Tu La Thiên Đế

Chương 96: Chương 96: Hang động đá vôi dưới lòng đất (2)




Chỉ chốc lát sau, lại đi tới một thiếu niên, tuấn mỹ như một nữ tử, làn da tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi hồng với hàm răng trắng, ngay cả hàng lông mày đều giống như tỉ mỉ tân trang qua, tư thái hắn cao gầy hết sức nhỏ, ăn mặc trường bào gấm vóc, vô cùng xa hoa. Chợt nhìn thật sự giống như là một thiếu nữ, lại còn là một thiếu nữ phẩm vị cao đoan, bất quá cặp mắt của hắn vô cùng sắc bén, như là mắt chim ưng đang tìm kiếm con mồi ưng, lộ ra ánh sáng cùng nguy hiểm.

Đệ tử thân truyền, Hàn Thiên Diệp!

Bọn họ đều là người độc hành riêng biệt, không có chiến đội gì, là một mình tu luyện rèn luyện. Nhưng thanh danh hai người tại Thanh Vân Tông đã thái thịnh rồi, cử động của bọn hắn đưa tới sự chú ý của các đệ tử ở xa, cũng có người bắt đầu đi ra rừng rậm thử thăm dò, tới gần đống đá phế tích.

Thời điểm này, trong núi rừng đằng sau truyền đến thanh âm oanh động, hơn mười con Hỏa Vân Hùng chạy như điên qua đến nơi này, toàn thân chúng thiêu đốt lên ngọn lửa cháy mạnh, như là từ địa lao tối tăm ma quái mà tới, cả kinh các đệ tử kinh hồn triệt để thoái lui về phía sau.

Tần Mệnh nhìn Hỏa Vân Hùng, tránh khỏi cửa động.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Hỏa Vân Hùng hình thể cường tráng, chấn động đến mặt đất đều đang rung rung, kéo lấy ngọn lửa cháy mạnh nóng hổi, vọt vào động đất.

Sau khi chúng đi vào không lâu, Tần Mệnh là người đầu tiên đi vào theo.

Thiết Sơn Hà cùng Hàn Thiên Diệp có chút nhăn lông mày, dường như đều đã chuẩn bị đi theo vào, không có nghĩ đến cái tên quái nhân này so với bọn hắn còn quyết đoán hơn. Trao đổi cái ánh mắt, hai người một trước một sau vọt lên đi vào.

Trong động đất gập ghềnh uốn lượn, là những tảng đá lớn vỡ nát chồng chất lên đường đi đơn sơ, có khả năng sụp xuống bất cứ lúc nào.

Phương hướng động đất một đường kéo dài xuống dưới, càng là hướng xuống, quang ảnh càng nhiều, tiếng ồn ào càng ngày càng kịch liệt, có gào thét, có thét lớn, càng có hoan hô, hỗn loạn như là đang mở thịnh hội gì đó.

Mùi thuốc càng lúc càng đậm, mùi máu tươi cũng càng ngày càng dày đặc.

Tần Mệnh đang muốn bước đi nhanh hơn, thì bầy dong binh bỗng nhiên bò lên trên dốc đứng phía trước, biểu lộ trên mặt quả thực là cuồng hỉ, bọn hắn vây quanh lão đại, nôn nóng hoang mang lại rối loạn.

Trong ngực vị lão đại kia gắt gao ôm một cái bao phục, ẩn ẩn có thể nhìn ra ánh huỳnh quang.

- Tránh ra! Đều tránh ra cho ta!

Các dong binh gào thét, cảm xúc vô cùng kích động.

Tần Mệnh tránh sang bên cạnh, Thiết Sơn Hà cùng Hàn Thiên Diệp ở đằng sau cũng tránh đi, thả bọn họ đi qua, nhưng không bao lâu, theo sát lấy đằng sau đội dong binh xông ra, lại là tiếng hô to gọi bậy đang đuổi theo:

- Đứng lại cho ta, để bảo bối lại!

- Mơ tưởng! Bên trong còn có, muốn thì tự đi lấy!

Dong binh phía trước phẫn nộ hô to, liều mạng xông ra bên ngoài. Nhưng là càng là ra bên ngoài, đường đi càng chật vật, chạy càng chậm, dong binh đằng sau rất nhanh đã đuổi theo kịp.

Hai phe đội ngũ mười mấy người đánh nhau trong thông đạo nhỏ hẹp, đều giống như dã thú nổi điên, đánh chính là vô cùng dã vô cùng hung ác.

Một bên bắt đánh một bên xông ra bên ngoài, tử thương thảm trọng, đợi xông ra cửa động, chỉ còn sáu người.

Xoẹt xẹt!

Vị lão đại kia cố gắng mang bao phục trong ngực đi ra ngoài, đó là viên đá cỡ lớn, lớn như cái đầu trâu vậy, nó óng ánh sáng lên, bên trên khảm nạm lấy từng khỏa bảo thạch. Ngưng mắt xem xét, đó rõ ràng chính là Tinh Thạch! Là kết tinh tinh khiết linh lực có thể so với linh thảo linh quả, là bảo bối trân quý.

Tinh thạch ở bên trong quặng mỏ, bình quân một tầng nham thạch mới có thể có một khỏa rất nhỏ, nhưng trên tảng đá này tối thiểu có hơn mười viên, đây lại vẫn chỉ là mặt ngoài, bên trong sẽ có bao nhiêu? Khó trách hai phe dong binh nổi điên như cần phải chém giết.

- Trong động đất có Tinh Thạch? Phía dưới có mỏ tinh thạch?

Mấy trăm đệ tử Thanh Vân Tông kích động rồi, ai còn quản nơi đó có nguy hiểm gì, nguyên một đám phía sau tiếp trước phóng tới động đất.

Tần Mệnh, Thiết Sơn Hà, Hàn Thiên Diệp, ba người đều đã đi tới chỗ sâu nhất dưới động lòng đất, nơi này là hang động đá vôi khổng lồ, mặc dù là thân núi sụp xuống, vùi lấp rất nhiều chỗ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó thì ra vốn rất to lớn. Trong đây ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, năm màu rực rỡ, quang ảnh đến từ số lượng Tinh Thạch kinh người, còn có rất nhiều linh thảo linh quả óng ánh lập loè, nơi này quả thực chính là thế ngoại tiên uyển.

- Lòng đất chẳng lẽ có đại địa linh mạch? Chỉ có nơi có linh mạch thông qua mới có khả năng hình thành loại kỳ cảnh này.

Thiết Sơn Hà đều bị kinh đến rồi.

Trong động đá vôi lòng đất là một mảnh hỗn loạn, các loại Linh Yêu đang cướp đoạt Linh Bảo, tiếng gào thét thành đàn thành mảnh, hoa máu vươn vãi khắp nơi, thậm chí Linh Yêu cùng tộc cũng là đang chém giết nhau.

Các dong binh vì cướp đoạt bảo bối, cũng đều giết đến đỏ cả mắt rồi.

Tần Mệnh không có tùy tiện hành động, hiện tại tình cảnh hỗn loạn càng nguy hiểm, trong tay ai có bảo bối thì có thể sẽ biến thành mục tiêu công kích của các Linh Yêu cùng dong binh khác. Hắn quyết đoán đứng ở gần nơi ẩn nấp, ngưng mi quan sát đến hiện trường.

Thiết Sơn Hà cùng Hàn Thiên Diệp đều đi đến nơi khác, cũng đều không có tùy tiện hành động, trước tiên quan sát cục diện, thuận tiện cẩn thận tìm kiếm Linh Bảo thích hợp. Ở chỗ này cướp được bảo bối không coi vào đâu, có thể còn sống mang đi ra ngoài mới tính là thành.

Rất nhanh, đệ tử Thanh Vân Tông người trước ngã xuống, người sau tiến lên xông vào lòng đất hang động đá vôi, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh rồi. Không phải tất cả mọi người đều có thể như bình tĩnh như bọn người Tần Mệnh vậy, tuyệt đại đa số đều kích tình giết vào vòng chiến, liên thủ cướp đoạt linh thảo Tinh Thạch. Tình cảnh càng ngày càng loạn, giết chóc trở nên điên cuồng dã man.

Giờ này khắc này, chỗ sâu nhất trong hang động đá vôi dưới lòng đất.

Một thiếu niên quần áo rách nát khô gầy từ trong minh tưởng mở ra hai mắt đỏ như máu, trước mặt tán rơi lấy các loại linh quả, cũng có chút Linh Thạch cỡ lớn, đều là những thứ trân quý nhất trong động đá vôi kia, bị hắn hấp thu tinh hoa bên trong, chỉ còn lại có chút ít xác ngoài. Hắn mở ra hai tay, cơ bắp khô quắt đang từ từ khôi phục, có thể nhìn thấy từng tia tơ máu nhúc nhích bên trong da thịt.

Lực lượng, đang sống lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.