Tu La Thiên Đế

Chương 91: Chương 91: Linh Võ thất trọng thiên (1)




Tần Mệnh khó chịu đau nhức rên rỉ, nhưng sống chết ở trước mắt, cái gì cũng đều đành phải nhịn, vừa mới rơi xuống đất, hắn thuận thế vọt mạnh, ôm lấy Lăng Tuyết tiến vào cánh rừng bên cạnh.

Tử Ngọc Sư thật sự là đã tức giận, lại nhiều lần không bắt được, nó ngửa mặt lên trời rít gào khàn khàn, tử khí như thủy triều, dữ dội quay cuồng hội tụ thành hình dáng hùng sư, khổng lồ uy mãnh, như là khổng lồ Sư chân thật, bắt đầu khởi động tử khí ngập trời, vọt mạnh về phía trước, hoành hành không trở ngại trong rừng già, thanh thế kinh người.

- Thả ta ra!

Lăng Tuyết thoáng hoàn hồn, lại phát hiện bị Tần Mệnh ôm thật chặt, trước ngực kề sát trước ngực, cặp môi đỏ mọng gần như áp ngay trên cổ Tần Mệnh, lúc này nàng lạnh mặt, giãy dụa dữ dội.

- Câm miệng!

Tần Mệnh ác thanh ác khí, cắn răng vọt mạnh, miệng vết thương sau lưng đau nhức kịch liệt, máu tươi giàn giụa.

- Buông ra!

Sắc mặt Lăng Tuyết lạnh hơn, thiếu chút nữa muốn múa kiếm đâm chết Tần Mệnh, nàng băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch, chưa từng cùng nam đệ tử từng có tiếp xúc thân mật, chớ nói chi là bị Tần Mệnh toàn bộ ôm vào trong ngực như vậy, hai người toàn thân kề sát, ngay cả khe hở đều không có, nàng thậm chí có thể cảm nhận được tim Tần Mệnh dữ dội đập cùng hô hấp nóng hổi, đến hai tay Tần Mệnh vậy mà lại còn gắt gao cầm lấy bên ngực cùng đùi nàng.

- Câm miệng! Ai bảo ngươi trở lại.

- Ngươi...

Sắc mặt Lăng Tuyết trắng bệch, tức giận, mặc dù là nàng tính tình lãnh ngạo trầm ổn, nhưng lúc này cũng nhịn không được muốn cho hắn một cái tát.

- Ôm chặt ta!

Tần Mệnh đột nhiên hô to, xông ra rừng già, cất bước lớn dâng lên.

Phía trước là cái gì?

Vách núi!

Sông lớn!

Hắn ôm chặt Lăng Tuyết trực tiếp lao về phía vách núi rơi xuống con sông lớn đang chảy xiết.

Hư ảnh hùng sư cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều vừa vặn từ giữa không trung xẹt qua, không có thương hại đến hắn.

Vách núi cao chừng một trăm mét, Lăng Tuyết kinh hô, toàn thân mất trọng lượng, vô ý thức ôm chặt Tần Mệnh, nhưng tiếp theo ý thức được xấu hổ và giận dữ, dùng sức xô đẩy giãy dụa.

Tần Mệnh quản không được nhiều như vậy, hắn vẫn gắt gao ôm chặt, gần như muốn đem thân thể nàng vặn gãy.

- Ngươi là hỗn đản! Hỗn đản!

Lăng Tuyết bị đau, càng giãy dụa càng bị ôm chặt.

- Hít thật sâu!

Tần Mệnh bỗng nhiên đè đầu của Lăng Tuyết lại, đè tại vị trí cổ mình.

Lăng Tuyết có chút thất thần, thật sự có chút ít hoảng hốt rồi, khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp đẽ của nàng chôn ở trên người Tần Mệnh, cái khăn che mặt không biết nhét vào chỗ nào, bờ môi hồng nhuận phơn phớt đặt ở trên cổ Tần Mệnh thật sâu. Nàng có chút hoảng hốt, cũng thật sự nổi giận, đang muốn kích thích kiếm khí, kết quả... Ầm ầm, hai người trùng trùng điệp điệp đập vào trong thủy triều nơi con sông lớn lao nhanh.

Lực lượng va chạm vô cùng mạnh, dù sao cũng là tiếp cận từ độ cao một trăm mét, bọn hắn dường như trực tiếp đập vào trên tảng đá, toàn thân đau nhức kịch liệt, tiếp theo bị sóng lớn chìm ngập, tại trong thủy triều cuộn trào mãnh liệt mất đi khống chế.

Tử Ngọc Sư Tử đứng tại đỉnh vách núi di chuyển, không ngừng gầm nhẹ, vô cùng ảo não. Chỉ chốc lát sau, nó vậy mà trực tiếp nhảy từ vách núi đi xuống, đánh về phía con sông lớn chảy xiết, thực lực của nó rất mạnh, không sợ chút độ cao ấy.

Nhưng nước sông cuồn cuộn lao nhanh, rất nhanh đã đem mùi Tần Mệnh và Lăng Tuyết cùng tung tích tách ra.

Trên bãi sông ngoài ngàn mét, Tần Mệnh giãy dụa lấy xông ra sông triều, dữ dội thở hào hển, cắn răng chui vào khu rừng rậm rạp. Hắn tại thời điểm nhảy núi liền điều chỉnh tư thế làm tốt chuẩn bị va chạm, tăng thêm thể chất đặc thù, cho nên thương thế mặc dù nghiêm trọng, nhưng vẫn là cắn răng chịu đựng rồi, Lăng Tuyết thì không có hắn may mắn như thế, ở trong thủy triều sông lớn lao nhanh giãy dụa không bao lâu đã bị sặc đến hôn mê.

Tần Mệnh ôm ngang nàng chạy đến rừng rậm, tránh khỏi Linh Yêu và đám săn bắn, tìm được một sơn động an toàn để ẩn nấp. Sau khi nhanh nhẹn làm tốt ngụy trang, trong sơn động dấy lên đống lửa, hắn cho đến lúc sau này mới thở ra một hơi thật dài, co quắp ngồi ở chỗ đó.

Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!

Toàn thân hắn đau nhức kịch liệt, miệng vết thương phía sau lưng đến bây giờ còn đang đổ máu, Tử Ngọc Linh Sâm trong ngực vẫn còn.

Lăng Tuyết nằm ở cạnh đống lửa hôn mê bất tỉnh, váy dài tuyết trắng ướt sũng kề sát trên thân thể, hình dáng hoàn mỹ, đường cong có lồi có lõm, da thịt tuyết trắng mềm nhẵn, ngay cả áo lót thiếp thân cũng ướt đẫm, hai điểm đỏ tươi kia đều có thể mơ hồ nhìn thấy, hiện tại bộ dạng của nàng so với không có mặc quần áo không có gì sai lệch lắm, thậm chí càng mê người rồi.

Tóc dài mất trật tự, ẩm ướt dính trên gương mặt xinh đẹp, trong ánh lửa phản chiếu càng lộ ra mềm mại.

Tần Mệnh sâu hít sâu một hơi, không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Náo lớn rồi! Vốn là mình có thể toàn thân trở ra, mang theo Tử Ngọc Linh Sâm biến mất, mặc dù tương lai Lăng Tuyết tìm được hắn, cũng có thể lấy cớ nói ném cho Tử Ngọc Sư rồi, hiện tại trái lại, dùng sự thông minh của Lăng Tuyết, mới có thể nghĩ đến bản thân đùa nghịch mánh khóe, hơn nữa... So với Tử Ngọc Linh Sâm càng nghiêm trọng chính là sự trong trắng của Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết băng thanh ngọc khiết, lại lãnh ngạo tự ái, quanh năm ở trên Dược Sơn, thần bí đến thánh khiết, đệ tử tầm thường ngay cả hình dạng của nàng đều chưa thấy qua, chớ nói chi là...

Đợi Lăng Tuyết tỉnh lại, nhìn thấy hình dạng của mình, lại nghĩ đến là bản thân đem nàng ôm đến nơi đây, cần phải nhìn đều nhìn, còn không nổi điên? Sao nàng có thể cho phép thân thể bản thân thánh khiết bị một tên nô bộc nhìn đến như thế, nói không chừng còn có thể cho là mình thừa dịp nàng lúc hôn mê ta đã làm cái gì nữa đây này.

Nghiệp chướng a.

Tần Mệnh cười khổ, từ trong bao quần áo lấy ra bộ y phục, lại cạnh đống lửa hơ cho khô, đắp lên người cho Lăng Tuyết, nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi sơn động.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.