Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 439: Chương 439: Những bí mật của giáo hội




Dịch: Hoàng Hi Bình

Bên trong nhà thờ. Đọc truyện tại bachngocsach.com

Kane chăm chú nhìn Đỗ Duy, thành thật nói: “Hiện giờ giáo hội có rất ít Hunter, chỉ có 6 người chúng ta, nhưng thật ra trong bóng tối còn có người.”

“Chẳng qua trong giáo hội, chúng ta là người duy nhất kiểm soát mọi thứ, cậu bị gạt ra ngoài bởi vì cậu chưa tiếp xúc với cốt lõi của giáo hội.”

Đỗ Duy thản nhiên gật đầu.

Vẫn còn người trong bóng tối?

Và họ không ở trong giáo hội, có phải họ đang ám chỉ đến những người hoạt động ngầm trong Twilight?

Những người đó có thực sự có ích không?

Hắn hoài nghi về điều này. Truyện Full

Alvin Dawkwe đang đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Duy không được tốt lắm, vội trầm giọng nói: “Đại sát khí của giáo hội có tai hoạ ngầm rất lớn. 5 Hunter của chúng ta đã duy trì vận hành thứ đó kể từ thế kỷ trước đến nay. Khi thứ đó hoạt động, chúng ta không thể làm bất cứ gì khác, chỉ khi nó không hoạt động, chúng ta mới có cơ hội ra ngoài.”

“Vì vậy, sự xuất hiện của cậu trong khoảng thời gian này đã làm giảm bớt áp lực lớn của chúng tôi.”

Nói đến đây, Alvin Dawkwe hơi cúi đầu trước Đỗ Duy, nói: “Nhưng giờ tôi sắp chết. Đến lúc đó, 4 Hunter sẽ không thể vận hành nó. Chúng tôi cần một người đáng tin cậy.” đọc truyện tại goctruyen, webtruyen là lũ não ngắn

“Mà người này, những người khác hy vọng đó là cậu, tôi cũng mong đó là cậu.”

“Nhân tính của tôi gần như không còn. Chính ý chí đã giúp tôi giữ được trạng thái hiện tại. Tôi biết ơn cậu vì cậu đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông tôi - Andrew.”

“Tham gia cùng chúng tôi! Mr. Đỗ Duy, vinh quang của gia tộc Dawkwe cũng sẽ thuộc về cậu.”

Thà không nói còn hơn.

Càng nói Đỗ Duy càng cảm thấy xấu hổ, Andrew chết không liên quan đến hắn, nhưng sau khi chết bị hành thảm hại đều là do hắn gây ra.

Tuy nói việc đốt bộ da người cũng là bất đắc dĩ.

Nhưng sau đó khi hắn Đánh Dấu ác linh tài xế do Andrew Dawkwe biến thành, và khiến nó bị ác linh Đỗ Duy xé ra thành từng mảnh, lại đã không có chút do dự.

Điều quan trọng nhất là những Hunter của gia tộc Dawkwe dường như đều có kết cục bi...

Đỗ Duy xấu hổ nói: “Con không thể tiếp nhận vinh quang của gia tộc Dawkwe. Con chỉ là một Hunter bình thường. Vinh quang này nên do ngài Alvin đảm nhận.”

Alvin Dawkwe ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Cậu không muốn tham gia với chúng tôi sao?”

Có gì đó sai sai?

Kane cũng cau mày, không biết Hunter trẻ tuổi trước mặt đang nghĩ gì.

Y cảm thấy có phải do mình đã lâu không tiếp xúc với xã hội quá lâu, khiến không thể hiểu được suy nghĩ của giới trẻ. Có lẽ y nên lên mạng, duyệt qua các diễn đàn và bắt kịp thời đại?

Đỗ Duy vội vàng trả lời: “Đương nhiên là muốn tham gia cùng ngài, nhưng con chỉ cảm thấy được hiện tại làm chưa đủ tốt, không xứng với từ vinh quang.”

Alvin Dawkwe chợt nhận ra, một tia tán thưởng lóe lên trong mắt lão.

“Tôi quả không nhìn lầm cậu, Mr. Đỗ Duy, nếu đã như vậy, chúng tôi có thể nói với cậu một điều.”

“Ý ngài là đại sát khí đó?”

Đỗ Duy cau mày: “Hai ngài cứ úp úp mở mở, chắc là do thứ đó quá quan trọng, giờ con chỉ vừa đồng ý gia nhập, hai ngài không lo em sẽ làm lộ ra, hay em lựa chọn phản bội? Gia nhập loại tổ chức như Twilight?”

Kane nghiêm túc nói: “Chúng tôi thật sự không lo lắng, bởi vì nếu cậu làm lộ chuyện, chúng tôi sẽ tự tay giết chết tất cả những người biết chuyện. Nếu cậu làm phản và gia nhậpTwilight...”

“Nói thế này nhé, 1/3 số Hunter ở Twilight là người của giáo hội.”

“Ngoài sáng trong tối, ngoại trừ tà giáo Vidar có cài nội gián cũng vô nghĩa, về cơ bản mọi giáo phái đều có người của ta.”

“Thực ra, 1 thành viên của Vanity cũng là thành viên của giáo hội, nhưng tôi không biết đó là ai.”

Nghe vậy, mí mắt của Đỗ Duy nhảy loạn lên.

Mình thực sự đã gia nhập giáo hội, chứ không phải một tổ chức khủng bố sao?

Phong cách này hoàn toàn khác với những gì hắn từng biết!

Giáo hội đang cài cắm nội gián trên toàn thế giới, cử những Hunter đến các vị trí cốt lõi trong các tổ chức khác. Họ muốn làm gì?

Không có gì ngạc nhiên khi họ không lo lắng về việc mình chạy trốn, hay liệu có phải là nội gián của các tổ chức khác hay không.

Đồng tác giả, kẻ phản bội đó sẽ bị giết bởi chính người của mình, hoặc bởi người trong giáo hội.

Quá đáng sợ.

Alvin Dawkwe cười và nói: “Cậu có tò mò tại sao giáo hội lại làm điều này không?”

Đỗ Duy gật đầu: “Con rất tò mò.”

Alvin Dawkwe chỉ vào đầu anh ta: “Đại sát khí của giáo hội, chúng tôi gọi nó là máu của Chúa Giêsu, miễn là nơi nó hiện diện, ác linh không thể được sinh ra.”

“Nhưng sức mạnh của nó đôi khi rất yếu, đôi khi rất mạnh.”

“Chúng tôi không thể nào chân chính sử dụng nó.”

“Ngoài ra, nó là tà ác.”

Nói đến đây, Alvin Dawkwe nói thêm: “Về lý do tại sao phải cài nội gián vào trong các tổ chức khác, đó là bởi vì một số tổ chức khác, cũng có những thứ tương tự.”

“Giáo hội đã dành hơn hai trăm năm để lập kế hoạch, mục đích gom tất cả những thứ này lại với nhau và tìm cách tiêu diệt hết mọi ác linh.”

“Đến lúc đó thế giới sẽ trở lại đúng hướng.”

Trước đó, Đỗ Duy luôn cảm thấy rằng sự suy tàn của giáo hội là do Hunter khan hiếm, và sự phân tách của Twilight.

Ông cho rằng tổ chức tôn giáo cổ xưa này, không còn quyền thống trị như quá khứ.

Nhưng từ giờ phút này, Đỗ Duy không còn suy nghĩ như vậy, cuối cùng hắn cũng biết sự đáng sợ của giáo hội.

1 kế hoạch đã tiêu tốn thời gian 200 năm.

Nhân lực và vật lực tiêu hao trong đó, không thể đong đếm được.

Nhưng vào lúc này, Đỗ Duy đột nhiên nghĩ tới một điều.

Hắn nhìn Alvin Dawkwe, cùng Kane, nói bằng giọng trầm: “Nhưng Twilight đã tách khỏi giáo hội từ 200 năm trước. Tại sao lại thế?”

Sắc mặt của Alvin Dawkwe hơi thay đổi, khí tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Lão đang tức giận.

Nhưng Đỗ Duy không hề cảm thấy áp lực.

Thay vào đó, Kane ho khan, nhắc nhở partner của mình chú ý đến cảm xúc.

“Sự kiện đó đã xảy ra quá lâu, nguyên nhân cụ thể có rất nhiều, nhưng nói theo cách này, có một thứ gì đó tương tự như máu của Chúa Giê-su trong Twilight.”

Đỗ Duy trầm giọng nói: “Đó là nguyên nhân tại sao giáo hội cài rất nhiều nội gián vào Twilight, nhưng nếu là như vậy, có chuyện con cần nói với hai ngài.”

Kane hỏi: “Chuyện gì?”

Đỗ Duy trả lời: “Matthew, người đàn ông này chưa chết. Lão ta đã sống hơn 200 năm, và cũng là lãnh đạo hiện tại của Twilight.”

Kane và Alvin Dawkwe nói trong sự hoài nghi: “Làm sao có chuyện lão ta sống sót suốt 200 năm? Điều này không bình thường, Hunter không thể sống lâu như vậy được. Chắc chắn lão sẽ trở thành ác linh.”

Twilight thực sự có cách để trì hoãn, hoặc giải quyết tai hoạ ngầm của ác linh hoá, nhưng điều đó phải trả một cái giá rất lớn.

Tính cả trăm năm trước, phương pháp này đơn giản là không tồn tại.

Làm sao Matthew có thể sống lâu như vậy.

Đỗ Duy kiên quyết nói: “Con cũng nghĩ nó rất không bình thường, nhưng đó là sự thật, mà thứ đã nói với con chuyện này một tà linh phong thư xuất xứ từ nội bộ của Twilight.”

Hắn đã giết Hannibal, giáo hội đã biết về điều đó.

Mặt của Alvin Dawkwe hơi thay đổi, y vội nói: “Phong thư đó giờ đang ở đâu? Chúng tôi phải đảm bảo rằng những gì cậu đang nói là đúng sự thật. Nếu đúng như vậy thì Matthew có thể đã sử dụng vật kia của Twilight, bằng không lão không thể sống lâu như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.