Một chiếc xe Lincoln phiên bản dài, được bao quanh bởi hàng chục chiếc xe chống đạn, lái ra khỏi sân bay của Thành phố New York.
Ngồi trong xe là Đỗ Duy và Alexis, cùng ba mẹ của Alexis.
Hơn mười phút trước. Hai người Đỗ Duy ở sân bay, đón Alexis cha mẹ.
Lúc gặp nhau, mọi thứ vẫn bình thường.
Không có ba mẹ vợ tương lai gây khó khăn, cũng không có hàn huyên quá nhiều.
Đỗ Duy và ba mẹ vợ tương lai ngồi ở hàng ghế sau, còn Alexis và mẹ cô ở phía trước.
Người lái xe là tài xế riêng của gia tộc Wittbach, đồng thời cũng là vệ sĩ.
Alexis và mẹ của cô trên hàng ghế đầu thì thầm to nhỏ, trò chuyện giữa những người phụ nữ.
Mà Đỗ Duy có chút xấu hổ.
Vì phát hiện ra ba vợ tương lai của mình, ông Lawrence Wittbach, ba của Alexis, khi nhìn thấy chính mình bỗng yên lặng đến lạ.
Lawrence ngồi bên tay phải của Đỗ Duy không nói một lời, im lặng như một bức tượng điêu khắc.
Nhưng Đỗ Duy lại phát hiện ra đối phương vẫn luôn lặng lẽ quan sát mình.
Tất nhiên, hắn cũng đang quan sát đối phương.
Hắn nhận thấy tóc của Lawrence hơi bạc, và đôi mắt xanh biếc của ông ta có cùng huyết mạch với Alexis.
Khí chất của người đàn ông trung niên này rất bình thường, ánh mắt cũng không quá sắc bén, lại giống như một người bình thường ôn hòa.
Một lúc lâu, Alexis là người đầu tiên nhận thấy không khí nặng nề ở hàng ghế sau.
Cô bất mãn nói: “Ba, ba đừng nghiêm mặt với bạn trai của con được không, sẽ khiến con cảm thấy rất mất mặt.”
Mẹ của cô cũng cau mày, nhìn chồng khó chịu: “Phải khách sao với con rể tương lai, lão già đầu gỗ.”
Đỗ Duy trở nên lúng túng trước tình huống này, mở lời trước: “Chú Lawrence, xin chú bỏ qua, con không giỏi xử lý loại chuyện này lắm.”
Lawrence khẽ gật đầu, thành khẩn nói: “Thật ra chú cũng vậy, con cũng không lo lắng, ấn tượng của chú với con cũng không tệ, nhưng có một số chuyện không tiện nói ra.”
Đỗ Duy cau mày: “Là chuyện của con và Alexis?”
Lawrence lắc đầu, và nói bằng giọng trình bày: “Trên thế giới này, có rất nhiều nguy hiểm, ác linh, tà giáo và những thứ lộn xộn khác, nhưng gia tộc Wittbach không quan tâm.”
“Giáo hội chuyên xử lý những thứ này, nhưng rất nhiều gia tộc và tổ chức cổ đại cũng có ghi chép về những thứ này, thậm chí có một số giải pháp.”
Sau khi nói xong, Lawrence nhìn Đỗ Duy chằm chằm, rồi ngừng nói.
Nói thẳng ra, ông không thể nói cảm giác của mình với Đỗ Duy là tốt hay xấu. Dù sao, khi con gái Alexis về nhà lần trước, con gái đã kể cho anh rất nhiều phẩm chất tốt đẹp của Đỗ Duy.
Còn về của cải, xuất thân, v.v…
Lawrence hoàn toàn không quan tâm mấy thứ này, điều có thể khiến ông quan tâm, ngoại trừ sự lựa chọn của con gái anh, chính là thân phận của Đỗ Duy.
Gia tộc càng lớn tuổi, nội tình càng sâu.
Họ có xu hướng tích lũy nhiều của cải và là đại tài phiệt thứ thiệt.
Tất nhiên, có một số người thích khiêm tốn, giấu diếm, không lộ mặt.
Sự hiểu biết và khám phá thế giới của gia tộc như thế này đương vượt xa với gia tộc Victor.
Họ quan tâm nhất chính là nội tình.
Đỗ Duy vừa hay có thể bổ sung cho nội tình của gia tộc Wittbach.
Hắn nghe xong lời của Lawrence, cười nhạt, không hỏi gì.
Có một số điều không cần phải nói rõ ràng, chỉ cần cẩn thận cân nhắc là có thể hiểu tường tận.
Hắn thu được 2 tin tức từ những lời nói của Lawrence.
1. Gia tộc Wittbach dường như có phương pháp để đối phó với ác linh.2. Lawrence muốn truyền đạt cho mình vài tin tức.
Tất nhiên, điểm thứ hai có một tiền đề.
Đó là Lawrence hy vọng những tin tức này, chỉ có Đỗ Duy và ông ta biết, nếu không sẽ không tiếp tục im lặng.
“Xem ra mình sắp tiếp xúc với một số bí mật.”
Đỗ Duy nói thầm trong lòng.
Hắn khá chờ mong...
...
Hơn nửa giờ sau, xe từ từ dừng lại ở một khách sạn sang trọng nhất ở trung tâm New York.
Tất cả nhân viên của toàn bộ khách sạn đang đợi ở cửa.
Họ đã nhận được tin này từ lâu nên vẻ mặt của mọi người đều rất long trọng.
Khách sạn được lau ba bốn lần liên tục từ trong ra ngoài, mặc dù nó đã rất sạch.
Sau khi Đỗ Duy và những người khác xuống xe, họ được quản lý khách sạn mời vào.
Vừa vào cửa, quang cảnh trang hoàng trong khách sạn hiện ra trước mắt của Đỗ Duy.
Uy nghi và tráng lệ, mọi thứ đều có vẻ rất quý giá.
Thậm chí còn có một vài bức tranh nổi tiếng treo trên tường. Rất nhiều phong cách đã được thêm vào.
Ngay chính giữa khách sạn, có một đèn chùm pha lê khổng lồ cao bốn hoặc năm mét, được bao quanh bởi một cầu thang xoắn ốc.
Cực kỳ sang trọng, xa hoa. Đỗ Duy cũng bị sự xa hoa này làm cho sững sờ giây lát.
Lawrence chỉ vào cầu thang xoắn ốc, nói với Đỗ Duy: “Lên lầu với chú, chú có chuyện muốn nói với con.”
Đỗ Duy dạ một tiếng, theo sát.
Nhưng Alexis cau mày.
Cô thấy rất lạ, gia tộc biết trên đời này có ác linh, nhưng lại không nói với mình.
Trong lòng cô vẫn có khúc mắc.
Nhưng dù cô có hỏi như thế nào thì cũng không ai nói cho cô biết nguyên nhân, chỉ bảo sau này nhất định sẽ cho cô biết.
“Con đừng lo, ba con và Đỗ Duy rất hòa thuận, hơn nữa tính cách của họ rất bình tĩnh, nhất định sẽ có chủ đề chung.”
“Mẹ, con không lo lắng, con chỉ cảm thấy bọn họ hẳn đang giấu con chuyện gì đó.”
Alexis hơi khó chịu, bạn trai của mình thần bí còn chưa tính, ngay cả ba của mình cũng thế, khó chịu quá.
Mẹ của cô bất lực thở dài: “Đàn ông đều thế, ba của con giấu mẹ nhiều chuyện rồi. Chúng ta vẫn sống với nhau đến giờ.”
Alexis phàn nàn: “Đàn ông thật đáng ghét.”
...
Ở tầng trên.
Đỗ Duy và Lawrence đến tầng hai.
Không có ai ở xung quanh.
Lawrence không im lặng nữa, mở lời với Đỗ Duy trước.
“Đỗ Duy... à, hay là con rể tương lai của chú, khi nào con định kết hôn với con gái của chú?”
Đỗ Duy đáp: “Chắc năm sau ạ, nhưng chú kêu con lên đây, chỉ định nói với con chuyện này?”
Lawrence ngập ngừng và nói: “Tất nhiên là không, chú chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa, liệu con có cưới con gái của chú hay không. Bởi vì những gì chú sắp nói với con, có liên quan đến những bí mật của gia tộc Wittbach, cũng có liên quan đến Alexis. Cho nên chú hy vọng không có bất kỳ ai khác biết về cuộc trò chuyện giữa chúng ta ngày hôm nay, kể cả con gái của chú.”
Đỗ Duy vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Yên tâm đi, con là người rất kín miệng.”
Lawrence khoác tay: “Chú thích giao tiếp với những người thông minh. Nếu con làm lộ bí mật hoặc không cưới con gái của chú, chú thực sự sẽ tìm người ám sát con, dù con có trở thành giáo hoàng của giáo hội.”
Đỗ Duy không khỏi ho khan một tiếng: “Chú nói tiếp đi.”
Bố vợ tương lai của mình, cứ nói đâu đâu không...
Lawrence dường như tâm trạng khá rối bời, thở dài và nói với giọng bàng hoàng: “Alexis thực ra không biết nhiều về gia tộc. Những thông tin cô ấy biết được từ khi còn nhỏ, đều là gia tộc để cho cô ấy biết.”
“Mà điều chú muốn nói với con biết là, gia tộc đã gặp một người đàn ông đeo mặt nạ từ hàng trăm năm trước, cũng chính là thời kỳ đỉnh cao của giáo hội.”
“Chúng tôi đã thỏa thuận với hắn, để những người trong gia tộc chúng tôi không bị ác linh giết hại, dù gặp nguy hiểm cũng sẽ gặp dữ hoá lành.”
“Thỏa thuận này có thời hạn, chỉ có thể kéo dài thêm khoảng 7-8 chục năm nữa, cho nên tạm thời không có vấn đề gì.”
“Nhưng người đó đã để lại tin tức, và dự đoán rằng đến thế hệ này, trong gia tộc sẽ sinh ra một trưởng nữ tên là Minette, và tiếp xúc với một vật phẩm mà hắn dùng để giam cầm lời nguyền ác ma.”
“Trưởng nữ đó tình cờ là con gái của chú.”
“Nhưng chú đặt tên của con bé là Alexis, chú rất chiều chuộng con bé.”
Nói đến đây, Lawrence lộ vẻ mặt vô cùng áy náy với Đỗ Duy: “Chắc nguyền rủa đang ám vào cháu, đúng chứ?”
Đỗ Duy im lặng...