Bên trong phòng khám tư vấn tâm lý. Mọi thứ đã trở lại bình lặng.
Đỗ Duy ngồi trên ghế sô pha, cánh tay phải trắng nhợt cầm một cây bút chì, viết lên lên giấy:
[1. Chọn ác linh phù hợp, sử dụng năng lực đánh dấu để xây dựng thế lực của mình, giảm thiểu số lần ác linh hoá của bản thân.][2, Ác linh đã đánh dấu gồm có Cái Bóng, xe buýt, và Annabelle]
[3. Ác linh cần đánh dấu tạm chưa có, cần chọn ác linh tuyệt đối an toàn để làm kẻ áp chế][4. Các vấn đề chưa được giải quyết gồm có: đồng hồ cổ và lời nguyền có năng lực bùng nổ]
Dừng viết ở đây.
Đỗ Duy đã phân tích rõ ràng, cụ thể về những việc mà hắn sẽ phải làm trong tương lai.
Để hình thành một thế lực ác linh, phải tìm một ác linh phù hợp, phải an toàn, ít ra phải kiểm soát được nó.
Cái Bóng và xe buýt hiện là kẻ bị đánh dấu an toàn nhất.
Ngay cả khi Cái Bóng luôn muốn giết hắn.
Mức độ an toàn của Annabelle thấp hơn một bậc so với xe buýt. Nhưng nó vẫn nằm trong mức chấp nhận được.
Năng lực đánh dấu sẽ khiến những ác linh xuất hiện bên cạnh Đỗ Duy bất kể khoảng cách và không gian.
Nếu ác linh được đánh dấu có thù với hắn, thì năng lực này về cơ bản chỉ có thể dùng để tự sát.
Nhưng nếu đó là chiếc xe buýt, Annabelle, thì sẽ không có gì xấu cả. Ít nhất, chúng trong tầm kiểm soát của Đỗ Duy.
Đây là sắp xếp của hắn cho năng lực đánh dấu.
Về phần ác linh có ác ý đối với hắn, Đỗ Duy cũng sẽ chọn lọc đánh dấu một ít, bởi vì trên người hắn có nhiều vật phẩm, có năng lực tự bảo vệ.
“Không tính những ác linh được đánh dấu, mình đang mang theo 6 ác linh, tạm đủ rồi.”
Trong số những vật phẩm mà Đỗ Duy mang theo bên mình, gồm: mặt nạ, đồng xu, ô, lá Joker, khẩu súng kíp, mỗi thứ đều chứa ác linh.
Đồng xu 2 mặt, một mặt đại biểu cho một ác linh.
“Ngoài ra còn có bức tranh sơn dầu đó. Cơ hội để mình sử dụng nó rất ít, trừ khi mình lại đến ngôi trường ma quỷ đó, tạm thời cứ để ở nhà đi.”
Đỗ Duy nói xong, đứng dậy lấy bức tranh sơn dầu được cuộn lại từ trong ba lô.
Sau khi suy nghĩ, hắn nhìn lên tầng hai.
“Có lẽ, treo trong phòng ngủ là một lựa chọn tốt.”
...
Ở một nơi khác.
Ở Yard.
Nó hơi xa New York, vì vậy trời vẫn mưa, trời vừa chuyển từ mưa to sang mưa nhẹ.
Vào lúc này, Tom mặc đồng phục cảnh sát và lái ô tô trên phố.
Đột nhiên smartphone của anh ta vang lên.
Người liên lạc là Boss trực tiếp của anh ta.
Tom hơi khó hiểu, vội vàng ấn nút trả lời thì nghe thấy giọng nói uy nghiêm của người trung niên từ đầu dây bên kia.
“Tom, phán đoán của cậu về vụ việc lần này của tà giáo ở New York vô cùng chính xác. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bên trên quyết định trao thêm quyền và nguồn lực cho cậu.”
Khoảnh khắc nghe thấy điều này, Tom đã chết lặng.
Tình hình thế nào?
Vụ việc tà giáo ở New York?
Phán đoán của mình rất chính?
“Khoan... ý của sếp khi nói vụ việc tà giáo ở New York, là chỉ Giáo phái sao?”
Người trung niên nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, nếu như không phải cậu đưa ra phán đoán chính xác, rồi để bạn mình là Đỗ Duy thông báo cho cảnh sát, sự việc lần này không thể giải quyết nhanh như vậy.”
Tom đã bị sốc. Người bạn tốt của anh ta đã trả phòng vào sáng hôm qua, và rời đi mà không nói một lời.
Lại còn... trở lại New York để giải quyết đám Vidar.
Nhưng điều này có liên quan gì đến mình chứ?
Anh định giải thích, nhưng câu nói từ đầu dây bên kia khiến anh ngập ngừng.
“Xét thành tích xuất sắc của cậu trong thời gian gần đây, cộng với đại công lập được lần này, chúng tôi đã quyết định điều cậu từ Yard trở về, sẽ điều chỉnh vị trí của cậu. Bạn có quyền kiểm soát toàn bộ cảnh sát New York.”
Tom nói một cách ấp úng: “Cảm ơn boss cất nhắc...”
Bên kia hài lòng nói: “Làm việc chăm chỉ, sau này khi về hưu, vị trí của tôi sẽ giao cho cậu.”
Vừa nói, bên kia lại nói thêm một câu: “Cũng phải thay đổi thói quen đi khu đèn đỏ đi, ít nhất đừng đi ban ngày, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.”
Tom lúng túng nói: “Tôi sẽ.”
Sau đó đối phương cúp điện thoại.
Mà biểu hiện của Tom trở nên cực kỳ phấn khích.
“Tôi cmn không làm gì cả, lại được thăng chức?”
“Còn cả Giáo phái Vidar, chẳng lẽ chết sạch rồi?”
Anh cảm ơn Đỗ Duy từ tận đáy lòng, nếu không có người bạn này, anh đã không được thăng chức từ cảnh sát khu vực lên vị trí hiện tại.
Nhưng anh biết rằng mỗi lần được thăng chức, đều liên quan chặt chẽ đến Đỗ Duy. Bởi vì mỗi lần giải quyết hậu quả, đều do mình làm.
Tom xoa xoa đầu, không nhịn được nói: “Lần trước tôi thăng cấp, hình như cũng chết rất nhiều tà giáo đồ của Vidar. Lần này chắc cũng liên quan đến Giáo phái Vidar. “
“F*ck! Chắc chắn một ngày nào đó nhóm người mất trí này sẽ nhằm vào tôi.”
Vừa nói, Tom vừa quay đầu xe và lái về phía Sở cảnh sát Thành phố Yard.
Anh ta phải bàn giao công việc với những người ở Thành phố Yard, trước khi có thể quay lại New York.
Tuy nhiên, Tom không nhận thấy ngay phía trước con đường nơi nơi hắn định lái xe qua, bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, và u ám.
Một toà kiến trúc khổng lồ bay vụt qua, bằng mắt thường hoàn toàn không thể phát hiện được.
Đó là Ngôi nhà Kinh dị...
Nếu không quay xe lại, anh ta sẽ phóng xe vào Ngôi nhà kinh dị.
Lúc trước, thành viên của Giáo hội Vanity, Croaker Mercer từng nói rằng ở nơi sâu nhất của Ngôi nhà kinh dị, có một chiếc mặt nạ của Giáo hội Vanity.
Trong chiếc mặt nạ đó, ẩn chứa một ma linh.
Kẻ đó đã thực hiện một cuộc huyết tế trong Ngôi nhà kinh dị, cố gắng xoa dịu ma linh, nhưng đã không thành công.
Ma linh đeo mặt nạ chạy ra ngoài, và Ngôi nhà kinh dị cũng biến thành một tồn tại quỷ dị.
Nó cũng giống như xe buýt.
Và bây giờ, nó đang liên tục di chuyển trên khắp thế giới, dường như đang muốn làm gì đó.
...
Vào thời điểm này.
Ở Thụy Sĩ, trụ sở của Giáo hội Twilight dưới lòng đất.
James nghiêm mặt nhìn Ryan trước mặt.
Y nghiêm giọng nói: “Mr. Ryan, tôi thật sự có quen Chủ nhiệm Đỗ Duy trong miệng của cậu. Chúng tôi đã từng kề vài chiến đấu. Xin hãy tin tưởng ở tôi.”
Trong thời gian này, James đã khám phá ra bí mật của Ryan.
Bệnh nhân tâm thần này có rất cuồng tín với Đỗ Duy, cậu ta luôn tin tưởng Đỗ Duy là Chủ nhiệm bệnh viện tâm thần sẽ thăng chức và tăng lương cho cậu ta.
Nhưng Ryan khinh thường mắng: “Cút cmm đi, Chủ nhiệm là bác sỹ giỏi nhất của bệnh viện chúng tao, mày không muốn thông qua tao để được Chủ nhiệm chữa bệnh sao? Mày cho rằng trước mặt tao mày có bí mật sao?”
James hít một hơi thật sâu, y cảm thấy mình sắp hiểu được lỗi suy nghĩ của Ryan.
Y cố nặn ra một nụ cười nói: “Tôi và Đỗ Duy là bạn bè, không phải quan hệ bác sỹ - bệnh nhân.”
Ryan trợn to hai mắt: “Mày lại dám gọi thẳng tên của Chủ nhiệm?”
James lập tức đổi giọng: “Ý tôi là, tôi có quan hệ tốt với giám đốc Đỗ Duy, vì vậy tôi nghĩ cậu nên tin tôi. Chẳng phải cậu bảo tôi là bệnh nhân sao, thì cậu, với tư cách là bác sỹ, nên có sự đồng cảm với tôi chứ.”
Ryan nhổ ngụm nước bọt, tự hào nói: “Tốt lắm, chú cuối cùng cũng thừa nhận mình bị bệnh tâm thần. Anh rất hài lòng vì cuối cùng có thể tiến hành bước chữa trị tiếp theo cho chú.”
James nhân lúc này, bèn nói: “Thực tế, mọi người trong Giáo hội Twilight đều bị bệnh tâm thần. Mọi người đều cần cậu điều trị, không phải cậu muốn giám đốc Đỗ Duy thăng chức và tăng lương cho cậu sao? Cậu gia nhập vào Twilight và chữa bệnh cho tất cả chúng tôi, cậu muốn gì anh ấy cũng sẽ cho cậu.”
Ryan ngập ngừng: “Nhưng tôi đã mất liên lạc với Chủ nhiệm. Anh gọi cho anh ấy mỗi ngày, nhưng chỉ toàn thuê bao không liên lạc được. Anh không thể liên lạc với anh ấy, làm sao có thể được thăng chức và tăng lương.”
James khó hiểu: “Hình như cậu không có smartphone, làm sao gọi cho anh ấy được?”
Ryan chỉ vào đầu của mình, rồi nói: “Mỗi ngày nằm mơ anh đều gọi cho anh ấy, có vấn đề gì sao?”
James suýt xỉu khi nghe câu này, y vội đổi chủ đề: “Đã thế này, cậu gia nhập vào Twilight để chữa bệnh cho chúng tôi. Chỉ cần mọi người cảm thấy cậu thật tâm gia nhập, tôi sẽ đưa đến gặp Chủ nhiệm Đỗ Duy, ok?”
Nghe có vẻ hợp lý.
Vì vậy, Ryan gõ gõ đầu của mình: “Vậy thì tôi có thể gia nhập Bệnh viện Tâm thần Twilight, sau này tôi sẽ là bác sỹ chính chăm sóc các chú.”
James vô cùng kích động, nở nụ cười thích thú.
Song y không để ý, khi y cười, ánh mắt của y luôn lạnh lẽo, trống rỗng...