Khi tỉnh lại tôi đã hoàn toàn không còn nhớ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, cũng không để ý đến cùng mấy điểm kỳ lạ trong căn phòng, chiếc rèm cửa che lại một đêm mơ hồ, thêm một mảng ẩm ướt đầu giường, và cả một chút hương hoa lan còn lưu lại trong không khí. Tôi bật đèn vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn người trong gương không ra cái dạng gì, tóc loạn như một lán cỏ khô, hai mắt sưng như hai quả đào. Tôi đi vào phòng tắm bật chiếc vòi hoa sen, để cho nước ấm dội một hồi lâu mới bắt đầu có một chút cảm giác chân thực, nhớ lại gần đây mình là đang sống trong tình cảnh gì, cuối cùng nghĩ tới hôm nay có hẹn với Hứa Thư Nhiên.
Tôi tìm được chiếc điện thoại dưới gối đã cạn pin, vừa tìm dây sạc vừa liếc đồng hồ đầu giường nhìn thời gian, bốn giờ chiều, cũng không ngủ quá mức nhiều lắm. Tôi ngồi cuối giường, thử suy nghĩ lại một chút, nhưng đầu lại bắt đầu đau như bị kim châm. Hay là bỏ đi, gì cũng đừng nghĩ nữa, tôi liền tự sắp xếp cho mình một cái lịch trình, trước tiên cứ đi ăn cơm tối với Hứa Thư Nhiên cái đã.
Có thể ra ngoài một chút tình trạng sẽ tốt hơn thì sao.
Hai phút sau mở điện thoại nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, còn có hai tin nhắn của Hứa Thư Nhiên. Hiếm thấy anh ta nhắn không hề ngắn gọn như bình thường, nói rằng xuống máy bay gọi cho tôi mà tôi tắt máy nên nhắn tin báo cho tôi địa chỉ nhà ăn, nói sau khi mở máy thì gọi lại hoặc nhắn cho anh ta một cái tin hồi đáp. Tôi vừa nhắn tin trả lời vừa gọi phục vụ phòng, sau đó kéo rèm cửa sổ lên, ngồi xuống bắt đầu trang điểm.
Đúng năm rưỡi tôi bước ra khỏi phòng khách sạn, đi đến cửa thang máy mới nhớ ra mình quên không mang theo di động, lại quay trở về. Rút điện thoại khỏi dây sạc, đột nhiên nhớ đến giấc mộng nửa đêm hôm qua. lại nhớ đến lúc rời giường là tìm được chiếc điện thoại ở dưới gối. Tôi chưa bao giờ để điện thoại dưới gối cả.
Cả người trong nháy mắt hoảng hốt, là mơ sao? Hay cũng không phải?
Ngón tay run rẩy mở lịch sử cuộc gọi, dừng lại một chút mới dám nhìn lên màn hình, dưới biểu tượng màu đỏ đánh dấu cuộc gọi nhỡ của Hứa Thư Nhiên là một dãy số không có tên, thời gian cuộc gọi là 3 giờ 54 phút sáng, cuộc trò chuyện kéo dài 14 phút 52 giây. Tất cả những gì tôi vừa nhớ được về cuộc điện thoại này là vài đoạn vụn vặt ngắn ngủi, những hình ảnh vụn vặt đó là cảnh tôi khóc lóc không ngừng, mà đối phương hoàn toàn không đáp lại một câu nào cả.
Trong quán rượu không khí vô cùng ấm áp nhưng tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Tôi nắm chặt chiếc điện thoại mà run rẩy. Tôi tình nguyện đó là một giấc mơ, bởi vì như vậy thì tôi còn có thể tự lừa dối chính mình rằng 14 phút 52 giây dài đằng đẵng này hắn không hề đáp lại một câu là bởi vì tôi không nghĩ tới hắn nên nói cái gì, hay để cho hắn nói cái gì.
Nhưng nếu như đây không phải mộng, lại nghe được tôi trở nên yếu đuối như vậy mà hắn không có một lời đáp lại, đây là đại diện cho cái gì?
Đúng rồi, hắn không phải là người thích dây dưa dài dòng, nếu đã quyết định tôi không còn là người xứng với hắn thì sẽ không muốn lãng phí dù chỉ một chữ để cho tôi ôm ấp hy vọng, dây dây dưa dưa như vậy cũng không phải là một chuyện tốt đẹp gì.
Chỉ là, tôi đáng lẽ không nên trước mặt hắn lộ ra yếu đuối của bản thân, càng không nên khóc đến thương tâm như vậy.
Có phải hắn ban đầu chỉ định gọi cho tôi một cú điện thoại nói một câu từ biệt, thế nhưng tôi lại luống cuống như vậy, giống như muốn dính chặt lấy. Tôi từng âm thầm thề trong lòng nhất định sẽ cho hắn một tình yêu vô cùng tuyệt vời. Kỳ thực đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được tình yêu vô cùng tuyệt vời có hình dáng như thế nào nhưng nhất định không phải là biểu hiện như hôm qua trước mặt hắn.
Cảm giác dao găm bắt đầu đâm sâu hơn, nhờ đó có thể tỉnh táo suy nghĩ đến vài việc rõ ràng hơn.
Con người của tôi thật sự là có chút kỳ quái.
Như Khang Tố La từng nói, thứ tình cảm này của tôi dành cho Nhiếp Diệc rốt cuộc là sẽ có kết cục ra sao, tôi kỳ thực vẫn rất bi quan, chỉ là tỏ ra bên ngoài vẫn luôn lạc quan, lại còn có một chút gan dạ lừa dối, vậy nên dù biết là thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng cũng chỉ lo cánh của mình không đủ vững chắc, không đủ để chống đỡ bản thân bay được đến nơi hỏa diễm sâu xa nhất mà nguy hiểm nhất kia. Tôi yêu Nhiếp Diệc vậy nên chưa bao giờ hối hận sự lạc quan và gan dạ lừa dối này của mình. Nhưng tôi nhất định là người tự phụ …nhất trên đời này, nên mới ở lúc ban đầu khi nhận được ly hôn của hắn mới cảm thấy kinh ngạc đến vậy, còn có thể cho là hắn xảy ra chuyện gì mới kiên trì muốn ly hôn với tôi mà chưa từng nghĩ đến là do hắn đã thật sự đối mặt với nội tâm của chính mình – rằng hắn kỳ thực còn yêu người xưa, yêu đến không thể dứt bỏ, bởi vậy cảm thấy những người như tôi trong sinh mệnh của hắn chỉ là một người bạn tốt.
Hiện tại đã qua bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Rốt cuộc thì tôi cũng có thể đối mặt với hiện thực này.
Tôi một mực lơ đi quá khứ của hắn, luôn cho rằng với mỗi người thì hiện tại mới là quan trọng nhất. Có lẽ đó chỉ là bởi vì tôi không đề cao quá khứ như vậy thôi.
Tôi hận cái từ quá khứ này chết đi được, nhưng quá khứ thì có gì sai chứ? Tôi chỉ có thể tiếc nuối sau lần đầu tiên năm 12 tuổi gặp hắn, lần thứ hai tương ngộ tôi đã mất một thời gian quá dài.
Đã từng cùng nhau có khoảng thời gian vui vẻ đến nhường nào thì hiện tại có bấy nhiêu đau đớn. Đây chính là cái giá phải đánh đổi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước xuống lầu, trong đại sảnh gặp phải Catherine đánh đàn dương cầm trong phòng cà phê dưới lầu bốn. Những cô gái phương Tây trời sinh vô cùng nhiệt tình, cô ấy thân thiết kéo cánh tay tôi: “Fei, cô còn ở lại khách sạn à, tôi còn tưởng là cô đã đi rồi, nếu còn ở đây vì sao không đến nghe tôi đánh đàn vậy?”
Tôi nói: “A...... A, gần đây có một chút chuyện.”
Cô ấy đột nhiên chăm chú quan sát khuôn mặt tôi: “Fei, khuôn mặt của cô rất tiều tụy.” Cô ấy chỉ vào viền mắt của mình: “Khóe mắt đều đỏ cả rồi.”
Tôi cũng chỉ chỉ vào hốc mắt của mình: “Cái này hả, là kiểu trang điểm hot trend gần đây đó.”
Cô ấy bán tín bán nghi.
Tôi cười với cô ấy: “Đêm nay mình phải đi hẹn hò, ngay mai sẽ tới nghe cô đánh đán.”
Hứa Thư Nhiên đặt phòng quả thật rất gần, đi qua hai quảng trường là đến. Nơi này tương đối phồn hoa đông đúc, sắp vào đêm nên có rất nhiều người đi trên đường dạo chơi.
Tôi vẫn có chút mất tập trung, bước đi lại nhanh, đi tới cầu thang đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng thét kinh hãi: “Cướp!” Bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ mặc áo bành tô màu hồng nhạt đang từ cuối cầu vượt bên kia chạy tới, vừa chạy vừa hô hoán ầm ĩ: “Chặn hắn ta lại, chặn hắn ta lại!” Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đột nhiên bị một lực lớn đẩy đi.
Thời gian cả người từ trên bậc thang ngã xuống không đến hai giây, đầu tiên là phần lưng truyền đến đau đớn, ngay sau đó bụng truyền đến cảm giác nhức nhối. Từng đợt đau nhói từ bụng lan tràn ra, có người cao giọng hét lên: “Cô gái kia chảy máu!” Mọi người xung quanh lập tức vây quanh, tôi không nhớ rõ là ai nâng tôi dậy, bụng đau đến mức cả người co giật, còn có cảm giác máu từ dưới thân tuôn ra, tứ chi cũng bắt đầu phát lạnh, cứng đơ.
Hơi thở tôi yếu ớt, không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, tiếng nói chuyện xung quanh trở nên mơ hồ, trên trán còn có mồ hôi lạnh liên tục chảy ra, trước mắt một mảng đen dần dần lan rộng, lúc nghe được tiếng xe cứu thương rốt cuộc không chịu được nữa mà bất tỉnh nhân sự.
Hai ngày sau rốt cuộc tôi cũng tiếp nhận được một sự thực rằng bên trong bụng mình có một hài tử đã đến tám tuần, mà hiện tại nó đã chết.
Tôi chưa bao giờ biết mình đã có thai, cũng không biết bên trong cơ thể mình có một khối u nang buồng trứng. Hứa Thư Nhiên nói tôi từ trên bậc thang ngã xuống đã khiến cho u nang bị vỡ, gây ra xuất huyết nghiêm trọng, đứa con trong bụng không thể bảo vệ được, thậm chí ngay chính tôi lúc ấy cũng đang nguy hiểm đến tính mạng, bởi vậy bác sĩ đã phải tiến hành khẩn cấp phẫu thuật cắt bỏ khối u nang và một nửa buồng trứng của tôi. Phẫu thuật rất thuận lợi nhưng cần phải nằm viện thêm một khoảng thời gian để quan sát. Anh ta do dự bổ sung, phẫu thuật này sẽ không ảnh hưởng đến việc mang thai sau này của tôi, chỉ là khả năng mang thai bị hạ thấp xuống.
Nghe nói lúc tôi xảy ra chuyện là Hứa Thư Nhiên gọi điện thoại đi, sau đó bệnh viện liền theo đó mà mọi chuyện đều liên lạc với anh ta. Từ khi tỉnh lại từ cuộc phẫu thuật biết được tin sẩy thai tôi vẫn luôn tự thu mình lại khiến bác sĩ muốn trao đổi với tôi đều vô cùng khó khăn, bởi vậy phần lớn mọi việc đều đổ lên đầu anh ta. Mãi đến khi tôi từ trong thế giới của mình khôi phục lại như cũ bình thường mới phát hiện ra vậy mà anh ta đã ở bệnh viện chăm sóc cho tôi hai ngày rồi.
Hứa Thư Nhiên ngồi ở góc giường bệnh: “Tôi gọi cho Nhiếp Diệc nhưng đều không liên lạc được.” Anh ta nhíu mày: “Anh ta vẫn chưa về sao?”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta lại nói: “Đối với những người khác, tôi không biết là cô có muốn cho bố mẹ biết hay không nên không giúp cô liên lạc.”
Tôi đồng ý với anh ta: “Không nói cho bố mẹ tôi là đúng, không nên để cho bọn họ lo lắng. Anh đã giúp tôi rất nhiều, nếu như không có anh ở đây thì có lẽ......”
Anh ta ôn hòa nói với tôi: “Không có tôi thì những bác sĩ ở đây cũng sẽ tận lực cứu cô, chỉ là có thêm một người bạn ở đây thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Tôi nghĩ là anh ta có ý tốt không muốn khiến tôi lúng túng, cũng không hi vọng tôi cảm thấy nhận từ anh ta quá nhiều tình nghĩa, liền cười cười với anh ta: “Anh có thể giúp tôi liên lạc cho trợ lý của tôi, mặt khác......” Tôi ngừng một lúc.
Anh ta hỏi: “Mặt khác?”
Tôi nói: “Chuyện tôi sảy thai, anh có thể giúp tôi giữ kín không nói cho ai biết được không?”
Anh ta cau mày: “Ai cũng không nói ý là......”
Tôi trả lời: “Tôi hy vọng người biết chuyện này chỉ có anh, tôi, còn có trợ lý của tôi.”
Anh ta nhìn tôi một lúc: “Phi Phi, cô và Nhiếp Diệc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dừng năm giây, tôi nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị ly hôn.”
Có thể thấy Hứa Thư Nhiên rất khiếp sợ, một lát sau trên mặt anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó có thể tin được: “Tôi còn cho rằng cô rất yêu anh ta.”
Tôi nằm đó, nhắm mắt lại, cười cười: “Đúng vậy nha, tôi rất yêu anh ấy.” Sau đó thở dài: “Tôi rất yêu anh ấy, nhưng mà thế gian này quá mức phức tạp.”
Hứa Thư Nhiên không nói gì thêm, chừng một phút sau, tôi nghe thấy tiếng chân anh ta rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh hoàn toàn trở về yên tĩnh, tôi cảm giác ở khóe mắt nổi lên ướt át.
Khi còn nhỏ tôi thường xem mấy bức tranh tình yêu thiếu nữ, đặc biệt mong chờ khi nhìn thấy người con gái kia sau đám cưới nghênh đón đứa con trai đầu lòng của bọn họ, bởi vì bất kể là người đàn ông có nghiêm cẩn lạnh nhạt đến mấy thì khi đó đều sẽ nhất định biểu hiện ra một sự cao hứng khôn xiết, phảng phất thế giới này chỉ có vui vẻ và mãn nguyện, người trong thế giới này giống như đều đang sống trên vườn địa đàng chỉ toàn hạnh phúc. Tôi yêu chết đi được cái cảm giác hạnh phúc ngập tràn kia.
Tôi còn nhớ đêm ấy ở Mộc Sơn, tiếng gió thổi xào xạc trong khu rừng, gió đêm trên núi giống như thì thầm khẽ lật giở mấy trang sách, Nhiếp Diệc hơi ngẩng mặt nói với tôi: “Phi Phi, tôi muốn có một đứa con với em.”
Tôi tin tưởng khi ấy là hắn thật sự muốn cùng tôi có em bé. Tôi tin khi ấy hắn là thật lòng.
Tôi còn tưởng tượng nếu như con của mình và Nhiếp Diệc sinh ra thì mình như thế nào, mà hắn sẽ thế nào. Những vọng tưởng hư vô kia bắt đầu từ một khắc bác sĩ nói cho tôi biết mình có thai dần dần được tưởng tượng cẩn thận tỉ mỉ. Khi biết được tin đó tôi vô cùng mãn nguyện, cảm thấy nhân sinh chỉ cần như vậy thôi là quá đủ viên mãn rồi; tôi từ chối tất cả công việc, duy trì khẩu phần ăn hàng ngày đầy đủ dinh dưỡng, tập một vài động tác thể dục thích hợp, còn mua rất nhiều hoa trồng trong vườn, thầm nghĩ chúng nó sẽ trở thành những người bạn bằng tuổi đầu tiên của con mình. Nhiếp Diệc cũng rất cao hứng, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nét cười của hắn, tuy là rất bận nhưng vẫn sẽ sắp xếp được ra rất nhiều thời gian cùng tôi đi tản bộ, trồng cây, đi khám thai, cũng sẽ giống như những người trẻ tuổi sắp được làm cha trên TV, tình cờ còn tỏ ra ngốc nghếch kề sát bụng tôi muốn nghe âm thanh của tiểu bảo bối trong bụng.
Trước khi ngủ tôi nghĩ đến những thứ đó một lượt, sau đó trong lòng vô cùng ngọt ngào thỏa mãn đi vào giấc ngủ.
Khi đó vô luận là thế nào tôi cũng không nghĩ đến sự xuất hiện của đứa con này thật ra có lẽ sẽ khiến tôi rơi vào một hoàn cảnh khốn đốn, mà lúc này có lẽ Nhiếp Diệc cũng không trông mong nó nữa rồi.
Có thể đứa nhỏ này cũng biết điều đó nên mới lựa chọn rời đí. Hồi tưởng lại một đoạn cảm tình này mới biết thật ra nó đã là một đoạn đường rất dài, lại vô cùng đơn thuần giản đơn. Khi còn trẻ tôi thích Nhiếp Diệc, vì hắn mà không phụ lòng chính mình mười năm dài đằng đẵng, thập phần nỗ lực mới trưởng thành trở thành con người hiện tại, đến nỗi khiến cho tôi còn thích chính bản thân mình. Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi và hắn kết hôn, bởi vì chỉ là một hợp đồng hôn nhân nên chúng tôi đã đáp ứng đến thời điểm thích hợp sẽ buông tha cho đối phương. Bây giờ hắn tìm được lại người hắn thích, cảm thấy đó mới chính là người bạn đời hoàn hảo của mình, tôi hẳn là nên hết lòng tuân thủ cam kết, đồng thời chúc phúc cho hắn. Hắn vẫn rất tốt với tôi, là một người vô cùng dịu dàng, mặc dù hắn không yêu tôi, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình đã sai khi yêu người này.
Những việc đó tôi đều có thể nghĩ thông suốt đến rõ ràng, vậy nên tất cả những thứ này tôi tin rằng chỉ cần có đủ thời gian, bản thân nhất định có thể tiếp thu đồng thời chịu đựng được.
Chỉ là, tại sao phải bắt tôi mất đi đứa bé?
Là trời cao đối với tôi không đủ tín nhiệm? Không tin tưởng tôi dù có sinh ra đứa bé này cũng sẽ không đi quấy rối Nhiếp Diệc? Không tin tưởng tôi dù có chỉ một mình cũng có thể chăm sóc nuôi dưỡng đứa nhỏ này lớn lên thật khỏe mạnh vui vẻ? Hay là vì trên đời này đã có quá nhiều người bị tổn thương, trời cao thương xót người dưới trần, không muốn có thêm một sinh mệnh phải buồn phiền nữa?
Nếu như đứa trẻ này được sinh ra, nó sẽ trông như thế nào, cười lên sẽ thế nào, lúc nói chuyện sẽ thế nào đây?
Tôi không có cách nào khống chế bản thân không tiếp tục suy nghĩ chuyện này, nhưng mỗi một lần lại một lần nghĩ đến, bi thương ngày càng sâu. Tôi vốn cho rằng bản thân mình có đủ kiên định, từ trước đến giờ cũng đã gặp qua vô số chuyện tàn nhẫn, nhưng hiện tại cả tâm trí đều lạc vào một thế giới kỳ lạ, tôi đã không bảo vệ tốt đứa bé này, mất đi nó, đối với đời tôi chính là chuyện tàn nhẫn khó có thể chống đỡ nhất.
Tôi ôm bụng cái bụng bằng phẳng của mình, đột nhiên khóc không thành tiếng: “Mẹ yêu con, mẹ đã rất vui vẻ khi biết có con, tại sao lại không cho mẹ một cơ hội?”
Ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, tôi hạ thấp giọng xuống. Tiếng bước chân kia lập tức dừng lại, rất lâu sau vẫn không gõ cửa đi vào.
Có lẽ là Hứa Thư Nhiên.
Chiều hôm sau Đồng Đồng đã chạy tới, thông qua cuộc điện thoại trước của chúng tôi có lẽ cô ấy đã đại khái hiểu được tình huống, nhưng khi nhìn thấy tôi vành mắt vẫn đỏ hồng. Ninh Trí Viễn thường trêu chọc cô ấy, nói cô ấy giống như một động vật nhỏ, mềm yếu lại còn dễ lừa, nhát gan. Cậu ta nói Đồng Đồng như vậy là bởi vì tiểu cô nương này tất cả tin tưởng đều đặt lên người tôi.
Sau khi Đồng Đồng đến mọi chuyện dần dần trở nên có trật tự hơn, thí dụ như tích cực cùng bác sĩ nói về tình hình của tôi, tính toán thời gian xuất viện của tôi, nghiêm túc ở trước mặt mẹ tôi kiếm cớ cho tôi trót lọt qua mặt bà một lần không thể về nước ăn Tết; lại thí dụ như lên kế hoạch cho thời kỳ dưỡng bệnh của tôi, vô cùng có quy luật cùng Ninh Trí Viễn sắp xếp công việc cho năm sau.
Thời gian cô ấy bận rộn dần dần qua đi.
Trước mấy ngày xuất viện, không ngờ tôi lại gặp được Duran ngoài sân cỏ của bệnh viện.
Cách bữa tối lần trước mới chỉ hơn nửa tháng mà cả người ông so với lần trước chúng tôi gặp mặt đã gầy gò khô héo đi rất nhiều. Hiếm có một ngày có nắng, nhưng bởi vẫn là trong mùa đông nên thảm cỏ ố vàng, cây khô đá lởm chởm, mặc dù có ánh sáng mặt trời chiếu lên nhưng cảnh vật nơi đây vẫn phủ một cảm giác tiêu điều. Ông ấy ngồi trên xe lăn, đầu gối đắp một chiếc chăn len, đứng phía sau là một hộ sĩ người châu Á thanh tú xinh đẹp. Có lẽ là vì tôi đứng đó che mất ánh nắng mặt trời nên ông ấy mới hơi ngẩng đầu, nhìn thấy tôi thì hơi kinh ngạc. Nhưng phong độ của ông trước giờ vẫn luôn giữ rất tốt, cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc, ngược lại còn rất tự nhiên cười với tôi.
Tôi quỳ một chân trên đất, bàn tay nắm chặt tay vịn xe lăn của ông ấy, quên mất cả chào hỏi, bật thốt lên “Tôi còn tưởng......” Tôi còn tưởng dù là bệnh nan y giai đoạn cuối thì ma ốm cũng không thể nào phá hủy cơ thể của ông ấy nhanh đến như vậy được, tôi cho rằng khoảng cách với cái chết cũng không phải là một thời gian ngắn, một năm, chí ít cũng phải một năm chứ.
Chủ đề này thật sự khiến lòng người bi thương, còn theo bản năng muốn tránh né.
Ông ấy nhìn qua suy yếu lại già nua, nhưng giọng nói vẫn như trước lịch sự tao nhã mà bình thản “Có thể gặp cô lần nữa, dù là trong bệnh viện vẫn khiến tôi vô cùng vui mừng.”
Tôi nói: “Lần trước gặp nhau nhìn ngài vẫn rất có tinh thần.”
Ông ấy giải thích ngắn gọn với tôi: “Tôi cũng cho rằng mình còn một khoảng thời gian, nhưng sau khi ngất xỉu ở khách sạn rồi được đưa đến nơi này......” Ông ấy cười cười “Bác sĩ nói rằng xuất viện không có lợi cho tôi.” Ông ấy nhìn tòa nhà bệnh viện một hồi: “Có lẽ nơi này sẽ là trạm cuối của tôi rồi.”
Chúng tôi đều rất rõ ràng trạm cuối trong lời nói của ông ấy là có ý gì. Những lời muốn nói nghẹn ứ ở cổ.
Ông ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Làm sao mà cô cũng mặc đồng phục bệnh nhân thế này?”
Tôi ngừng một chút, nói: “Bất ngờ sẩy thai, phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ.”
Ông ấy chăm chú nhìn tôi, sau đó đưa tay nắm chặt tay tôi, ngón tay của ông ấy lạnh lẽo lại khô gầy, dù đã nắm chặt nhưng vẫn không có cảm giác được sức lực. Nhưng cái nắm tay này cũng đã là một loại an ủi, ông ấy nói: “Fei, xem sắc mặt cô rất tệ. Đừng nên thương tâm quá, sinh mạng đi hay tới đều là có đạo lý của nó cả.”
Tôi lắc đầu nói mình không hề thương tâm, lại hỏi thăm tình trạng bệnh của ông ấy.
Ông ấy chỉ cười cười: “Tôi sao?” Lặp lại câu nói kia một lần nữa, giọng điệu phi thường trầm tĩnh: “Sinh mạng đi hay đến đều là có đạo lý của nó.”