Tu La Vũ Thần

Chương 283: Chương 283: Xé phăng hai cánh tay




– Lý tiền bối, đừng chần chờ nữa, ra tay nhanh lên chút đi. Nếu như hôm nay ngươi có thể đỡ được một chưởng của ta thì xem như ngươi thắng!

Độc Cô Ngạo Vân cười khinh miệt nói.

– Giỏi cho tên tiểu tử cuồng ngạo, hôm nay, ta sẽ khiến ngươi hiểu biết một chút về thủ đoạn của Thanh Long Tông ta.

Lý Trường Thanh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hóa thành một luồng sáng mang theo tầng tầng huyễn ảnh, tấn công về phía Độc Cô Ngạo Vân.

“Vù”

Thế nhưng ngay khi Lý Trường Thanh sắp sửa chạm vào Độc Cô Ngạo Vân thì thân hình Độc Cô Ngạo Vân đột nhiên nghiêng về một bên, dễ dàng tránh được một kích của Lý Trường Thanh.

– Không đủ nhanh, nhanh hơn một chút nữa.

Sau khi né tránh đòn công kích thì Độc Cô Ngạo Vân cười giễu cợt nói.

Dưới sự kích thích của Độc Cô Ngạo Vân, tốc độ của Lý Trường Thanh càng ngày càng nhanh, phương hướng công kích cũng càng ngày càng xảo quyệt, xảo quyệt đến mức khiến tất cả cao thủ Huyền Vũ bát trọng đều mở to mắt, liên tục ca ngợi.

Bởi vì dù thế nào thì bọn họ cũng không ngờ Lý Trường Thanh này thực sự là loại nhân vật không lên tiếng thì thôi hễ lên tiếng liền khiến cho ai nấy đều kinh ngạc. Lấy chiến lực mà Lý Trường Thanh biểu hiện ra, chỉ sợ rằng ngay cả bọn họ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Vị tông chủ Thanh Long Tông này thực sự khiến cho bọn họ ngạc nhiên đến giật nảy người.

– Không được rồi, còn chưa đủ, Độc Cô Ngạo Vân căn bản còn chưa xuất hết toàn lực.

Tuy nhiên hai vị tông chủ có tu vi Huyền Vũ cửu trọng kia lại bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bởi vì vừa rồi Độc Cô Ngạo Vân đánh bại bọn họ đã chứng minh Độc Cô Ngạo Vân thực sự là nhân vật sâu không lường được. Ngay cả bọn họ còn không thể nào thắng được Độc Cô Ngạo Vân nữa chớ nói chi là Lý Trường Thanh.

Quả nhiên đúng như dự đoán, mặc dù Lý Trường Thanh tấn công càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng Độc Cô Ngạo Vân vẫn luôn đứng tại chỗ chắp tay sau lưng. Mỗi khi Lý Trường Thanh tấn công tới, hắn đều có thể dễ dàng né tránh, thậm chí trước đó hắn căn bản không thèm liếc mắt nhìn Lý Trường Thanh một cái, hắn hoàn toàn dựa vào trực giác và năng lực cảm ứng.

– Còn chưa đủ nhanh, ngươi có thể nhanh chút được không? Chỉ dựa vào loại tốc độ này thì cả đời ngươi cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào ta.

Độc Cô Ngạo Vân cười lạnh nói.

“Đạp”

Giờ khắc này, Lý Trường Thanh đột nhiên dừng bước, rốt cuộc thân ảnh của hắn đã hiển hiện trước mắt mọi người.

Tuy nhiên, lúc này sắc mặt hắn có chút tái nhợt, thở hồng hộc, liên tục đổ mồ hôi, có thể thấy tuy thân pháp vũ kỹ mà hắn sử dụng lúc trước rất kỳ diệu, nhưng thực sự đã lãng phí không ít thể lực của hắn.

Nhưng mặc dù như thế, Lý Trường Thanh lại không hề có ý lùi bước, mà trong mắt hắn lại thoáng hiện lên một vẻ cương nghị cùng với quyết tâm. Hắn quay sang nói với Độc Cô Ngạo Vân:

– Ngươi cho rằng ta không thể đụng đến ngươi, vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi xem một chút, đến tột cùng ta có thể đụng vào ngươi hay không.

Đột nhiên, Lý Trường Thanh mở rộng hai tay, một cổ bàng bạc Huyền Lực từ bên trong cơ thể hắn bộc phát ra, phóng lên cao sau đó khuếch tán khắp nơi, rất nhanh những huyền lực kia đã ngưng tụ thành vô số lợi kiếm mang theo hàn quang lấp lánh bay khắp không trung.

Lợi kiếm càng ngày càng nhiều, chậm rãi xoay xung quanh Lý Trường Thanh, sơ bộ đoán chừng những lợi kiếm đó do huyền lực ngưng tụ thành. Có ít nhất mấy vạn thanh, không ngừng lay động trong không trung, dường như chúng đã không còn tính nhẫn nại, tha thiết muốn uống máu tươi.

– Vạn Kiếm Quy Tông!!!

Đột nhiên, Lý Trường Thanh xòe hai bàn tay ra, hai tay như kiếm, chỉ về hướng Độc Cô Ngạo Vân. Mấy vạn thanh lợi kiếm đang lượn vòng bên cạnh tựa như mưa sao băng vậy, nhanh chóng bắn về phía Độc Cô Ngạo Vân.

– Ôi ôi ôi, ra tay thật rồi, nhưng đáng tiếc là vẫn vô dụng như cũ.

Độc Cô Ngạo Vân khẽ mỉm cười, sau đó thân hình hắn thoắt một cái, cả người hóa thành một đạo hư ảnh, bắt đầu chạy thật nhanh trong đám vạn thanh lợi kiếm đang lấp lóe.

“Bá bá bá”

Kiếm di chuyển theo ngón tay, hai bàn tay của Lý Trường Thanh hướng về nơi nào thì mấy vạn thanh lợi kiếm liền bắn về hướng ấy. Chúng đi theo ngón tay của hắn, tạo thành một vòng vây dày đặc, đem Độc Cô Ngạo Vân bao vây chặc chẽ bên trong.

Thế nhưng không biết sao mà thân pháp của Độc Cô Ngạo Vân thực sự quá mức quỷ dị, không chỉ sống sót trong đám vạn lợi kiếm kia, hơn nữa không hề có một thanh lợi kiếm nào có thể chạm đến người hắn cả.

Dưới tình huống này, tất cả mọi người xem đến mức hoa cả mắt, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ. Vũ kỹ mà Lý Trường Thanh sử dụng chính là vũ kỹ cấp sáu, hơn nữa còn là cực phẩm vũ kỹ trong số vũ kỹ cấp sáu. Vũ kỹ ở trong tay Lý Trường Thanh lại càng trở nên xuất thần nhập hóa, phát huy ra uy lực cực kỳ đáng sợ.

Nhưng vũ kỹ như vậy lại vẫn không cách nào lay động được Độc Cô Ngạo Vân, điều này càng nói rõ Độc Cô Ngạo Vân mạnh mẽ đến mức nào. Người thanh niên này cũng giống như Lý Trường Thanh, đều là Huyền Vũ bát trọng, nhưng chiến lực của hắn lại cường đại hơn Lý Trường Thanh nhiều.

“Vù”

Đột nhiên, một đạo hư ảnh từ trong vạn kiếm bay ra, tựa như sao xẹt bay thẳng đến Lý Trường Thanh.

– Không ổn!

Thấy tình thế như vậy, Sở Phong âm thầm kêu không ổn, bởi vì hắn có thể cảm thấy có sát khí từ trong đạo hư ảnh đó. Thế nhưng hắn chưa kịp nhích người cứu viện thì một cổ bàng bạc uy áp lại bao phủ lấy hắn, khiến cho hắn khó có thể di chuyển được.

– Người thanh niên, trong lúc người khác đang thi đấu, không tiện xuất thủ, đây chính là quy tắc cơ bản nhất, ngươi không hiểu sao?

Sở Phong quay sang nhìn liền thấy Yến Dương Thiên – vị tông chủ Lăng Vân Tông kia đang nhìn Sở Phong cười híp mắt, mà luồn uy áp bao phủ lấy Sở Phong cũng đến từ hắn ta.

– Quả nhiên tên này đã bước chân vào Thiên Vũ Cảnh.

Sở Phong chau mày, bởi vì khi đối mặt với cổ uy áp này, hắn căn bản không cách nào chống lại, trong đó ẩn chứa một lực lượng không thể vượt qua, đó chính là một lực lượng hơn hẳn Huyền Lực, nó rất có thể chính là Thiên Lực. Mà điều này cũng chứng minh Yến Dương Thiên thực sự đã bước chân vào Thiên Vũ Cảnh.

“Vù”

Cùng lúc đó, đạo hư ảnh kia đã xuất hiện trước mặt Lý Trường Thanh, hóa thành dáng dấp của Độc Cô Ngạo Vân. Độc Cô Ngạo Vân chìa hai tay ra bắt lấy hai cánh tay của Lý Trường Thanh, lạnh lùng cười một tiếng, nói:

– Lý tiền bối, kết thúc!

Nói xong, hai tay Độc Cô Ngạo Vân thình lình kéo xuống, chỉ nghe một tiếng “Rắc Xẹt” vang lên, hai cánh tay của Lý Trường Thanh đã bị Độc Cô Ngạo Vân kéo đứt, một dòng máu đỏ tươi liên tục chảy xuống, thắm ướt một mảng lớn.

– Tông chủ!

Thấy vậy, sắc mặt Sở Phong lập tức đại biến, tức giận gầm thét lên, vốn định xông tới phía trước. Thế nhưng cổ uy áp kia vẫn bao phủ lấy hắn, khiến hắn không thể nào di chuyển được.

– Sở Phong, không nên hành động sơ suất, ta còn chưa chết.

Sau khi nghe được tiếng gào thét của Sở Phong, Lý Trường Thanh cố gắng chịu đựng nỗi đai mất tay, lên tiếng trấn an.

– Ôi chao, Lý tiền bối à, ta thật sự thấy xấu hổ mà, ta thật sự không ngờ thân thể ngươi lại yếu ớt như vậy, ta chỉ kéo nhẹ một cái mà ngươi đã bị thương mất rồi.

– Chỉ có điều ngươi đừng nên lo lắng, Lăng Vân Tông ta có dược vật thượng hại, còn có y sư giỏi nhất nữa, nhất định có thể giúp cánh tay đã bị đứt của ngươi khôi phục như cũ.

Độc Cô Ngạo Vân nắm lấy hai cánh tay của Lý Trường Thanh, cười mỉa nói.

“Vù”

Mà đúng vào lúc này, tông chủ Ngọc Nữ Tông đột nhiên vọt vào sân thi đấu, trước tiên bà giành lấy hai cánh tay của Lý Trường Thanh trong tay Độc Cô Ngạo Vân, dìu Lý Trường Thanh dậy, sau đó quát Độc Cô Ngạo Vân:

– Tránh ra, bằng không thì ta không dán chắc sẽ không ra tay giết chết ngươi!

– Ôi, hóa ra là tông chủ Ngọc Nữ Tông, vãn bối thất lễ rồi.

Độc Cô Ngạo Vân nhìn thấy tông chủ Ngọc Nữ Tông thì hắn ngược lại trở nên khách khí mấy phần, chấp tay hành lễ.

Tông chủ Ngọc Nữ Tông không thèm đếm xỉa đến hắn, mà nhân lúc đi ngang qua Độc Cô Ngạo Vân, khẽ nói với hắn:

– Ta biết ngươi ngươi nhìn trúng Như Ngọc, chỉ có điều hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi nên chết tâm với Ngọc nhi đi. Bởi vì ta đã đem nó gả cho Sở Phong hiền chất.

Sau khi nói xong câu đó, tông chủ Ngọc Nữ Tông liền nhúng thân người một cái, mang Lý Trường Thanh rời khỏi sàn đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.