Sáng sớm hôm sau, tức là ngày 12 tháng 6.
Tại nhà của Alexis.
Đỗ Duy ngồi trên giường một mình, trên tay cầm một chiếc gương, ánh mắt bình tĩnh, sâu thẳm.
Gương mặt của hắn được phản chiếu trong gương.
Đôi mắt có khá nhiều tơ máu, nhưng hắn đang có tinh thần tốt.
“Mình rõ ràng đã ám thị không nằm mơ. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Chẳng lẽ mày đã bắt đầu bùng nổ?”
Mày này chỉ lời nguyền.
Nguồn gốc của lời nguyền là The Nun, mà Đỗ Duy thường gọi là nữ tu.
Một khi đã dính thì sẽ vĩnh viễn bị đeo bám, mãi cho đến khi Đỗ Duy qua đời, lời nguyền sẽ không buông tha hắn.
Hắn có thể trở thành một nữ tu khác, hoặc có lẽ là The Nun, hoặc hắn có thể trực tiếp trở thành ác linh.
Nhưng dù sao đi nữa, kết quả không thể chấp nhận được đối với Đỗ Duy.
Thế nên, hắn đang suy nghĩ về một điều bây giờ.
Làm thế nào để giải quyết vấn đề này.
Không biết phải làm sao, Đỗ Duy thầm nghĩ.
“Theo lời của ba vợ tương lai Lawrence, nguồn gốc của lời nguyền rất có thể là một ác ma. Nếu muốn giải quyết nó một lần và mãi mãi, phải biết tên thật của nó, tụng Kinh đuổi nó rời khỏi thế giới.”
“Dù là nhẫn hay trâm vàng, đều có mấy ký hiệu, ghép lại với nhau là Valk, nhưng xem ra thiếu cái gì đó.”
“Bức tranh sơn dầu lẽ ra phải giam cầm một thứ gì đó, nhưng thứ đó đã biến mất. Mình không thể biết những ký tự phía sau.”
“Nếu những ký hiệu này là tên thật của The Nun, thì những gì tôi nên làm là tìm những vật phẩm của nó, tìm môi giới của lời nguyền, lắp ghép chính xác cái tên của ác ma.”
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy hít sâu một hơi, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia kiên định cùng lạnh lùng.
Đối với hắn, trước đây chỉ có thể gian nan sinh tồn.
Ngay cả khi giải quyết nữ tu trong giấc mơ, hắn vẫn phải cực kỳ cẩn thận để duy trì sự cân bằng ngôi nhà, sử dụng những ác linh khác để đối phó với nữ tu.
Cũng giống như đi dây xiếc, chỉ cần có chút sai lầm, là sẽ rơi xuống vực sâu, chết không chỗ chôn.
Nhưng khi lớn lên, với khả năng đánh dấu ác linh, và nhiều thẻ bài lỗ mà hắn dần tích lũy được, hắn không phải không có khả năng chống lại.
Cũng giống như Cái Bóng, lần đầu tiên nó không giết Đỗ Duy, sau đó tình thế bắt đầu đảo ngược, cuối cùng rơi vào kết cục làm công cụ cho hắn.
Đỗ Duy thậm chí không muốn nó chết.
Lời nguyền của nữ tu, đợt thứ nhất không giết chết Đỗ Duy, nhưng lại cho hắn một cơ hội để thở.
“Sớm muộn gì tao cũng giết mày.”
Giọng của Đỗ Duy lạnh lùng, tàn độc, định đặt gương sang một bên, lúc này Alexis mới mở cửa bước vào cùng với sữa và bánh mì kẹp.
Trong mắt của cô hiện lên sự lo lắng: “Anh yêu, giờ anh đã thấy khá hơn chưa?”
Vào ban đêm, Alexis sợ hãi trước cảnh Đỗ Duy gặp ác mộng. Bạn trai ướt đẫm mồ hôi lạnh, làm sao cũng không gọi tỉnh được.
Khiến cô ấy có ảo tưởng sẽ đánh mất Đỗ Duy.
Đương nhiên Đỗ Duy biết suy nghĩ của Alexis, hắn nở một nụ cười dịu dàng: “Anh đang ở trạng thái rất tốt, đừng lo lắng cho anh. Chắc gần đây anh đã xử lý rất nhiều chuyện, tinh thần căng thẳng.”
Alexis cau mày nói: “Nhưng hôm qua em kêu mãi mà anh không dậy.”
Đỗ Duy mơ hồ nói: “Đó là do anh quá mệt mỏi. Khi người ta cực kỳ mệt mỏi sẽ chìm vào giấc ngủ sâu. Em cũng biết đó, hôm trước anh đã trải qua rất nhiều chuyện.”
Alexis nghi ngờ nhìn hắn, cuối cùng bất lực thở dài: “Vậy gần đây anh đừng đi giải quyết bất cứ sự kiện ác linh nào. Ngoan ngoãn ở lại New York một thời gian, anh cần phải đi nghỉ dưỡng.”
Đỗ Duy cười gật đầu: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Dù là vì giao ước với Lawrence, hay vì lý do cá nhân, hắn sẽ không bao giờ đề cập đến lời nguyền với Alexis.
Nếu cần giúp đỡ để giải lời nguyền, hắn có thể tìm thấy ba vợ của mình hoặc giáo hội.
Vì vậy, Đỗ Duy từ trên giường ngồi dậy với vẻ mặt thoải mái, cầm lấy sữa và bánh mì mà Alexis đưa cho, vừa ăn vừa nhẹ giọng nói: “Hôm nay anh phải đi nhà thờ, làm báo cáo gửi cho giáo hội. Còn nữa, hôm nay Tom trở về New York, anh phải dùng bữa với hắn.”
Alexis gật đầu nói: “Anh có việc thì đi làm đi. Thật ra, gần đây em cũng có rất nhiều việc. Chắc em sẽ bận mấy ngày.”
Đỗ Duy nhướng mày: “Em có cần anh giúp không? “
Alexis lắc đầu, đưa tay vuốt thẳng tóc của Đỗ Duy: “Em có mấy công ty do em sở hữu phải làm báo cáo doanh thu hàng quý. Anh không giúp được em.”
Đỗ Duy cười nói: “Anh thật sự chưa từng tiếp xúc với phương diện này, chúc em làm việc vui vẻ.”
Alexis than thở: “Em không muốn xử lý đống lộn xộn đó, em chỉ muốn bên anh lâu hơn, nếu không… em luôn cảm thấy anh lại đi tiếp xúc với ác linh.”
Đỗ Duy chớp chớp mắt: “Sao có thể thế được, thứ anh ghét nhất chính là ác linh.”
...
Vào buổi chiều, Đỗ Duy lái xe đến Nhà thờ Bắc Brook.
Đang đi trên đường, hắn lấy smartphone ra và gọi cho ba vợ tương lai Lawrence.
Giọng ở đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên: “Là Đỗ Duy sao?”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Là con đây, chú Lawrence, con cần chú giúp.”
Lawrence im lặng trong một giây: “Về lời nguyền hả con?”
Đỗ Duy thờ ơ nói: “Dạ, Alexis đã tra giúp con, có rất nhiều món đồ cổ đang được mua bán tại nhà đấu giá Berson ở thành phố New York. Con nghi ngờ trong những thứ này, có tin tức về lời nguyền.”
Lawrence đột nhiên nói: “Chú biết con muốn làm gì, nhưng không phải con gái chú đã điều tra cho con rồi sao?”
Đỗ Duy trầm giọng nói: “Nhưng cái đó cũng không chi tiết lắm. Con cần biết những món đồ cổ đó giờ đã lọt vào tay của ai. Giờ con có vài triệu, nên nếu có thể, con muốn mua lại chúng.”
Lawrence thản nhiên nói: “Chuyện này quá đơn giản. Chú sẽ giúp con liên hệ trực tiếp với những nhà sưu tập đồ cổ đó, mua từ họ và giao đến tận nhà cho con, con chỉ cần chờ là được.”
Vừa nói, ông vừa trầm giọng nói: “Con rể của gia tộc Wittbach, con không nên phí sức mua mấy thứ này. Chú sẽ giúp con giải quyết.”
Đỗ Duy cảm kích nói: “Cám ơn chú.”
Hai người trao đổi thêm vài câu, sau đó cúp máy.
Lúc này, Đỗ Duy cũng đã đến trước cửa nhà thờ.
Có rất nhiều người đang cầu nguyện trong nhà thờ.
Nên Đỗ Duy ở trong nhà thờ, thản nhiên tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, yên lặng chờ buổi cầu nguyện kết thúc.
Sau khoảng nửa giờ, những người cầu nguyện lần lượt rời đi.
Cha Tony lau mồ hôi trên trán, đi tới trước mặt Đỗ Duy, có chút mệt mỏi nói: “Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì. Đột nhiên có rất nhiều người đến nhà thờ cầu nguyện, nói rằng tất cả đều gặp ác mộng, Nhưng họ không thể nhớ rõ ác mộng là gì.”
“Cha đã làm linh mục trong nhiều năm và đây là lần đầu tiên Cha gặp phải tình huống này.”
“Đỗ Duy, con nghĩ có phải là do ác linh quấy phá hay không?”
“Đỗ Duy? Sao con không nói gì hết?”