Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 313: Chương 313: U ác tính của Đỗ Duy




Trong nhà thờ.

Đỗ Duy nhìn Cha Tony, muốn nói nhưng không biết nên nói gì.

Hắn im lặng.

Cha Tony sững sờ: “Mr. Đỗ Duy, chẳng lẽ Cha đã nói đúng? Thật sự có ác linh làm việc sao?”

Đỗ Duy đăm chiêu nói: “Rất có thể...”

Hắn không muốn nói về chủ đề này với Cha Tony.

Bởi vì hắn là người đang bị nguyền rủa, một khi nói ra, rất có thể sẽ khiến giáo hội hoảng sợ.

Quan trọng nhất là, những người cầu nguyện, đều gặp ác mộng, biểu hiện cũng gần giống như hắn.

Nhưng Đỗ Duy đâu có lan truyền lời nguyền. Cũng đâu có ai tiếp xúc với môi giới như chiếc nhẫn.

Nhìn từ khía cạnh nào chăng nữa, vẫn có gì đó sai sai.

Đỗ Duy vẫn bình tĩnh nhìn Cha Tony nói: “Những người đó đêm qua gặp ác mộng sao?”

Cha Tony suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Đại khái là thế, nhưng có mấy người nói tuần trước cũng gặp ác mộng, nhưng đột nhiên có vài ngày ác mộng kỳ quái này đột nhiên biến mất, nên cũng không để ý.”

“Đêm qua cơn ác mộng đã đến tìm bọn họ.”

Nói xong, Cha Tony khá bối rối, ông nhận ra một vấn đề.

“Mr. Đỗ Duy, nếu thật sự là ác linh, kỳ nghỉ của con coi như kết thúc.”

“Coi là vậy đi...”

Đỗ Duy xoa xoa cái trán đau đớn, tâm trạng rất tệ.

Những người đó đã gặp ác mộng vào tuần trước, sau đó biến mất một thời gian, và họ lại bắt đầu gặp ác mộng vào đêm qua.

Điều này gần như tương đồng tần suất gặp ác mộng của mình. Hình thức biểu hiện cũng y như vậy.

Chỉ cần lời nguyền bùng nổ, mình bắt đầu có những cơn ác mộng không thể nhớ rõ nội dung, có kẻ sẽ bị ảnh hưởng bởi mình, và có trải nghiệm giống như mình.

Nghĩ đến đây, trong đầu của Đỗ Duy đột nhiên nảy ra một ý tưởng đáng sợ.

Hắn sẽ không trở thành một ác linh khác...

Vô thức khiến người khác gặp ác mộng giống như mình, đây không khác nào lan truyền hộ ác linh.

Tuy nhiên, điều này là do lời nguyền, cốt lõi vấn đề vẫn là lời nguyền.

Hơn nữa giờ ác mộng đã không thể kiểm soát được nữa.

Đỗ Duy hoàn toàn không thể kiểm soát được mình có nằm mơ hay không, ám thị tâm lý cũng không còn tác dụng.

Thậm chí hắn còn không biết chuyện gì đang xảy ra trong giấc mơ.

Tin tức tìm hiểu được, ít đến đáng thương.

Cha Tony đứng ở một bên, thấy Đỗ Duy đang cau mày có vẻ lo lắng, nên ân cần nói: “Theo như quy trình, nếu ở New York xuất hiện ác linh thì thật sự là do con giải quyết. Nhưng nếu con muốn nghỉ ngơi, chúng ta có thể xin giáo hội hỗ trợ, không cần lo lắng quá.”

Đỗ Duy lắc đầu, thở dài nói: “Không cần, conta sẽ tự mình tìm cách giải quyết, không có người nào thích hợp hơn con.”

Hắn vốn định nói với giáo hội về lời nguyền, nhưng giờ e rằng, hắn chỉ có thể từ bỏ ý định này.

Giờ hắn là một quả bom hình người, sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

Nếu lời nguyền đột ngột bùng nổ, nữ tu xuất hiện trở lại, nó có thể gây ra thảm họa.

Đỗ Duy nghi ngờ rằng giấc mơ của mình đã bị lời nguyền nuốt chửng, và giờ không biết có bao nhiêu người đã trải qua điều tương tự như hắn.

Ngay cả khi nguồn gốc là hắn, sự biến mất của những giấc mơ cũng đáng để xem xét.

Nữ tu có thể đang ngấu nghiến giấc mơ của mình, trong khi cũng đang nuốt chửng giấc mơ của người khác.

Khi nữ tu sĩ nhảy ra khỏi giấc mơ một lần nữa, đi tới thực tế, sẽ vô cùng kinh khủng.

Còn tệ hơn cả Mary Shaw.

Giấc mơ là vô hình, nó là tiềm thức, hoặc ý thức tập thể.

Nữ tu được nuôi dưỡng bởi vô số giấc mơ của mọi người, ít nhất cũng ở cấp độ tà linh, thậm chí là ma linh...

“Mình phải nghĩ cách tiếp xúc với nữ tu trong mơ, xem bao lâu nữa nó sẽ nhảy ra khỏi giấc mơ.”

Đỗ Duy sắp xếp suy nghĩ của mình, thầm đưa ra quyết định.

Cha Tony ở bên không nhìn ra được lo âu và tính toán trong lòng của hắn, chỉ bất đắc dĩ nói: “Con giải quyết đúng là rất thích hợp, nhưng sẽ khiến cho con mệt mỏi.”

“Cha lo cơ thể của con sẽ không thể chịu nổi việc tiếp xúc với ác linh với tần suất dày như vậy.”

Đỗ Duy miễn cường cười nói: “Cha cứ yên tâm, con sẽ không sao, hơn nữa phải tìm ra ác linh này, rồi mới có thể lập ra biện pháp giải quyết.”

Cha Tony đột nhiên gật đầu: “Con nói cũng phải. Mà này, hôm nay con tới nhà thờ, muốn gửi báo cáo cho giáo hội sao?”

Đỗ Duy gật đầu nói: “Ừ.”

Cha Tony trịnh trọng nói: “Giáo hội có gửi đến một tờ giấy, có thể kiểm tra mức độ ác linh hoá của con, và giúp con dễ dàng chú ý tới trạng thái tinh thần của mình bất cứ lúc nào.”

Nói xong, ông ta dẫn Đỗ Duy vào phòng tiếp khách trong nhà thờ.

...

Ít lâu sau đó, Đỗ Duy chậm rãi khép lại một tờ giấy trắng và đưa cho Cha Tony.

Trên tờ giấy khép lại, có đường viền của một bàn tay phải, màu đen mờ nhạt, trên mu bàn tay dường như có ba vết xước mờ nhạt.

Cha Tony cất tờ giấy trắng đi, và trầm giọng nói: “Mr. Đỗ Duy, hãy nhớ kỹ màu sắc của tờ giấy lần này. Nếu lần sau màu sắc của của tờ giấy đen đậm hơn, điều đó có nghĩa là ác linh hoá của con càng ngày càng nghiêm trọng.”

Đỗ Duy đáp: “Con tự biết.”

Lần cuối cùng hắn ở Yard, Giám mục Jon và Giám mục Slivika đã cho hắn một bài kiểm tra, và màu sắc trên tờ giấy nhạt hơn nhiều so với bây giờ.

Điều này chứng tỏ, trong khoảng thời gian gần đây hắn đã tiếp xúc với ác linh rất nhiều.

Rốt cuộc, ngoại trừ chiếc zippo, những vật dụng trên người Đỗ Duy căn bản là điều giam giữ ác linh.

Với 6 ác linh bên mình, ngay cả Hunter mạnh nhất trong lịch sử của giáo hội cũng khó có thể chịu nổi.

Vào thời điểm này.

Đột ngột……

Cửa phòng tiếp tân bị đẩy ra.

Tom hăng hái bước vào.

Đỗ Duy và Cha Tony lập tức nhìn qua.

Cảnh tượng này, rất quen thuộc...

“Này, các anh em, tôi có một tin vui cho các bạn, tôi đã được thăng chức!!”

Vừa bước vào cửa, Tom đã không nhịn được hét lên, bước tới gần Đỗ Duy, hào hứng nói: “Tôi đã nói rồi, chúng ta nên thành lập một tổ đội. Anh giải quyết các ác linh và tôi lo việc dọn dẹp hậu quả. Bây giờ anh đang là người phụ trách sự kiện ác linh ở New York, còn tôi là cục trưởng cảnh sát New York, thế nào, muốn cân nhắc không? “

Đỗ Duy ngây người nhìn anh: “Cho dù chúng ta không lập đội, anh cũng phải lo giải quyết hậu quả.”

Tom bỗng nghẹn ngào: “Nhưng tôi nghĩ thành lập tổ đội là chuyện rất tuyệt.”

Đỗ Duy bất lực nói: “Anh có thể lập với Cha Tony.”

Cha Tony vội xua tay: “Cha sẽ không không gia cái gì khác ngoài giáo hội.”

Thấy cả hai đều không có hứng thú, Tom từ bỏ ý định, nhún vai nói: “OK ok, nhưng nói thật, lần này tôi được thăng chức là nhờ Đỗ Duy. Ta có nên đi ăn mừng không? Tôi mời, chúng ta có thể chơi từ giờ đến tận ngày mai.”

“Với quyền lực hiện tại, tôi cam đoan không ai dám làm phiền chúng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.