toàn thân nó đột nhiên cuồn cuộn trên phạm vi lớn, giống như lật sông đảo hải kích thích, dễ dàng chấn tán lãnh kiếm, càng vô tình xốc bay Lăng Tuyết.

Làm sao nàng ấy quay lại? Tần Mệnh cứng rắn dừng lại giữa đường, quay đầu nhìn xung quanh.

Phốc phốc!

Lăng Tuyết vừa rơi xuống đất lại bị tử khí đánh bay, giữa không trung rơi xuống máu chảy thê mỹ. Nàng nhịn xuống đau nhức, sau khi rơi xuống đất toàn tốc rút lui.

Tuy nhiên...

Tử Ngọc Sư lại bỏ Tần Mệnh nhìn chằm chằm nàng, gào thét một tiếng, nhào về phía giữa không trung, móng vuốt tráng kiện mãnh liệt luân vũ, vỗ về phía Lăng Tuyết, tử khí bàng bạc lần nữa trùng kích, cường thế bao phủ nàng.

Nàng hộc máu bay ngược, thực lực rõ ràng mạnh hơn Tần Mệnh rất nhiều, nhưng trong nguy hiểm tuyệt cảnh không dám điên dám liều mạng như Tần Mệnh, trực tiếp lâm vào nguy cơ.

Lăng Tuyết rơi xuống đất, khí huyết trong cơ thể bốc lên, tránh không được, trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén mạnh mẽ thô to từ trên trời giáng xuống.

Ngàn cân treo sợi tóc, Tần Mệnh cắn răng chạy như điên, dốc mặt bay lên trời, trước khi móng vuốt sắc bén vỗ về phía Lăng Tuyết, giữa không trung ôm lấy, đánh về phía bên cạnh.

Phốc xuy!

Móng vuốt sắc bén không thể đập chết hai người, lại ở sau lưng Tần Mệnh xé ra ba vết máu, miệng vết thương rất sâu, cơ hồ nhìn thấy xương cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.