Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 311: Chương 311: Tên thật của ác ma




“Chú Lawrence, con quả thực bị nguyền rủa, vậy với tư cách là ba vợ tương lai của con, chú muốn nói gì với con?”

“Khi con tiếp xúc với lời nguyền, đã biết sự nguy hiểm và kinh hoàng của thứ này.”

“Nhưng những gì đã xảy ra không thể đảo ngược, vì vậy điều con muốn biết là, liệu gia tộc Wittbach có giải pháp cho lời nguyền không?”

Ở tầng hai, giọng điệu của Đỗ Duy không có gì khác lạ.

Tin tức mà Lawrence tiết lộ, không ảnh hưởng gì tới hắn.

Nói trắng ra, hắn cũng không gặp quá nhiều rắc rối với lời nguyền.

Hiện tại, lời nguyền đang trong giai đoạn ngủ đông, dường như nó đang cắm nuốt giấc mơ của mình, tích lũy sức mạnh để chờ lần bùng phát tiếp theo.

Tuy nhiên, trong những ngày qua, hắn đã mạnh mẽ ám thị bản thân, đã lâu không còn nằm mơ.

Vả lại rắc rối của hắn rất nhiều, nào phải chỉ có lời nguyền.

Ngay cả khi nữ tu sĩ nhảy đến thực tại một lần nữa, hắn vẫn có thể giết nó một lần nữa.

Không phải là một vấn đề lớn...

Lawrence đứng bên cạnh Đỗ Duy, vỗ vai của hắn nói: “Có cách giải quyết. Từ khi Alexis chào đời, phần lớn tinh lực của chú đều dành cho văn hiến và tài liệu trong lĩnh vực này.”

“Ngay sau khi con bé nói với chú đang hẹn hò với con, tôi đã tìm thấy một bia đá của một tôn giáo đã bị hủy diệt trong cuộc Thập tự chinh của Giáo hội.”

“Tấm bia đá ghi rất nhiều nội dung có văn tự thất lạc, mà hàng trăm học giả mà tôi mời chỉ giải mã được một phần nhỏ thông tin, nhưng như vậy là đủ.”

“Cách phá bỏ lời nguyền này đặc biệt nhắm vào ác ma.”

“Biết tên thật của ác ma, tụng kinh sẽ đuổi nó ra khỏi thế giới, tất cả rác rưởi sẽ bị lấy đi.”

Nghe điều này, Đỗ Duy cau mày hỏi: “Thứ bẩn thỉu là lời nguyền sao?”

Lawrence gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng phải xác định chính xác tên thật của ác ma, nếu không không chỉ thất bại, mà còn bị ác ma cướp đoạt thân thể, phủ xuống trần gian.”

Đỗ Duy trầm tư một hồi, mới hỏi lại: “Con cũng biết sơ sơ, vậy gia tộc Wittbach có ghi chép gì về người để lại lời tiên tri không? Thật ra gần đây con có tiếp xúc với loại người này.”

Lawrence nói rõ ràng: “Con đang nói về Giáo hội Vanity à. Người đó dường như không có liên quan gì đến Giáo hội Vanity.”

Đỗ Duy trầm ngâm nói: “Nếu đúng như vậy thì chắc con cũng biết chú đang nói đến ai. Người đó đã làm 2 chiếc mặt nạ, nhưng theo thông tin mà chú nói với tôi thì hình như người đó là kẻ thù một mất mộ còn của lời nguyền. Dùng rất nhiều môi giới để giam giữ lời nguyền.”

Khi nghe thấy điều này, Lawrence lắc đầu nói: “Chú không biết điều này.”

Sự hiểu biết của ông về người đàn ông bí ẩn đó đã phải trả giá rất đắt, thông qua những người biết tình hình của chuyện này. Trong số đó, có cả Giáo hội Twilight.

Nhưng dẫu sao, so với Đỗ Duy, người đã tự mình trải nghiệm, không thể hiểu cặn kẽ bằng.

Xét cho cùng, nó có liên quan đến lời nguyền, và người duy nhất tiếp xúc với lời nguyền vẫn chưa chết là Đỗ Duy.

Vào lúc này, Đỗ Duy cười nói: “Con đã hiểu rõ tình huống cụ thể rồi. Cám ơn chú đã giải thích nghi hoặc của con.”

Lawrence xấu hổ xua tay: “Người nói cảm ơn phải là chú. Dù sao thì con đã cứu Alexis, và con mới chính là người bị dính lời nguyền.”

Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Khi đó, mục đích của con là cứu chính mình, không phải vì cô ấy. Đương nhiên, bây giờ nói ra câu này chẳng có mấy ý nghĩa.”

Lawrence càng ngày càng hài lòng với Đỗ Duy: “Con rất tốt. Sau này nếu cần giúp đỡ để giải lời nguyền, con luôn có thể tìm chú.”

Sau đó, anh ta lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp mạ vàng.

Đỗ Duy nhận lấy danh thiếp, cười nói: “Dạ, thưa chú.”

Lawrence vỗ vai của Đỗ Duy: “Đừng khách sáo quá, sau này con chắc chắn sẽ là con rể của gia tộc Wittbach. Thật ra, con có thể gọi là chú là ba.”

Đỗ Duy miễn cưỡng cười: “Dạ, chú Lawrence.”

Hắn rất truyền thống, trước khi kết hôn sẽ không thể kêu ba được.

Hơn nữa, đối với Đỗ Duy, hắn không hề muốn nghĩ đến người ba đã bị giết của mình.

Có những xưng hô mà hắn không muốn nhắc lại.

Cảnh này rơi vào mắt Lawrence, lại trở thành sự kín đáo và ngại ngùng của Đỗ Duy.

Vì vậy, ông lại càng thêm hài lòng với Đỗ Duy.

Phó Tài Phán của Giáo hội, cũng là một Hunter bí ẩn và mạnh mẽ.

Không có ai thích hợp hơn để kết hôn với con gái của mình.

...

Ba mẹ của Alexis đến nhanh, và rời đi cũng nhanh.

Đêm đó.

Lawrence cùng vợ, lên máy bay rời New York.

Tại Khu dân cư Furman.

Đỗ Duy đã qua đêm tại nhà của Alexis.

Lúc này đã hơn 12 giờ sáng.

Trước kia, Đỗ Duy gần như không có khả năng ngủ vào lúc này, hắn hoặc là đối phó ác linh hoặc là trên đường đối phó ác linh.

Chỉ khi ở bên Alexis, Đỗ Duy mới có thể duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người bình thường.

Dù sao chuỗi ngày mệt mỏi đã tạm thời trôi qua.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa phản chiếu vào phòng.

Đỗ Duy vòng tay qua Alexis, nhắm mắt ngủ.

Nhưng đột nhiên...

Vẻ mặt của hắn trở nên căng thẳng, mồ hôi dần chảy ra trên trán.

Trong bóng tối, Alexis bị đánh thức, sau khi mở mắt, cô cau mày khó chịu.

Cảm nhận được lực bóp từ trên vai truyền đến, cô nhẹ nhàng đẩy Đỗ Duy ra: “Anh yêu, anh làm em đau...”

Vừa mới nói xong.

Khuôn mặt xinh đẹp của Alexis trở nên xấu hơn, cô để ý thấy trán của Đỗ Duy lấm tấm mồ hôi lạnh, bộ đồ ngủ cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Dương như người yêu của cô đang gặp ác mộng.

“Anh yêu? Anh yêu, anh tỉnh rồi đi?”

Alexis đẩy đẩy Đỗ Duy, nhưng không thể đánh thức hắn.

...

Đúng lúc này, tại các sân bay quốc tế châu Âu, là đúng vào sáng sớm.

Một người đàn ông trung niên trong bộ vest đen xách vali bước ra.

Gã rất ít tóc, hơi hói, luôn nở nụ cười trên môi, trông khá dễ gần.

Đó là Hannibal.

Hannibal hít một hơi thật sâu, say sưa nói: “Không khí trong lành luôn khiến tôi thèm ăn.”

Châu Âu là địa bàn của Giáo phái Vidar.

Cho dù mối loên hệ giữa Giáo phái Vidar và chính phủ không sâu sắc, nhưng tín ngưỡng tà giáo đã ăn sâu vào trong đầu óc của người dân, rất phổ biến ở đây.

“Tiếp theo, tôi sẽ ở đây lâu dài. Tôi hy vọng rằng trong thời gian này, tôi có thể kết nối với các lãnh đạo cấp cao của Vidar.”

“Tốt nhất phải liên lạc được với những người lãnh đạo của họ, và cho họ biết rằng các vị thần của họ đã xuất hiện trên trái đất.”

Hannibal đã rời bỏ Giáo hội Twilight, sở dĩ dễ dàng như vậy là vì gã đã đạt được một thỏa thuận với thủ lĩnh thực sự của Giáo hội Twilight.

Gã đã thay ông già giết người Hunter xui xẻo - Corvi, và cảnh báo những người đứng sau Corvi.

“Tính toán thời gian, chắc Twilight hẳn đã phát ra tin tức về sự trốn chạy của tôi. Con cừu non ngu ngốc luôn thích nghịch phá trong góc hàng rào.”

Hannibal khẽ nói, rồi quay ra vẫy taxi.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào gã qua cửa kính xe, phản chiếu 3 cái bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.