Một tuần sau Tiêu Thược Nhi chuyển trường, trước khi chuyển cô ấy đã đến gặp Tiêu Thỏ.
Cô ấy nói, “Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao Chu Du lại nói như vậy, đã sinh Du lại còn sinh Lượng, cảm giác bây giờ của tôi chính là như vậy, tôi tự nhận tôi chẳng có gì kém cô cả, thậm chí so với cô tôi còn ưu tú hơn, nhưng mà tôi lại thích người đàn ông không thích tôi, cuối cùng anh ấy chọn cô cũng là sự thật, tôi không cam lòng thì chỉ có thể không cam lòng, cho nên tôi mới cố ý chĩa mũi nhọn vào cô, nhưng giờ tôi đã không muốn nhắm vào cô nữa, ví dụ như giờ tôi muốn ở lại trường này cũng được, nhưng tôi sợ mình không thể thay đổi được tính tình của mình, tôi sợ bởi vì sự lỗ mãng của mình mà hại ba mình.”
Đột nhiên gặp được Tiêu Thược Nhi, cô tưởng vẫn sẽ như trước, cô ấy sẽ dùng mấy lời cay nghiệt mà nói cô đôi lời, nhưng lời cô ấy nói ra lại thành chuyện khác, hơn nữa vẻ mặt của cô ấy cũng có chút thương cảm, bộ dáng hết sức u oán.
Mặc dù lời nói không hề xuôi tai, nhưng khi nghe xong lại làm cho người ta không thể nào tức giận được.
Tiêu Thỏ vẫn luôn cho rằng mình là cô giáo, nên vẫn chưa từng có ý định so đo cái gì với cô ấy cả, nhưng bây giờ thấy bộ dáng của cô ấy như vậy, ngược lại cô lo lắng hỏi, “Em sao thế?” Tiêu Thược Nhi như vậy không hề giống cô ấy, cô ấy phải là một người mạnh mẽ cơ.
“Ngu ngốc.”
Tiêu Thược Nhi quay đầu bước đi, cô không hiểu, bọn họ đã muốn đi rồi thì cô còn chạy tới nói với Tiêu Thỏ mấy lời này làm gì chứ, trên thực tế Tiêu Thỏ ở trong suy nghĩ của cô vẫn như vậy, nói với cô ấy cũng chẳng hiểu.
Cô vẫn luôn như vậy, nói dễ nghe thì đó chính là đơn thuần, nói trắng ra thì chính là ngu chết đi được.
“Này, em sao thế!” Bất mãn dẩu môi kêu lên, thuận miệng nói tiếp, “Rốt cuộc thì em bị gì thế? Có phải Sài Thiếu Kiệt làm khó dễ em phải không?”
Cô chưa từng quên chuyện mà Sài Thiếu Kiệt nói, hơn nữa có vẻ Sài Thiếu Kiệt cũng không thích Tiêu Thược Nhi, mà ba của anh lại còn là đổng sự, nên chắc có thể anh đã làm khó dễ Tiêu Thược Nhi rồi.
Tiêu Thỏ nghĩ như vậy.
Tiêu Thược Nhi lưu lại cho Tiêu Thỏ một bóng lưng quyết tuyệt, cuối cùng có một ngày cô sẽ trở về.
Sau đó hai ngày Tiêu Thỏ không thấy Tiêu Thược Nhi tới trường, mới biết được cô ấy cũng giống như Nguyễn Trác Hàng, rời khỏi trường, Tiêu Thược Nhi đã chuyển trường rồi.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Thỏ chính là cho rằng Sài Thiếu Kiệt giở trò quỷ, nên có chút bực mình chất vấn anh, “Có phải cậu đuổi Tiêu Thược Nhi không?”
Sài Thiếu Kiệt lại lưu mang trả lời, “Bộ em thấy tôi có năng lực lớn đến vậy à?” Đương nhiên anh không làm như vậy, nhưng miệng anh lại động đậy, nhà họ Sài của anh tuyệt đối có thể dẫm lên nhà họ Tiêu đến mức không thể trở mình được.
“Không có là tốt rồi.” Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm Sài Thiếu Kiệt một lát thì mới nửa tin nửa ngờ nói ra một câu.
Khó có được một dịp Tiêu Thỏ tới tìm anh nói chuyện của Tiêu Thược Nhi, tự nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chờ Tiêu Thỏ hỏi xong anh mới nói, “Chúng ta đi ăn cơm đi?”
“Tôi muốn về nhà.” Tiêu Thỏ ngẩng đầu kiêu ngạo như một con chim khổng tước.
“Thỏ con.” Sài Thiếu Kiệt lôi kéo không cho Tiêu Thỏ đi.
“Làm gì?” Buông ra.”
“Thân thể của em không được tốt, em có đi tới bệnh viện kiểm tra chưa?”
Nói đến chuyện này, Tiêu Thỏ mới cảm thấy lo lắng, cô không biết nên làm gì cho tốt đây, cô gái lớn mới lên kiệu hoa lần đầu, hoàn toàn không có chủ kiến gì, hơn nữa cô chưa dám nói với mẹ về chuyện này.
“Để tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Tiêu Thỏ do dự một chút liền gật đầu đồng ý.
Trong lòng của Sài Thiếu Kiệt vui vẻ, nhưng không biểu hiện ra ngoài nhiều, dẫn Tiêu Thỏ đi bắt taxi đi tới bệnh viện nhân dân, ở trên đường anh nói không ngừng với Tiêu Thỏ, mang thai thì phải chú ý những gì, nếu ăn được cái gì thì ăn nhiều vào, như vậy đứa nhỏ mới tốt được.
Lực chú ý của Tiêu Thỏ dần dần bị anh hấp dẫn, cô tò mò một người nhỏ hơn cô, hơn nữa còn là con trai thì sao có thể biết được nhiều như vậy.
Sài Thiếu Kiệt nói, “Tôi đã tra trên baidu rồi, ở trên mạng có nhiều tư liệu lắm.”
“Tại sao?”
“Tôi biết chắc em sẽ không thể nào chăm sóc bản thân mình tốt được.”
Tiêu Thỏ mím môi, lúng túng quay đầu đi, ý tứ của anh không phải là muốn nói cho cô biết anh vì cô mà đi tra mấy thứ đó sao, không hiểu sao tự nhiên trong lòng lại có một loại cảm giác từ từ lan rộng.
Cô nói, “Đứa nhỏ này có thể không phải của cậu, cậu có biết không?” Mặc dù cô đã từng trải qua một lần với Sài Thiếu Kiệt, nhưng số lần với Nguyễn Trác Hàng lại nhiều hơn, đặc biệt sau này bọn họ còn đi tới Phượng Hoàng chơi nữa, đó chính là ngày đêm không ngừng, bất luận đứng ở trên phương diện nào, cô vẫn luôn cho rằng đứa nhỏ này là của Nguyễn Trác Hàng mới đúng.
Sài Thiếu Kiệt cũng không biện giải, “Chờ sau khi đứa nhỏ này sinh ra thì tự nhiên sẽ biết nó của ai thôi.”
“Không phải cậu vì đứa nhỏ này mà đối với tôi tốt như vậy chứ?”
Sài Thiếu Kiệt chỉ cười, nếu không phải bởi vì yêu cô gái này, thì làm sao lại để ý chuyện cô ấy có sinh đứa nhỏ ra hay không chứ!
Chẳng qua bây giờ cô vẫn còn chưa hiểu mà thôi.
Hai người đi lấy số rồi vào gặp bác sĩ, nhưng câu đầu tiên của bác sĩ lại hỏi, “Kết hôn chưa?”
Sài Thiếu Kiệt không muốn để cho người khác dùng ánh mắt xem thường nhìn Tiêu Thỏ, nên tính trả lời là đã kết hôn, nào ngờ miệng cô lại nhanh như vậy, lập tức trả lời, “Còn chưa kết hôn.”
“Muốn bỏ đứa bé này hay không? Muốn phá hay giữ lại?”
Tiêu Thỏ há hốc mồm, giật mình quay đầu lại nhìn Sài Thiếu Kiệt.
Bác sĩ còn nói, “Hai người còn trẻ, lại còn chưa kết hôn, giờ sinh đứa nhỏ ra thì cũng chẳng biết làm sao với nó.”
“Hả?” Bác sĩ nói gì Tiêu Thỏ không nghe được, cô vẫn mê mang nhìn Sài Thiếu Kiệt.
Sài Thiếu Kiệt khó chịu nói với bác sĩ, “Những chuyện này ông không cần quan tâm, đứa nhỏ có khỏe không, cô ấy có chuyện gì không?”
“Ôi, đứa nhỏ sao!” Bác sĩ than nhẹ một tiếng, thấy sắc mặt của Sài Thiếu Kiệt không được tốt, ông cũng lười nói thêm câu gì, cũng chỉ nói, “Rất tốt.”
Thật ra nó nhỏ như vậy thì nhìn ra được cái gì chứ?
Thấy bọn họ đi làm siêu âm B, cứ nghĩ là muốn phá cái thai, nên ông mới nhiều lời nói thêm vài câu.
Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Thỏ vuốt bụng mình, lầm bầm tự nói, “Thì ra có thể phá thai?” Từ khi mang đứa nhỏ này, cô chưa từng suy nghĩ tới chuyện này, dù thỉnh thoảng nghĩ tới, cũng chỉ nghĩ có thể đứa nhỏ này là của Sài Thiếu Kiệt, nếu như là của anh, chờ tới khi Nguyễn Trác Hàng trở về, cô lại không biết làm sao cho tốt.
“Em có nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó?” Phá thai là chuyện tổn hại tới thân thể mình nhất, anh không hy vọng Tiêu Thỏ tự làm hại mình, nhưng nói thật ra, không có đứa nhỏ này vẫn tốt hơn, dù sao có đứa nhỏ này vấn đề giữa bọn họ sẽ phức tạp hơn, ngay cả cuộc sống của Tiêu Thỏ cũng sẽ biến đổi tới mức nghiêng trời lệch đất.
Nhưng bây giờ có cũng đã có, tự nhiên anh sẽ không tàn nhẫn tới mức bảo Tiêu Thỏ phải bỏ nó đi.
“Không không không.” Tiêu Thỏ ôm bụng, cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ làm tổn thương tới đứa nhỏ này, mặc dù bọn họ ở với nhau chưa lâu, nhưng cô sẽ luyến tiếc, cô hi vọng được nhìn thấy đứa nhỏ này chào đời.
Nói không chừng đứa nhỏ này chính là của Nguyễn Trác Hàng! Cô vẫn tin nó chính là của anh, cho nên cô chắc chắn sẽ không tổn thương đứa con của hai người.