Dịch: Hoàng Hi Bình
***
Máu của Chúa Jesus, theo thông tin do 2 Hunter lão làng - Alvin Dawkwe và Kane cung cấp, vô cùng biến thái.
Nơi có nó thì ác linh không thể sinh ra. Nó tương đương với một vũ khí chiến lược.
Nhưng lại mang danh của Chúa Jesus, có vẻ khinh nhờn đức tin, hay để miêu tả sức mạnh khủng khiếp, cũng khó mà xác định.
Đây là một thứ cấm kỵ...
Nhân tiện, Matthew sở hữu một thứ tương tự, nhờ đó ông ta đã sống gần hai trăm năm.
Nếu vấn đề này là sự thật, giáo hội và Twilight có thể sẽ hoàn toàn trở mặt.
Thậm chí, nó sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Sau khoảng hơn 10 phút sau.
Alvin Dawkwe và Kane lên xe, Đỗ Duy ở phía trước dẫn đường, lái thẳng đến khu biệt thự ở trung tâm thành phố.
Trên ô tô, Đỗ Duy rất bình tĩnh.
Đám người Alvin muốn xem phong thư để xác nhận độ tin cậy của tin tức, nhưng hắn không thể gọi Cái Bóng ra khỏi chiếc mặt nạ ngay trước mặt bọn họ, sau đó lấy phong thư ra khỏi cơ thể của Cái Bóng.
Nếu không, cảnh tượng đó có thể khiến 2 Hunter này không thể chấp nhận được.
Suy cho cùng, trong mắt giáo hội, hắn chỉ là một Hunter “bình thường”, căm ghét ác linh đến cực điểm.
Là hiện thân của công lý. Làm sao có thể ở cùng với ác linh?
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy đưa tay xoa xoa vô lăng xe, liếc nhìn gương chiếu hậu.
Một chiếc Limousine màu đen theo sát phía sau.
“May mắn thay, giờ mình đã có thể khống chế Cái Bóng, nếu không e rằng có thể bị lộ sơ hở.”
Đúng vậy……
Theo thói quen, Đỗ Duy mang theo mặt nạ và các vật dụng khác bên mình.
Chỉ có ở với hắn, dù là Cái Bóng hay những ác linh khác, mới không dám lộ ra chút khí tức nào.
Sau đó hắn nói nhỏ: “Cái Bóng.”
Ngay sau đó, bên trong áo gió, chiếc mặt nạ màu trắng toát ra hơi thở lạnh lẽo, Cái Bóng lặng lẽ hiện ra trên vị trí ghế lái phụ.
Nhưng ngay khi cái đầu vừa lò ra, đã bị Đỗ Duy đè xuống.
“Yên tĩnh.”
Cái Bóng trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, đầu rụt xuống, cuộn mình dưới ghế, không dám nhúc nhích.
Có chống cự cũng vô ích.
Nếu không thì Annabelle đã sớm bỏ trốn.
Vừa nói hắn vừa đưa tay vào trong Cái Bóng, khi vươn tay ra, hắn đã cầm trong tay phong thư quỷ dị màu vàng.
Sau khi làm xong, Đỗ Duy thiếu kiên nhẫn nói với Cái Bbóng: “Được rồi, mày có thể trở về.”
Không quan trọng Cái Bóng có thể nghe hiểu hay không.
Đỗ Duy bóp mạnh, sương mù lặng lẽ chui vào áo gió, quay lại trong mặt nạ.
Hắn xài xong bèn vất bỏ.
Chiếc mặt nạ khẽ run lên, có lẽ Cái Bóng đang bày tỏ sự bất mãn nào đó.
Sau đó, một tờ giấy rời khỏi phong thư.
Ngay khi vừa xuất hiện, chiếc phong thư đã la liếm như thường lệ.
Các dòng chữ ngay lập tức hiện lên trên giấy.
[Đêm qua Phong thư có một giấc mơ, có bầu trời đêm, có mây có mưa, trên trời có sao, nhưng Phong thư vẫn buồn bã vô cớ, không biết nguyên nhân vì đâu, nhưng khi Phong thư được chủ nhân vĩ đại gọi ra, phong thư đã ngộ ra]
[Thì ra do không có chủ nhân, vì vậy những mặt trời, mặt trăng, cùng những vì sao trên bầu trời phụ trợ ngài đã phai màu]
Đỗ Duy nắm chặt phong thư và tờ giấy, không để ý đến dòng chữ trên đó, nói thẳng: “Mày có nhìn thấy 2 Hunter phía sau tao không?”
Nhưng phong thư vẫn tiếp tục thô bỉ nịnh nọt.
[Một chùm sáng chiếu vào phong thư, phong thư tưởng rằng trái đất đã đảo ngược, nên buổi tối biến thành ban ngày, nhưng không ngờ thì ra chủ nhân ngài đang nhìn phong thư]
[Nghe giọng nói như rời răn của Thần Linh, chủ nhân ơi chủ nhân, phong thư vô cùng tự trách và đau đớn, tại sao 3 kẻ phản bội là Cái Bóng, Joker và Pennywise lại lựa chọn phản bội bạn? Lương tâm của chúng sẽ không đau sao?】
Đọc thứ này...
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, vừa xoay xoay cổ.
“Nếu mày nói thêm một điều nữa, tao sẽ giam mày và Annabelle lại với nhau, để mày vĩnh viễn làm bạn với đồng hồ trong nhà tao, thế nào?”
Phong thư run lên bần bật.
[Ngài đừng có như vậy được không, phong thư sợ lắm... chủ nhân vĩ đại, đằng sau có một chiếc limousine màu đen với 2 Hunter đang ngồi trong đó, họ đang bám sát ngài]
[Điều này có thể sản sinh một số mối đe dọa cho ngài, nhưng phong thư biết rằng 2 Hunter chỉ là những con kiến trên mặt đất trước mặt ngài, ngài có thể giẫm chết chúng bằng một đạp]
[Đương nhiên, phong thư cũng không đề nghị tự mình ra tay, bởi vì như vậy sẽ hạ phẩm của ngài, không bằng để Cái Bóng tấn công, nó cũng sẽ không bị 2 tên Hunter này đánh chết tươi]
Đỗ Duy cau mày, nhiệt độ bên trong xe ngay lập tức giảm xuống...
Hắn lười đôi co với phong thư quá, trực tiếp ra lệnh: “Tao đã nói với họ rằng tao để mày ở nhà. Khi nào về đến nhà, mày sẽ kể cho họ nghe tất cả những gì mày biết về Matthew.”
[Phong thư đã rõ, ngài muốn hại họ, quả không hổ là ngài]
Đỗ Duy hừ lạnh nói: “Mày suy nghĩ nhiều quá. Nói tóm lại bọn họ yêu cầu mày nói cái gì, nếu mày dám vạch trần bí mật của tao, tương lai xúc xắc, đồng tiền sẽ là của mày.”
Bên trong áo gió, mặt nạ run rẩy điên cuồng, có vẻ thích thú.
Phong thư run lên bần bật, nó sợ hãi.
[Không, không, không, Chủ nhân, phong thư không thích xúc xắc và tiền xu chút nào, loại chuyện chém giết cứ giao cho kẻ phản bội Cái Bóng]
Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Vậy mày đã biết mình nên làm gì?”
[Phong thư sẽ không bao giờ để ngài thất vọng]
...
Mấy phút sau.
Tại biệt thự riêng của Đỗ Duy.
Một chiếc McLaren GT đỗ lại.
Cửa mở.
Đỗ Duy bước tới cửa, móc chìa khóa ra mở, lúc này chiếc xe mà Alvin Dawkwe và Kane đang ngồi chậm rãi chạy đến.
Hắn quay đầu ra hiệu với xe đằng sau, sau đó mở cửa bước vào, thản nhiên đặt phong thư lên bàn cà phê, dùng một chai bột xương đè lên.
Ở trong nhà, vô cùng yên tĩnh.
Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, những cây kim đồng hồ chồng lên nhau, quay đều đặn máy móc, cứ như bị hỏng.
Bên cạnh nó là Annabelle trong tủ đóng khung.
Nó không nhúc nhích, như thể nó đã hoàn toàn từ bỏ ý định chạy trốn, và chấp nhận số phận của mình.
Có lẽ đó là lý do hắn chuyển đến nhà mới.
Đỗ Duy luôn cảm thấy ngôi nhà hiện tại yên tĩnh hơn phòng khám trước rất nhiều, cũng không âm u, lạnh lẽo như xưa.
Đối với việc đưa 2 Hunter vào nhà mình, Đỗ Duy không lo lắng về việc liệu họ có khám phá ra bí mật của đồng hồ cổ hay không.
Bởi vì thứ này đã lấy lại sức mạnh, trừ phi có người tấn công nó, bằng không không thể nhìn ra dị thường.
Ít ra, nếu không biết trước, Đỗ Duy cũng không thể ra được gì.
Đúng lúc này, Alvin Dawkwe và Kane nghiêm nghị bước vào.
Sau đó, họ bỗng đứng sững lại.
Chỉ vào Annabelle trong chiếc tủ đóng khung và nói: “Đỗ Duy, tại sao trong nhà cậu lại có một con ác linh búp bê?”