4:09 sáng, Ngày 17 tháng 6.
Tại phòng chờ của Sân bay Quốc tế Thành phố New York.
Đỗ Duy mặc áo gió lớn, cầm smartphone nói điện thoại với ai đó.
Người nghe điện là Croaker Mercer. Cũng chính là người của Giáo hội Vanity.
Giọng điệu của đối phương rất nhỏ nhẹ: “Anh Đỗ Duy, xin cứ yên tâm, sau khi anh gia nhập Giáo hội Vanity, chúng tôi sẽ không hạn chế các hoạt động của anh trong giáo hội chính thống. Anh vẫn sở hữu mọi thứ hiện tại, và nhận được thêm nhiều hơn thế.”
“Nhưng tương ứng, để xứng với cái ghế trống của thành viên thứ 13, anh cũng cần phải đóng góp trách nhiệm, giống như anh đã làm trong giáo hội.”
Đỗ Duy nói nhỏ vào điện thoại: “Ví dụ như giải quyết ma linh kia, lấy lại chiếc mặt nạ đúng không?”
Mặt nạ của bản thân hắn thực sự được mô phỏng theo mặt nạ ban đầu của Giáo hội Vanity.
Bắt chước vô cùng hoàn hảo.
Nhưng ma linh đã được thay thế bằng ác linh.
Càng hiểu rõ về chiếc mặt nạ, Đỗ Duy càng cảm thấy người tạo ra chiếc mặt nạ là một thiên tài.
Vì hắn hiểu rõ quy luật của mặt nạ, ma linh bên trong đeo mặt nạ chạy trốn, muốn lấy mặt nạ thì phải đối đầu với ma linh.
Nguy hiểm, kinh hoàng.
Mercer ở đầu dây bên kia cười nói: “Đúng vậy, Đỗ Duy, anh cần phải giết ma linh kia, song để chào mừng thành viên mới, tôi có thể cho anh một tấm bản đồ. Qua bản đồ đó, anh có thể tìm được vật phẩm có thể giết chết ma linh.”
“Nó có một nửa cơ hội để giết chết ma linh.”
Đỗ Duy từ tốn nói: “Nghe có vẻ ổn.”
Trước đây, ở Ba Lan, trong công viên giải trí do Vidar kiểm soát. Đỗ Duy nhìn thấy Mercer trên màn hình giám sát, người này đã làm một cuộc giao dịch với Giáo phái Vidar.
Thứ được giao dịch là bản đồ.
Nhưng điều mà Đỗ Duy không biết rằng đây là một âm mưu.
Ngay cả khi hắn có được mặt nạ của Giáo hội Vanity, bản thân cũng sẽ bị nhốt trong mặt nạ, trở thành một ma linh mới, an toàn và vô hại.
Khi đó, hắn sẽ trở thành công cụ của Giáo hội Vanity.
Sẽ có thành viên chân chính đảm nhận chiếc mặt nạ, bổ sung vị trí còn thiếu xưa nay chỉ có 13 thành viên của Giáo hội Vanity.
Thành viên thứ 13 của Giáo hội Vanity đã chết ở New York, chiếc mặt nạ được chôn ở dưới cùng của Ngôi nhà kinh dị.
Thật trùng hợp.
Theo Freddy, Ryan Hamel, chính là Người Đuổi Quỷ tóc vàng đầy quyền năng, cũng chết ở New York.
Thành viên của Giáo hội Vanity rất quái dị, và mạnh mẽ.
Năng lực của Ryan Hamel càng vô giải.
Cả hai kẻ cực mạnh này đều chết ở New York.
Phải nói rằng thành phố này ẩn chứa quá nhiều điều bí ẩn kinh khủng.
Vào lúc này, đầu dây bên kia, giọng Mercer lại vang lên, y nói: “Làm thành ý, tôi sẽ gửi tấm bản đồ cho anh. Anh vẫn còn ở New York chứ?”
Có rất nhiều thông tin được tiết lộ trong câu này.
Mặc dù Giáo hội Vanity chỉ có 13 thành viên, song dường như họ có nhiều thuộc hạ và các mối quan hệ phức tạp.
Hơn nữa, hiện tại dường như Mercer không có ở New York, y không rõ tình huống cụ thể của Đỗ Duy.
Vậy mà trước đó, y nói rằng mình rất quan tâm đến Đỗ Duy.
Đỗ Duy không kìm được nở một nụ cười kỳ lạ: “Quả thật giờ tôi đang ở New York, 3 nữa, tôi sẽ đến sân bay quốc tế ở Bang Jedkla.”
Giọng của Mercer hơi khó hiểu: “Bang Jedkla, đó là ở phía Tây, anh định làm gì ở đó?”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Đi giải quyết một vài ác linh.”
Mercer ừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu đã vậy, tôi sẽ cho người chờ anh ở sân bay. Hơn nữa, liên quan đến vấn đề giải quyết tai hoạ ngầm của ác linh hoá, chờ khi anh lấy lại mặt nạ, tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho anh.”
“Đến lúc đó, anh sẽ thấy việc gia nhập Giáo hội Vanity là đúng đắn như thế nào.”
“Thậm chí anh có thể có được sự bất tử.”
Đỗ Duy mỉm cười: “Cho nên, tôi rất mong đợi.”
Nói xong lậpt ưc cúp máy.
Gia nhập Giáo hội Vanity không phải là một lựa chọn tốt.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Duy luôn cảnh giác với tổ chức kỳ lạ và độc ác này...
Hắn rất rõ ràng.
Đây là một giao dịch, cũng có thể là một âm mưu.
Khi đối mặt với tổ chức hỗn loạn này, không thể không nghĩ nhiều.
Phong cách làm việc của Giáo hội Vanity không theo thông lệ.
Nhưng Đỗ Duy cũng vậy, hắn chỉ có ý định chấp nhận lời mời của Giáo hội Vanity, xem liệu có thể lừa gạt được một số trợ giúp từ bên kia hay không.
Nhưng bên kia không dễ lừa như vậy.
Chưa giải quyết được ma linh, lấy lại mặt nạ, bên kia không chịu cho Đỗ Duy thêm lợi ích, cũng không chịu giải tai hoạ ngầm của ác linh hoá giúp hắn.
Thứ trong bản đồ cũng cần Đỗ Duy tự mình đi lấy.
Mà đây cũng chỉ là vật dùng để chuẩn bị chiến đấu với ma linh.
Tuy nhiên...
Giải quyết ma linh hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Đỗ Duy.
Bởi lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc gia nhập Giáo hội Vanity, chỉ muốn có chút giúp đỡ.
Tuy nhiên, Giáo hội Vanity cần hắn.
Vẫn là câu nói cũ, mắc nợ là tốt nhất.
Đột ngột, từ trong phòng chờ, một thông báo vang lên.
[Quý khách thân mến, chuyến bay U9-098A đến Bang Jedkla sắp cất cánh]
Đỗ Duy nghe vậy đứng dậy, kéo vali bước đi.
……
Mà lần này, trong một lâu đài cổ ở Châu Âu.
Croaker Mercer ngồi trên một chiếc bàn.
Y mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ trắng, một tay vuốt vuốt tấm bản đồ da người cuộn lại, tay kia cầm đàn Melodica.
Âm thanh du dương vang lên.
Giai điệu du dương, tuyệt diệu ấy khiến người ta muốn thư giãn và chìm vào giấc ngủ.
Y đang chơi bài hát ru đó...
“Ryan Hamel, anh đúng là một thiên tài. Tôi càng ngày càng thích bài hát ru này.”
“Nếu không phải anh không chịu thức thời, có lẽ anh vẫn có thể sống đến giờ.”
Mercer bỗng thở dài.
Y đặt đàn Melodica xuống, gõ lên bàn gỗ.
Cộp cộp cộp......
Giọng nói vang lên.
Lập tức có kẻ bước ra từ trong bóng tối, như thể luôn sẵn sàng chờ lệnh.
Mercer ra lệnh cho người đàn ông: “Mày đi đến sân bay quốc tế ở Bang Jedkla, đưa bản đồ cho anh Đỗ Duy, nhớ kỹ thái độ phải cung kính.”
Người đàn ông thì thầm: “Vâng, thưa Master.”
Nói xong, gã ta kính cẩn nhận lấy tấm bản đồ được cuộn lại, bước vào trong bóng tối.
Vào lúc này, toàn bộ lâu đài rất im ắng, chỉ có Croaker Mercer.
Y ngồi vào bàn, lại đưa đàn lên miệng.
“Mọi người có xu hướng che giấu sự kiêu ngạo và duy trì lòng tự trọng lố bịch của họ.”
“Nguồn gốc của mọi thứ chỉ là để thỏa mãn hư vinh.”
“Một số người coi đó là vinh quang, dùng tính mạng để duy trì.”
“Một số người đã gạt bỏ, và đá nó xuống vực sâu.”
“Anh Đỗ Duy, anh được hoan nghênh gia nhập Giáo hội Vanity, và trở thành ma linh mặt nạ mới.”
Ngay khi giọng nói vừa cất, Mercer không thể không cười âm trầm.
Giọng nói của y rất nhẹ nhàng, cách nhấn mạnh cũng rất kỳ lạ, khiến người ta khó phân biệt là nam, hay nữ.