Dịch: Hoàng Hi Bình
“Ma quỷ?”
Nghe Freddy nói vậy, hắn lắc đầu, vuốt vuốt con dao mổ, thì thào: “Tao tên là Đỗ Duy.”
Nói xong, thuận tay vung dao mổ chém một cái.
Ác ma nữ tu bị giẫm dưới chân, chuẩn bị lật người, đầu trực tiếp bị xuyên thủng, ghim chặt trên mặt đất.
Sau đó, hắn lạnh lùng bước ra khỏi phòng giải phẫu, và biến mất.
Còn ở chỗ đó, Freddy run rẩy ngã xuống đất, quay đầu nhìn ác ma nữ tu, sau đó nhìn đến Đỗ Duy đã biến mất, vẻ mặt thất thần, không biết phải làm sao.
Có một tà linh trong con dao mổ đó. Freddy cảm thấy thứ đó còn đáng sợ hơn cả nó nữa.
Nhưng chỉ với thứ như vậy, làm sao có thể ghim được ác ma nữ tu?
“Chẳng lẽ mày thật sự là ma quỷ chuyển thế...”
“Không được, tao không thể ở chỗ này, tao phải chạy...”
“Dù sao hiện giờ giấc mộng đã trở về trong tay của hắn, chắc tao đã có thể chạy ra ngoài... Tao... tao muốn tránh xa hắn, muốn đi phương đông...”
Freddy thầm hạ quyết tâm, nhưng nó phát hiện nó sợ đến mức không thể đứng dậy được.
Bóng ma tâm lý quá lớn.
Nó không phải là người, nhưng cũng không phải là ác linh...
Cuối cùng, Freddy chỉ có thể cắn răng, dùng tư thế bò để trốn khỏi phòng giải phẫu.
Nhưng vừa đi ra ngoài, nó sụp đổ.
Bởi vì bên ngoài là một vùng trời tối, trông không thấy đầu, ngó chả thấy cuối.
Cảm xúc tuyệt vọng tràn ngập đầu óc.
Freddy tuyệt vọng bò vào trong bóng tối.
“Satan, xin hãy đưa hắn trở lại địa ngục...”
...
Ở chỗ khác.
Vùng ngoại ô của Thành phố New York.
Lúc đó khoảng 5 giờ sáng.
Trời mưa rất to.
Quang cảnh xung quanh rất mơ hồ, tầm nhìn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Trên con đường trải nhựa có một vết nứt khá lớn, nó kéo dài hơn 50 mét.
Nơi địa chấn đi qua là đống đổ nát của Bệnh viện Tâm thần Hill.
Chiếc xe buýt và Ngôi nhà kinh dị biến mất, họ dường như lại phải vật lộn, không biết mình đã đi đâu.
Đột nhiên, trước đống đổ nát của Bệnh viện Tâm thần Hill, một màn mưa lăn tăn méo mó, như thể nó không tồn tại trong thực tế.
Một người đàn ông mặc áo ba lỗ, với khuôn mặt lạnh lùng bước ra.
Chỉ là lúc này, trạng thái của người đàn ông dường như có gì đó không ổn.
Hắn tiến lên một bước, nhưng lại dừng lại, rồi nhìn lên bầu trời.
Trong bán kính 10 mét, tất cả giọt mưa đều ngừng rơi, như thể bị nhấn nút Pause.
Một chiếc ba lô, hiện ra trên người hắn.
Điều này dường như khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nên đã nói: “Tôi là Đỗ Duy sao?”
Nói xong, hắn lại cau mày: “Tôi là ác linh Đỗ Duy sao?”
Tình trạng hiện tại của hắn có chút kỳ lạ. Không thể phân rõ mình là ai.
Ý thức của Đỗ Duy về cơ bản cũng giống với ác linh Đỗ Duy, khác biệt là trí nhớ và cách xử lý sự việc khác nhau vì chênh lệch thực lực.
Nhưng sau khi bị ác ma nữ tu nuốt chửng, rồi tiếng chuông của đồng hồ cổ vang lên trong phòng giải phẫu, hai bên đã sinh ra biến hoá khó hiểu.
Nó trở thành một tồn tại mang tên “Đỗ Duy”, với những ký ức của riêng nó.
Vướng mắc, hỗn loạn.
Hắn duối tay phải ra nhìn. Hoa văn trên mu bàn tay hắn là một chiếc mặt nạ, và kim đồng hồ trên mặt nạ.
Mặt nạ thuộc sở hữu của ác linh Đỗ Duy, kim đồng hồ thuộc sở hữu của Đỗ Duy.
Trong giây lát, ánh mắt của hắn có chút trống rỗng.
“Tôi không nên như thế này.”
Hai ý nghĩ cũng hiện lên trong đầu của hắn.
Một người lý trí, lạnh lùng, kẻ kia lịch thiệp, và tàn nhẫn.
Hítzz……
Anh hít vào một hơi, vẻ đau đớn hiện lên trong mắt hắn, cổ họng phát ra tiếng rít yếu ớt.
Nước mưa xung quanh bị định trụ, bèn đổ xuống ào ạt.
Chiếc áo gió bị ướt.
Hắn cảm thấy rét lạnh, nhưng không quan tâm, bởi vì hắn đang rất đau đớn.
Đầu đau như búa bổ. Cứ như sắp phát nổ.
Hắn biết 2 suy nghĩ trong đầu đều xuất phát từ bản thân, không phải Đỗ Duy hay ác linh Đỗ Duy đang muốn làm gì đó.
Bởi vì giờ Đỗ Duy là dung hợp của cả hai.
Gọi là dung hợp cũng không chính xác cho lắm.
Nói một cách chính xác, đây là cách nó phải như vậy.
Bản thân hắn đang phủ nhận mình trong trạng thái này, bởi vì hắn cảm thấy rằng điều này không bình thường.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải chạy tới, đèn rọi chói mắt, khi đến gần hắn thì trực tiếp dừng lại.
Sau đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên da trắng, râu quai nón thò đầu ra, ngạc nhiên nói: “Anh Đỗ Duy có phải là anh không? Sao anh lại ở đây một mình?”
Tài xế trung niên nhớ rất rõ, hình như là ngày 25 tháng trước, khi đang chở hàng qua Yard và Essegrin thì gặp người đàn ông này.
Lúc đó anh ta cũng đang xách một chiếc balo.
Còn nhờ mình chở hắn đến New York, sẵn sàng trả cho mình một khoản tiền, nhưng sau này vì đường xấu nên chỉ chở hắn đến quận Manhattan, vì vậy nên không dám đòi nhiều tiền.
Đang đứng dưới mưa, “Đỗ Duy” bị nước mưa làm cho ướt nhẹt cả người, đột nhiên đưa tay ra hiệu cho người lái xe trung niên.
Khoảng cách giữa hai người là khoảng 3m.
Người lái xe trung niên không hiểu ý, tưởng người đàn ông nhờ mình giúp đỡ, nên cười và nó lớn: “Anh Đỗ Duy, lần sau đi mưa nhớ mang theo ô nhé. Anh xem anh ướt như chuột lột kìa. “
“Thật may là anh đã gặp tôi, lên xe, vừa hay tôi sắp chuyển hàng đến New York.”
“Nhưng lần này tôi sẽ không tính phí. Dù sao, từ ngoại ô đến thành phố cũng không xa.”
Đột ngột……
Khi bàn tay đó sắp nắm lấy, bỗng đột ngột dừng lại.
Không thể...
Không thể như vậy……
Đỗ Duy buông tay ra, ôm chặt đầu, rít nhẹ đau đớn, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Kỳ lạ là hắn bỗng nhiên biến mất trong chớp mắt.
Người lái xe trung niên ngây người tại chỗ, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, hơn nữa xung quanh đang mưa, sắc trời cũng không quá sáng.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Tài xế trung niên không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên dụi mắt, run giọng nói: “WTF? Mình lóa mắt sao?”
“Chẳng lẽ là ma...”
Nghĩ đến khả năng đó, người tài xế trung niên lập tức sợ hãi đóng cửa xe, nhấn ga khởi động rồi vội vàng phóng xe bỏ chạy.
Không phải ai cũng biết rằng trên đời này có ác linh.
Không phải thành phố nào cũng có những điều quỷ dị như vậy.
Nhưng khi một điều gì đó vượt quá khả năng nhận thức xảy ra, lại giống những thứ xảy ra trong trong một số bộ phim truyền hình và điện ảnh, người ta khó mà không liên tưởng đến ma quỷ hay ác linh.
...
Ở một nơi khác.
Châu Âu, trụ sở chính của Vidar, trong thung lũng kia.
Một nhóm người mặc đồng phục giáo sĩ màu đỏ, khác với nhà thờ, bước vào.
Họ đều là người da đen.
“Phía trước là tổng bộ của Vidar. Những người phụ nữ điên cuồng đó đã cố gắng nghiên cứu về ác linh và tạo ra ác linh. Nếu chúng ta có được những tài liệu đó, Đức Giáo hoàng nhất định sẽ rất hài lòng.”
Họ là những giáo đồ của Voodoo.
Một ông già đi đầu trầm giọng nói: “Cẩn thận, ở đây ngoại trừ chúng ta không còn ai khác, có lẽ còn có giáo đồ của Vidar chưa di tản.”
“Lãnh đạo của giáo phái này tên là Akalette, không dễ chơi đâu. Các người phải thận trọng.”
Những người khác đều “Dạ”.
Nhưng vào lúc này, có người ngẩng đầu kêu lên: “Nhìn xem, đó là cái gì?”
Ông già dẫn đầu nhìn lên thì thấy một quả bóng bay màu đỏ, lơ lửng quỷ dị lên cao dần.
Sợi dây buộc vào quả bóng bay đã bị cắt.
Nước da của ông lão bỗng trở nên vô cùng xấu xí.
Ông ta cũng là một Hunter.
Nhưng một nỗi sợ hãi khó hiểu trào dâng trong đầu của ông ta, không thể kiểm soát được bản thân.
“Đi mau, thứ này không ổn.”
Mọi người lập tức quay đầu định rời đi, nhưng con đường lúc tới đã bị chặn lại.
Đằng sau họ, là một nhóm giáo đồ của Vidar với khuôn mặt xám xịt và làn da khô ráp, giống như những xác chết...
Ác ý dâng lên như thủy triều...