Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 314: Chương 314: Mơ giữa ban ngày




Ngày 12 tháng 6, khoảng 5 giờ chiều.

Sau khi tạm biệt Tom và Cha Tony, Đỗ Duy quay trở lại phòng khám tư vấn.

Hai ngày nay hắn không có nhiều chuyện cần làm, lựa chọn ác linh thích hợp để đánh dấu, cũng phải sau khi ba vợ Lawrence giao đồ cổ.

Trong 2 ngày qua, hắn muốn cho mình một kỳ nghỉ để tránh tình trạng mệt mỏi và căng thẳng kéo dài.

Ừm……

Ít nhất, hãy thư giãn vào ban ngày và tiếp xúc với ác linh vào ban đêm.

Rốt cuộc, theo kế hoạch của hắn, sau một khoảng thời gian, hắn cơ bản sẽ bắt đầu giải quyết vấn đề của lời nguyền, để tránh lời nguyền nghiêm trọng thêm, và gây thêm rắc rối.

Nhưng trước đó, Đỗ Duy sẽ thăm dò lời nguyền này trước và khám phá giấc mơ của mình là gì.

Chỉ bằng cách này, mới có thể biết chính xác mất bao lâu để nữ tu từ giấc mơ nhảy sang hiện thực. Dù sao cũng phải cho mình xả hơi một lúc...

...

Trong phòng ngủ trên tầng hai của phòng khám.

Đỗ Duy mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, khí chất lạnh lùng bị quét sạch.

Cơ thể cảm thấy rất thoải mái.

Mọi người đều sẽ nằm mơ, giờ đã biết nguyên nhân hình thành mơ, chia thành 2 phương diện là vật lý và tâm lý. Nhưng dù là trong những phương diện đã biết, thì không ai có thể giải thích được quy luật, và nguyên lý hình thành giấc mơ.

Mọi thứ trong giấc mơ đều dựa trên trí nhớ và nhận thức của con người, đồng thời chứa các yếu tố thông tin như ngũ giác.

Khi một người sản sinh những ảo tưởng tượng mãnh liệt, trong vài tình huống có thể mơ thấy những gì mình muốn trong giấc mơ.

Không thật, lại cũng chân thật.

“Nhưng khi ở trong giấc mơ, mình không thể cử động ngoại trừ cánh tay phải ác linh hoá của mình...”

Đỗ Duy nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, bắt đầu suy tư.

Hắn vẫn chưa quên những gì mình đã trải qua trong giấc mơ.

Một khi nằm mơ, hắn rất có thể sẽ rơi vào tình huống vô cùng rắc rối, chỉ có thể mở to mắt nhìn nữ tử cho đến khi hết mộng.

Đối với Đỗ Duy, giấc mơ và hiện thực cơ bản là trái ngược nhau.

Trong thực tế, tay phải ác linh hoá của hắn sẽ mất đi tri giác, giống như một cái xác.

Nhưng trong giấc mơ, bàn tay phải của hắn có thể khôi phục tri giác. Mà sự phân biệt giữa con người và ác linh là rất mơ hồ - ngoại trừ cơ thể không thể cử động.

“Ta không thể thụ động như trước. Ít nhất trong mộng phải làm được vài chuyện. Bằng không, đchính diện tiếp xúc với nữ tu cũng không có mấy ý nghĩa.”

Đỗ Duy nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn ba lô trên đầu giường và bức tranh sơn dầu treo phía trên, hắn do dự một chút, đóng rèm cửa, chậm rãi đi tới.

“Mình có thể sử dụng lá bài Joker để thực hiện ước nguyện. Cái Bóng sẽ có thể chống đỡ một thời gian. Dù thực hiện 3 hoặc 4 điều ước, vấn đề cũng không lớn.”

“Ngoài ra, nếu như chỉ ác linh mới có thể tự do di chuyển trong giấc mơ, mình có thể đeo mặt nạ và khoác lên mình lớp vỏ của Cái Bóng...”

Đỗ Duy vừa nói, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Hắn lấy chiếc mặt nạ từ trong ba lô, đeo lên mặt, ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi.

Cái Bóng từ trong góc tối bước ra, đường nét đậm hơn so với trước kia rất nhiều, giống như một bản vẽ đơn màu đen đậm...

Ngay khi nó xuất hiện, đó là một ánh mắt ác ý quen thuộc với Đỗ Duy, không cần che giấu.

Mặc dù nó đã trở thành một ác linh mặt nạ, và coi như an toàn và vô hại, nó vẫn không từ bỏ ý định giết Đỗ Duy.

Cố chấp và cứng nhắc.

Giây tiếp theo, Cái Bóng chồng lên Đỗ Duy.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn thấy thân thể mình bị bao phủ bởi một tầng màu xám, trong đầu hiện lên một tia ác ý hỗn loạn.

Nó đáng sợ và mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng Đỗ Duy hoàn toàn không để ý, hắn đã quen rồi.

Rút lá Joker từ trong túi ra, Đỗ Duy nói: “Khi vào mộng cảnh, tôi sẽ được tự do, đồ vật của ta trong hiện thực cũng sẽ bị tôi đưa vào trong mộng.”

Nói xong, chân còn lại của người đàn ông đeo mặt nạ trong lá bài của Joker cũng bắt đầu thối rữa, cả xương cũng không còn.

Nhưng điều kỳ lạ là hắn không bị ngã, thay vào đó bị treo lơ lửng trên không, mất đi đôi chân.

Thấy vậy, Đỗ Duy không khỏi nói: “Hai chân, hai tay, sau đó là thân, cuối cùng là đầu. Lúc tao hoàn toàn biến mất trên lá bài, có phải là lúc mày xông ra không?”

Hắn đang đề cập tới tà linh trong lá bài Joker.

Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của hắn rất kiên quyết.

Có vẻ như chỉ có thể được sử dụng một lần để làm cho Cái Bóng mạnh mẽ hơn để chống lại sự đồng hóa của ác linh.

Lần sau, nó sẽ rời khỏi lá bài, và giết Đỗ Duy.

Nhưng đối với Đỗ Duy mà nói, điều này cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì khi đó hắn đã đánh dấu rất nhiều ác linh, thế nào cũng có thể giết chết tà linh này.

Điều hắn cần luôn làm là thực hiện một điều ước, chứ không phải tự mình giải quyết tà linh.

“Đã đến giờ ngủ rồi.”

Giọng của Đỗ Duy rất bình tĩnh, sau đó hắn nằm trên giường, đắp chăn bông lên người.

Hiện tại là 5:10 PM.

Mặt trời treo cao trên bầu trời, không có dấu hiệu lặn.

Đỗ Duy từ từ nhắm mắt lại, hắn biết rằng đây sẽ là một giấc mơ giữa ban ngày.

...

Đồng thời, một số điều kỳ lạ cũng đã xảy ra ở nhiều khu phố và địa điểm khác nhau ở New York.

Có người đang làm việc trong công ty, nhưng đột nhiên nhắm mắt lại, gục xuống bàn làm việc.

Một số người đang cầu nguyện ở nhà, nhưng khi họ nhắm mắt lại, họ bèn chìm vào giấc ngủ.

Cơn ác mộng đang bắt đầu.

...

Tóc tóc...

Tí tách...

Bên tai nghe được tiếng giọt nước rơi xuống đất, hình như vòi nước trong nhà tắm chưa đóng chặt, hay lavabo bị rò rỉ.

Xuyên qua lớp mặt nạ, không khí mà hắn thở có chút ẩm ướt.

Những gì bạn có thể cảm thấy dưới cơ thể của mình là ga trải giường mềm mại.

“Hít……”

Đỗ Duy đột ngột mở mắt và hít một hơi thật sâu.

Lúc này cảnh tượng trong mắt của hắn rất xa lạ, địa điểm là nhà của anh, nhưng sắc thái trong mắt lại kém đi rất nhiều.

Nó hơi giống với trải nghiệm lần đầu tiên nhìn thấy TV màu, được sản xuất vào thế kỷ trước.

Rất tối tăm...

Vẫn là phòng ngủ, nhưng mọi thứ xung quanh nó hoàn toàn khác.

Tường nứt toác, những vết nứt lớn giăng như mạng nhện, bụi mù mịt khắp nơi, ngay cả cửa sổ cũng hư hỏng lâu năm không tu sửa, treo lủng lẳng ở bên ngoài, chỉ còn 1 con vít giữ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thậm chí còn có một số cục máu nâu sẫm trên mặt đất.

Đỗ Duy ngơ ngác nhìn căn phòng ngủ quen thuộc và xa lạ, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra. Đầu giường, để ba lô của hắn.

Nhưng bức tranh sơn dầu đó, đã không xuất hiện trong giấc mơ.

Đỗ Duy cau mày, thản nhiên nhặt ba lô lên, kiểm tra đồ đạc rồi đeo lên lưng.

Mọi thứ hơi khác so với những gì hắn nghĩ, sau khi tiến vào giấc mơ, lẽ ra hắn phải gặp nữ tu mới đúng. Nhưng giờ lại không thấy.

“Để tao xem xem, mày đang ở đâu?”

Đỗ Duy sờ lên chiếc mặt nạ trên mặt, bước ra khỏi phòng ngủ.

Đi xuống cầu thang. Một mắt của hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Trong chiếc tủ đóng khung được treo trên tường phòng khách, Annabellele đang khẽ run rẩy, như thể nó đang sợ hãi thứ gì đó.

Mà bên cạnh đó, vị trí vốn thuộc về chiếc đồng hồ cổ đã trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.