Tự Mình Nuôi Sói

Chương 50: Chương 50




Editor: Á bì

Sau khi Tiêu Thỏ về nhà liền nói với mẹ một câu đừng có làm phiền cô thì liền nhốt mình trong phòng, nhưng chờ mãi điện thoại vẫn chưa vang lên.

Ngày hôm sau Tiêu Thỏ tới trường có cặp mắt thâm quầng, Sài Thiếu Kiệt nhíu mày tiến lại gần, “Sao thế, không ăn uống được à?”

Tiêu Thỏ liếc mắt nhìn anh một cái với vẻ mặt anh đừng có nhiều chuyện.

Sài Thiếu Kiệt ngó nghiêng nhìn xung quanh mới nhẹ giọng nói với Tiêu Thỏ, “Bây giờ em đang mang thai, nhớ chú ý chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt, hơn nữa giờ thân thể của em cũng không phải tốt lắm.”

Tiêu Thỏ nghiêm mặt lại, nói với vẻ buồn bực, “Cậu có thể mặc kệ tôi hay không?” Cô không cần sự quan tâm của anh, nhưng biết anh cũng chỉ là lo lắng cho cô mà thôi, cho nên ở ngoài mặt vẫn không biết nên làm sao đối với anh cho tốt nữa.

“Em cứ hưởng thụ sự lo lắng anh dành cho em không phải là tốt hay sao.”

Tiêu Thỏ miễn cưỡng nâng mắt lên, liếc xéo Sài Thiếu Kiệt, làm cho anh có chút chột dạ sờ mặt mình, “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Tiêu Thỏ bĩu môi nói, “Tôi nói rồi người tôi yêu là Nguyễn Trác Hàng.”

“Tôi biết.”

“Nếu vậy sao anh còn...”

“Nhưng không phải bây giờ cậu ta đi mất rồi à?”

Tiêu Thỏ miễn cưỡng nuốt nước bọt, chẳng nói thêm gì nữa.

Vừa lúc đó có một cô giáo đi tới, nhìn thấy Tiêu Thỏ thì nói với vẻ lo lắng, “Cô giáo Tiêu, cô tới rồi à, trưởng ban đang chờ cô ở trong phòng làm việc đó!”

“Dạ vâng!”

Vẻ mặt Tiêu Thỏ chứa đầy sự khó hiểu, hôm nay cô không có lớp, nhưng trưởng ban lại đột ngột kêu cô tới, có vài lời nhưng không chịu nói qua điện thoại, phải bắt cô tới trường một chuyến.

Cô giáo sinh học nói, “Vậy cô nhanh lên một chút!” Rồi quay lại nói với Sài Thiếu Kiệt, “Mau về lớp đi.”

Tiêu Thỏ gật đầu, chuyện gì mà gấp như vậy, nhướng mày, hay là Tiêu Thược Nhi đã nói chuyện ngày hôm qua ra?

Cô nhìn Sài Thiếu Kiệt đầy nghi ngờ, làm như biết được cô đang nghĩ gì, nên an ủi cô, “Đừng lo, không có chuyện gì đâu.”

Tiêu Thỏ vừa xoay người đi, Sài Thiếu Kiệt liền bấm số điện thoại của đổng sự Sài, thuật lại sự tình, mà ở bên kia đổng sự Sài biết con trai của mình hại Tiêu Thỏ mang thai, đầu tiên là giật mình nhưng sau đó lại như được giải thoát, dù sao đây cũng là chuyện tốt, nhân khẩu nhà họ Sài của bọn họ luôn ít người, nhưng bây giờ lại có thêm một đứa nhỏ thì chuyện này quả thật là chuyện tốt.

Lúc đó vốn chuyện này là chuyện lớn, nhưng với một hai cú điện thoại thì mọi chuyện được giải quyết, đổi thành chuyện nhỏ.

Tiêu Thỏ bước vào phòng tới chỗ trưởng ban đang chờ, vội vàng bước lên hỏi, “Không biết là cô đang chờ, rốt cuộc là chuyện gì thế ạ? Rất nghiêm trọng sao?”

Trong mắt của Tiêu Thỏ đầy sự khó hiểu, còn vẻ mặt của trưởng ban thì có chút khó xử nói, “Là như vầy, là vấn đề về cô và học sinh của cô, tôi nghe học sinh nói cô...”

“Thật ngại quá, tôi bắt điện thoại một chút.” Trưởng ban nói được phân nửa thì điện thoại bỗng vang lên, nhìn thấy liền bắt máy liền.

Không biết người bên kia nói cái gì, trưởng ban cứ gật đầu mãi.

Chờ sau khi trưởng ban kết thúc cuộc gọi, cười có chút lúng túng với Tiêu Thỏ, toàn thân Tiêu Thỏ tê dại nhìn cô ấy, hơi rụt cổ lại hỏi, “Có chuyện gì sao ạ?”

Trưởng ban lập tức bác bỏ, “Không có chuyện gì, không có gì cả.”

Tiêu Thỏ nghi ngờ gật đầu, “Vậy mới vừa rồi chuyện cô muốn nói là chuyện gì vậy ạ?”

“À...” Vẻ mặt của trưởng ban như bừng tỉnh, nói tỉnh queo, “Không có gì cả.” Thấy Tiêu Thỏ không tin, cô ấy còn nói tiếp, “Chỉ thấy biểu hiện của cô rất tốt, hơn nữa còn nâng cao thành tích của lớp cô đang dạy, chỉ là muốn nói với cô về chuyện này thôi.”

Lý do này có chút giả tạo và gượng ép, nhưng cô ấy lại không muốn nói thật, Tiêu Thỏ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể mang theo vẻ mặt nghi ngờ bước ra khỏi văn phòng.

Mới bước ra khỏi văn phòng thì đụng phải Tiêu Thược Nhi, vẻ mặt cô ấy kiêu ngạo hỏi, “Sao rồi? Có phải là bị mắng, có phải bị đuổi việc không?”

Vừa rồi không phải vì Sài Thiếu Kiệt cảnh cáo cô ta câm miệng thì cô ta cũng không biết Tiêu Thỏ đang ở trường, bị mắng thì tất nhiên là không cam tâm rồi, nhưng cô ta đánh không lại anh, cũng rất sợ anh, chỉ có thể tránh anh thôi, nhưng còn Tiêu Thỏ, thì cô ta không phải sợ.

“Không hề.”

Tiêu Thỏ không ngốc, khi nghe cô ta hỏi như vậy thì cô biết cô ta đã nói chuyện này lại cho trưởng ban nghe rồi, còn trưởng ban không mắng cô là chắc nhìn mặt mũi cũng người gọi điện thoại khi nãy, nhưng nếu tra sâu thêm thì chắc là Sài Thiếu Kiệt đã giúp cô.

“Làm sao có thể?” Tiêu Thược Nhi há hốc mồm hỏi vặn lại, cô nhớ có một lần đọc được một tin ở trên mạng về giáo viên và học sinh, giáo viên đấy đã bị phạt, còn cô thì lại chẳng có chuyện gì, không nói phải ngồi tù, nhưng cũng phải đuổi việc chứ? Loại giáo viên như vậy, để xảy ra chuyện này ở trường học, thì sao cô lại không có việc gì.

Tiêu Thược Nhi hỏi đầy vẻ cay nghiệt, “Có phải Sài Thiếu Kiệt giúp cô đúng không?” Tiêu Thược Nhi bắt được tay của Tiêu Thỏ, vặn tay cô ra sau mông hỏi, “Có phải không?”

“Cút ngay!” Sài Thiếu Kiệt ngồi trong lớp đợi nửa ngày vẫn không thấy Tiêu Thỏ quay lại, còn tưởng cô bị làm khó dễ ở văn phòng, nào ngờ cô lại đang ở đây.

Bởi vì muốn đi ra khỏi trường, thì từ văn phòng đi ra, rồi phải đi qua lớp cấp ba thực nghiệm mới được.

Sài Thiếu Kiệt đẩy Tiêu Thược Nhi xuống đất, chỉ vào mũi cô ta mắng, “Cậu đừng có bức tôi phải nổi giận.”

Tuy Tiêu Thược Nhi có chút sợ hãi, nhưng không có yếu tới mức không dám nói lời nào, nhưng giọng nói lại không giống như khi nãy nói với Tiêu Thỏ, cũng đã hơi trùng xuống.

Cô ta nói, “Không phải giờ cậu đang phát giận với tôi đó sao, giả bộ quân tử cái gì chứ.” Mà giờ cô đang ngồi dưới đất, không phải là minh chứng tốt nhất sao?

Nếu là một người đàn ông, thì làm sao có thể đối với một cô gái trẻ như thế chứ?

Tiêu Thược Nhi cảm thấy khinh thường đối với sự dối trá của anh.

“Phải không? Nếu tôi thật sự phát giận, cậu cũng chẳng có cơ hội ngồi ngay ngốc tại ngôi trường này đâu.”

Tiêu Thược Nhi khinh thường phản bác lại, “Không học ở đây, chẳng lẽ tôi không thể tới trường khác học sao?” Tiêu Thược Nhi chậm rãi đứng lên, mặc dù trường học này có rất nhiều học sinh từ nhà giàu tới, là trường học quý tộc, nhưng không có nghĩa là không có trường học quý tộc khác.

“Nghe nói chuyện làm ăn của ba cậu gặp vài vấn đề nhỏ phải không? Nếu như tôi thừa dịp này giẫm lên một cước, cậu nói xem nó sẽ như thế nào?”

Tiêu Thược Nhi biến sắc, khuôn mặt tái nhợt nói với vẻ vô lực, “”Cậu nói bậy cái gì đó?”

“Không tin lời tôi nói sao, vậy cậu có thể về hỏi ba cậu.”

Mặc dù không tin, nhưng Tiêu Thược Nhi không dám nói chuyện này nữa, dù sao nếu chuyện này là sự thật, cô ta cũng không thể tiếp tục chọc Sài Thiếu Kiệt được, ít nhất cô ta không muốn mất đi cuộc sống như bây giờ, mà tất cả những chuyện này đều dựa vào ba cô ta.

Thấy Tiêu Thược Nhi chạy đi, Tiêu Thỏ mới hỏi, “Chuyện vừa rồi cậu nói, không phải là sự thật đấy chứ?”

“Bộ em cảm thấy tôi sẽ nói giỡn với cậu ta về chuyện này à?”

Tiêu Thỏ lo lắng hỏi, “Cậu sẽ không thật sự làm như vậy chứ?”

“Vậy còn phải xem biểu hiện của cậu ta!” Thấy Tiêu Thỏ còn muốn lo lắng cho Tiêu Thược Nhi, Sài Thiếu Kiệt vội vàng nói, “Để tôi đưa em về.”

Biết tâm địa của Tiêu Thỏ tốt, nên Sài Thiếu Kiệt không muốn thảo luận với cô về vấn đề này nữa, nhưng trên đời này không phải chỉ có một loại người như Tiêu Thỏ, người ta đã không tính bỏ qua cho cô, vậy thì tại sao anh phải hạ thủ lưu tình chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.