“Cha Wiss, gia đình Josh, giờ chắc là đang ở Thành phố Kroos?”
“Vâng, thưa ngài, nói chính xác, họ hiện đang sống trong nhà thờ bởi vì họ đã chuyển nhà 2 lần. Lần thứ nhất họ bị ác linh quấn thân, lần thứ hai chuyển nhà vẫn vậy, vì vậy họ đã tìm đến nhà thờ.”
“OK, tôi đã hiểu rõ rồi. Hãy lái xe nhanh hơn và giải quyết sớm vấn đề ở đây để chúng ta có thể nhanh chóng đến Tây Ghana để đối phó với ác linh Mary.”
“Ư... ok... ok.”
...
Sân bay ở bang Jedkla cách xa trung tâm thành phố.
Vì vậy, cho dù Cha Wiss lái xe rất nhanh thì cũng phải mất 1 tiếng đồng hồ sau mới đến nhà thờ.
Lúc này trời đã hửng sáng. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Mặt trời thiêu đốt treo trên trời cao, vô cùng chói mắt.
Nhiệt độ và khí hậu ở đây kém hơn New York, khô nóng, quanh năm thiếu mưa.
Tuy nhiên, phong cách kiến trúc của nhà thờ ở nơi này cùng theo đường lối như nhà thờ ở New York.
Bốn góc của nhà thờ được chạm khắc phù điêu thiên thần, chính giữa là tháp chuông, nhìn từ ngoài vào, toàn bộ nhà thờ được bao bọc bởi 4 giáo đường nhỏ.
Nó lớn gấp đôi nhà thờ ở thành phố New York.
Nhưng đây đã là nhà thờ lớn nhất ở Jedkla, nó cũng nằm ở trung tâm của thủ phủ của Bang Jedkla.
Từ đó có thể thấy nền kinh tế địa phương còn khá lạc hậu.
Xuống xe ở trước cổng nhà thờ.
Ngay lập tức, hàng chục giáo sĩ mặc quần áo bình thường bước ra trước cửa, chào đón Đỗ Duy.
“Chào mừng ngài, thưa ngài Đỗ Duy.”
Vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm túc.
Trong thể chế của giáo hội, Phó Sở Trưởng Sở Tài Phán, đã thuộc giai tầng trung đẳng, cộng thêm thân phận là Người Đuổi Quỷ, không ai dám vô lễ.
Quyền thế của Đỗ Duy được phóng đại vô hạn ở đây.
Đây cũng là lý do tại sao thái độ của Cha Wiss đối xử với Đỗ Duy rất tôn trọng, thậm chí rất nhún nhường.
Được hàng chục linh mục bao quanh, Đỗ Duy bước vào nhà thờ.
Bên trong nhà thờ, có rất nhiều vòng hoa.
Tất cả các ngọn nến đã được thắp sáng, cây đại phong cầm khổng lồ trong nhà thờ cất lên những điệu nhạc du dương.
Nhìn xung quanh, mọi thứ từ bàn ghế đến sàn nhà, tường đều được lau sạch không chút bụi bẩn.
Bước lên thảm đỏ trên mặt đất, Đỗ Duy vẫn bình thản.
“Cha Wiss.”
Hắn kêu lên.
Phía sau, Cha Wiss lập tức kính cẩn nói: “Thưa Đức ngài, xin cứ nói.”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Josh gia gia đâu?”
Cha Wiss trả lời: “Dạ... họ không có ở nhà thờ chính, mà ở nhà thờ nhỏ ở góc đông bắc.”
Trên thực tế, nhà thờ chính không mở cửa cho người ngoài, chỉ được sử dụng để tiếp đón trung cao tầng của giáo hội, chỉ vào những dịp lễ nhất định mới mở ra.
Nếu người có cấp bậc như Tổng Giám mục Skadi đến Bang Jedkla, toàn bộ giáo sĩ của cả bang sẽ đến.
Nhưng Đỗ Duy tới đây để giải quyết sự kiện ác linh, vì vậy chỉ có linh mục như Cha Wiss tiếp đón.
“Bảo họ đến gặp tôi.”
Giọng của Đỗ Duy rất bình tĩnh.
Cha Wiss hơi khó hiểu: “Nhưng buổi lễ tiếp đón vẫn chưa bắt đầu. Chúng ta có thể gặp lại gia đình họ sau một tiếng nữa, hơn nữa ta đã dùng hết nước thánh và các vật dụng khác, nên gia đình Josh tạm thời sẽ ổn.”
Đỗ Duy quay đầu lại nhìn gã: “Nhớ kỹ, đối mặt với sự kiện ác linh, nếu có thể giải quyết càng sớm thì càng tốt, càng để lâu càng phiền phức.”
“Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi sẽ khiến ác linh mạnh mẽ hơn.”
Đây chỉ là một cái cớ.
Thật ra Đỗ Duy cũng không muốn tốn thời gian ở đây, việc hắn phải làm bây giờ là tìm thêm vài “trợ thủ”, cho trận chiến sinh tử với ác linh Đỗ Duy.
Ngoài ra, hắn phải tìm cách để giáo hội tấn công Giáo phái Vidar.
Có quá nhiều việc phải làm, còn thời gian lại quá eo hẹp.
Cha Wiss không biết ý định của Đỗ Duy.
Nghe đến đây, gã không khỏi bội phục: “Ngài Đỗ Duy thật xứng đáng là Phó Sở Trưởng Sở Tài Phán trẻ tuổi nhất trong lịch sử giáo hội, tác phong cũng khác người thường.”
Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng cũng nói ra lời tôn kính từ thật tâm: “Xin ngài chờ một chút.”
Nói xong, Cha Wiss quay đầu lại và nói với những người khác: “Hãy mang gia đình Josh đến đây.”
“Dạ……”
...
Josh năm nay đã gần 40.
Anh ta có một gia đình hạnh phúc.
Một gia đình 5 người.
Vợ anh rất dịu dàng, chu đáo, 2 cậu con trai cũng rất ngoan, con gái duy nhất còn nhỏ, tuy tạo thành gánh nặng về tài chính cho gia đình, nhưng cuộc sống vẫn êm đẹp.
Josh là một giáo viên. Đây là một nghề có thu nhập cao.
Cuộc sống của anh ta rất êm đẹp, hạnh phúc. Tất nhiên, đó là chuyện từ một tuần trước.
“Chúng ta không nên chuyển đến ngôi nhà chết tiệt đó.”
Khi đến cửa nhà thờ, Josh đã phàn nàn với vợ.
Người vợ ôm con bất lực nói: “Anh không ngờ lại xảy ra chuyện này, chủ cũ của căn nhà đó cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy.”
Josh thở dài: “Anh hy vọng Người Đuổi Quỷ mới tới có thể cứu gia đình ta.”
Mấy ngày nay anh ấy rụng rất nhiều tóc, sắp bị suy nhược thần kinh vì sự kiện ác linh.
Josh nhìn thấy hàng chục giáo sĩ đứng thành hai hàng, người đứng trong cùng trước cây đại phong cầm khổng lồ là một người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, tay xách 1 chiếc balo, và hai chiếc vali.
Cha Wiss đứng bên cạnh Đỗ Duy, vừa thấy cả nhà Josh đi vào bèn chào hỏi.
“Lại đây, đây là ngài Đỗ Duy, Phó Sở Trưởng Sở Tài Phán của giáo hội.”
“Thưa ngài Đỗ Duy, đây là gia đình Josh.”
Nghe vậy, Đỗ Duy quay đầu lại.
Một cặp vợ chồng, hai bên người đàn ông có 2 cậu bé, đứa nhỏ mới 13-14 tuổi, đứa lớn chắc khoảng 16 tuổi. Còn người phụ nữ đang bế một đứa trẻ.
Người đàn ông mặt mày phờ phạc, đôi mắt đỏ ngầu, có vẻ là do mất ngủ lâu ngày.
Mà trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Ngoại trừ Josh, mọi người trong gia đình này này đều có khí tức lạnh lẽo, dị dạng, và mờ mịt.
Phần lớn Người Đuổi Quỷ đều đang ở giai đoạn đầu tiên của Quỷ Nhãn, còn những người ưu tú thì ở giai đoạn thứ hai.
Về cơ bản, giai đoạn thứ hai của Quỷ Nhãn đã có năng lực Đuổi Quỷ rồi. Bởi vì giai đoạn thứ ba là ác linh hoá.
Hơi thở lạnh lẽo, âm u trên gia đình Josh, cũng không rõ ràng cho lắm. Thậm chí có vẻ như có như không. Tận lực bị che giấu.
Đỗ Duy tính rằng nếu người xử lý vấn đề này không phải là hắn, mà là những Người Đuổi Quỷ khác, có thể không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào.
Đột ngột, hắn mỉm cười với Josh.
Người sau bản năng rùng mình, mà không hiểu tại sao.
“Ách... xin chào, ngài Đỗ Duy.”
“Không cần khách sáo như vậy, có thể gọi tên của tôi.”
Josh thận trọng: “Anh Đỗ Duy, gia đình chúng tôi hiện giờ gặp phải chuyện rất khủng khiếp. Chúng tôi đã bị ác linh đeo bám, ác linh còn muốn giết con của tôi. Xin hãy giúp tôi.”
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Cơ bản tôi đã nắm rõ chuyện về gia đình của anh, nhưng sao anh dám chắc là ác linh muốn giết con của mình?”
Josh biến sắc, gã run rẩy nói: “Bởi vì… bởi vì tôi mơ thấy thế.”