Tu La Vũ Thần

Chương 282: Chương 282: Đoạt lại mặt mũi




Không biết là do lời uy hiếp của Sở Phong với Bạch Hề có tác dụng, hay là do mệnh lệnh của tông chủ Ngọc Nữ Tông có tác dụng, mà thật sự là những chuyện liên quan đến Sở Phong và Nhan Như Ngọc đều không người nào biết, ngay cả Lý Trường Thanh cũng không biết.

Chỉ có điều Nhan Như Ngọc biến mất là sự thật, việc này lại không cách nào che giấu. Cho nên tin tức Nhan Như Ngọc rời khỏi Lăng Vân Tông rất nhanh đã truyền khắp nơi.

Mà sau khi tin tức kia truyền ra quả thực đã dẫn đến một trận oanh động không nhỏ. Nhất thời tất cả mọi người đều suy đoán nguyên nhân, vị đệ nhất đệ tử này đại diện Ngọc Nữ Tông tham gia Bách Tông đại hội, vì sao lại đột nhiên rời đi, ngay cả tông chủ Ngọc Nữ Tông cũng không biết nàng đi nơi nào.

Chuyện này đối với người bên ngoài mà nói đều mà chuyện mơ hồ, thế nhưng những người bên trong Ngọc Nữ Tông đều không kềm được mà liên tưởng đến chuyện giữa Sở Phong và Nhan Như Ngọc. Rất nhiều người đều đang suy đoán phải chăng Nhan Như Ngọc không muốn cùng đính ước với Sở Phong, lại không muốn làm tông chủ mất mặt nên đã dứt khoát trốn đi, đào hôn trong yên lặng.

Đối với lời phán đoán này, Sở Phong cũng không hề nói gì, bởi vì trên thực tế chuyện còn nghiêm trọng hơn các nàng suy đoán rất nhiều. Trước mắt hắn chỉ có thể giả vờ không hề biết gì, bởi vì nếu chân tướng chuyện này truyền ra ngoài thì bất kể là đối với hắn hay là đối với Nhan Như Ngọc, hoặc giả là Ngọc Nữ Tông cũng đều không tốt.

Cùng lúc đó, trong mấy ngày này, Bách Tông đại hội cũng được tiến hành với khí thế hừng hực, hiện tại cũng đã đi đến hồi kết.

Mà Lý Trường Thanh và Sở Phong nghỉ ngơi mấy ngày, rốt cuộc cũng bước lên đài lần đầu tiên. Tuy nhiên sau khi bọn hắn gặt hái được thành công, lại bất ngờ phát hiện kết quả của lần Bách Tông đại hội năm nay lại có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Mới vừa trải qua quá trình thi đấu, Bách Tông đại hội năm nay đều đã chọn ra được tông chủ mạnh nhất và vị đệ tử mạnh nhất, hai thứ hạng này đều bị Lăng Vân Tông đoạt được.

Đệ tử mạnh nhất chính là nhị đệ tử của Lăng Vân Tông – Phong Hạo, có tu vi Huyền Vũ lục trọng, tiếng tăm đệ tử mạnh nhất này của hắn có thể nói là danh xứng với thực.

Tuy rằng ở Lăng Vân Tông, Phong Hạo chỉ xếp thứ hai, thế nhưng nếu so sánh với toàn bộ Thanh Châu này, ngoại trừ Độc Cô Ngạo Vân ra thì thật sự không có vị đệ tử nào là đối thủ của hắn cả.

Phải biết rằng lần tranh đoạt vị trí tông chủ mạnh nhất này, tông chủ Lăng Vân Tông căn bản không hề tham gia, ngay cả trưởng lão cũng không có tham gia, người tham gia chính là đệ nhất đệ tử của Lăng Vân Tông – Độc Cô Ngạo Vân.

Mà giờ khắc này, Độc Cô Ngạo Vân lại đang đứng ở trên đài thi đấu tông chủ mạnh nhất, hắn ta lại thực sự lấy thân phận tiểu bối đánh bại tông chủ của tông môn khắp nơi, trở thành tông chủ mạnh nhất năm nay.

Điều này không chỉ chứng minh thực lực của hắn, càng chứng minh sự cường đại của Lăng Vân Tông. Cường đại đến mức căn bản không cần những nhân vật cấp tông chủ và trưởng lão đích thân ra trận, chỉ dựa vào một vị đệ tử đã có thể càn quét tất cả những tông môn khác rồi.

– Mau nhìn đi, đó không phải là hai tên phế vật của Lăng Vân Tông sao?

– Bọn họ thật sự dám ra trận, ta còn tưởng rằng bọn họ biến mất nhiều ngày như vậy đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi chứ!

– Hừ, hôm nay, bọn chúng nhất định phải khiêu chiến với Độc Cô Ngạo Vân và Phong Hạo, nếu như không khiêu chiến thì bọn họ nhất định sẽ bị chửi rủa thảm hại.

– Đúng vậy, ỷ mình có quan hệ tốt với Tề Phong Dương liền chiếm được danh ngạch đặc biệt. Thế nhưng xem tình thế hiện tại, Tề Phong Dương không phải đang giúp đỡ bọn hắn mà chính là hại bọn hắn.

Khi Sở Phong và Lý Trường Thanh lên vũ đài đã rước lấy vô số ánh mắt khinh bỉ của mọi người. Hầu như người của tất cả tông môn có mặt ở đây đều xem thường bọn họ, đều lấy tâm trạng mong chờ bọn họ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Bởi vì nếu như Sở Phong và Lý Trường Thanh vứt bỏ cơ hội khiêu chiến thì chẳng khác nào đã chứng minh bọn họ sợ Độc Cô Ngạo Vân và Phong Hạo, tự thừa nhận bản thân mình không có tư cách nhận được danh ngạch đặc biệt.

Mà nếu như bọn họ lựa chọn khiêu chiến thì kết quả chắc chắn là thảm bại, trước không nói thực lực của Sở Phong và nhị đệ tử của Lăng Vân Tông – Phong Hạo chênh lệch quá xa, căn bản không có cơ hội thắng.

Ngay cả Lý Trường Thanh cũng như vậy, tuy hắn cũng có tu vi Huyền Vũ bát trọng giống như Độc Cô Ngạo Vân, nhưng hắn cũng không hề được xem trọng. Bởi vì Độc Cô Ngạo Vân có năng lực đi đến trận cuối cùng đã chứng minh hắn chẳng những có thể đánh bại tông chủ Huyền Vũ bát trọng, mà ngay cả tông chủ Huyền Vũ cửu trọng cũng thua ở trên tay hắn.

Sau khi mọi người nhìn thấy tận mắt Độc Cô Ngạo Vân đã lấy dáng vẻ hoàn mỹ đánh bại tông chủ khắp nơi ra sao, thì mọi người đã sớm bị Độc Cô Ngạo Vân chinh phục, hiển nhiên bọn họ không tin kẻ hèn mọn như Lý Trường Thanh có thể chống lại Độc Cô Ngạo Vân.

– Lý tông chủ, căn cứ theo quy tắc của Bách Tông đại hội, ngươi cùng với Sở Phong sẽ chia nhau ra khiêu chiến với Độc Cô Ngạo Vân và Phong Hạo.

– Chỉ cần ngươi có thể thắng Độc Cô Ngạo Vân thì cái danh hiệu tông chủ mạnh nhất này sẽ thuộc về ngươi. Thanh Long Tông của ngươi hiển nhiên có thể nổi danh ở Thanh Châu. Chỉ là không biết ngươi lựa chọn khiêu chiến hay là buông tha đây?

Tông chủ Lăng Vân Tông – Yến Dương Thiên cười híp mắt nhìn Lý Trường Thanh nói.

– Haizzz. Bách Tông đại hội năm nay, Yến tông chủ không có tham gia, cho dù là ta đoạt được danh hiệu tông chủ mạnh nhất này cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi.

– Chỉ có điều ta thân là bậc trưởng bối, cũng không thể bị một tên vãn bối dọa lui được. Huống chi, ta cảm thấy danh hiệu tông chủ mạnh nhất này nên để cho tông chủ làm, nếu để cho một đệ tử chiếm được thì dù sao cũng không hợp lý chút nào.

“Vù”

Nói xong, Lý Trường Thanh tung người lên, nhảy từ chủ đài xuống trên đài thi đấu chỗ Độc Cô Ngạo Vân đang đứng.

– Cái tên Lý Trường Thanh này lại thực sự lựa chọn khiêu chiến sao?

Giờ khắc này, người của các tông môn vốn muốn xem Lý Trường Thanh bị chê cười, lại vô cùng kinh ngạc. Nhất là những tông chủ bị Độc Cô Ngạo Vân đánh bại, mặt mũi càng trở nên biến sắc hơn, tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Không bởi vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì câu nói vừa rồi của Lý Trường Thanh, cái danh hiệu tông chủ mạnh nhất này vốn phải do tông chủ đảm nhận, nếu để cho một tên đệ tử làm thì còn ra thể thống gì? Hành động lần này của Lăng Vân Tông coi như đã ném bay mặt mũi của tất cả tông môn khắp nơi. Mà hành động của Lý Trường Thanh chính là lấy lại mặt mũi vốn thuộc về những bậc tông chủ bọn họ.

– Lý tông chủ, quyền cước không có mắt, nếu như vãn bối thương tổn đến ngài thì xin ngài nể tình lượng thứ cho!

Độc Cô Ngạo Vân đứng trên đài cao, chắp tay, nở nụ cười vênh váo tự đắc nhìn Lý Trường Thanh. Hắn căn bản không có chút dáng vẻ của một kẻ vãn bối, rõ ràng hắn hoàn toàn không xem Lý Trường Thanh ra gì, chớ nói chi là xem bản thân mình là một vãn bối.

– Quyền cước quả thực không có mắt, nếu như lão phu thương tổn đến ngươi thì cũng đừng nên oán trách ta làm gì.

Trước tiên, Lý Trường Thanh cười nhạt một tiếng, sau đó gương mặt bỗng nhiên chuyển sang lạnh lùng, dưới chân bắt đầu xuất hiện vô số đạo cuồng phong, sau đó cả người hắn liền hóa thành một luồng ánh sáng, lấy tốc độ cực nhanh, có thể nói là chạy như bay, căn bản không cách nào xác định được bản thể của hắn, chỉ có thể nhìn thấy vô số tàn ảnh phía sau hắn mà thôi.

Đây chính là một loại thân pháp vũ kỹ cấp sáu vô cùng cao thâm, tuy rằng đệ tử Thanh Long Tông không hề tu luyện, nhưng Lý Trường Thanh là người quản lý những vũ kỹ này, nên đã sớm nắm giữ sâu sắc, hơn nữa còn tu luyện đến trình độ lô hỏa thần thanh.

“Vù vù vù”

Lý Trường Thanh hóa thành mấy đạo thân ảnh, nối thành một đường dài, giống hệt như một con trường long, nhanh chóng xoay tròn xung quanh Độc Cô Ngạo Vân, khí thế vô cùng đáng sợ.

– Cái tên Lý Trường Thanh này lại nắm giữ vũ kỹ thâm sâu như vậy. Trước đây Thanh Long Tông đó chẳng phải chỉ là một tòa nhị đẳng tông môn hay sao? Tại sao lại có vũ kỹ lợi hại như vậy?

– Lợi hại, khó trách hắn lại có khí độ như vậy, hóa ra cái tên Lý Trường Thanh này vốn là loại người thâm tàng bất lộ.

Lý Trường Thanh thi triển thân pháp vũ kỹ đã khiến cho tất cả mọi người kinh sợ, ánh mắt tất cả đều trở nên sáng ngời, bọn họ đều cảm giác mình đã đánh giá thấp Lý Trường Thanh.

Chỉ có điều so sánh với đám người vây xem, Độc Cô Ngạo Vân kia dường như không hề bị ảnh hưởng, hắn chỉ liếc nhìn Lý Trường Thanh một cái, trên khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.