Rầm...
Cửa phòng bị đá văng.
Đỗ Duy đeo mặt nạ, chật vật lao ra.
Sau đó...
Con ngươi của hắn đột ngột co rút.
Ngoài cửa, trong góc được ánh trăng chiếu rọi, có một Josh đã không còn là chính mình.
Anh ta hoặc chính xác là nó, khóe miệng có vết máu, hai mắt trừng to vô cùng lớn, như muốn rớt ra bên ngoài, hằn học nhìn vào Đỗ Duy.
Không có bóng...
Cảm giác cận kề cái chết tràn ngập trong tim của Đỗ Duy.
Phải thừa nhận, lần này hắn đã bị phản dame. Song hắn không hề chủ quan.
Đỗ Duy tiến hành đúng như kế hoạch, đã tìm ra được vấn đề, nhưng điều mà hắn không ngờ là ác linh này lại mạnh như vậy.
Trực tiếp thổi tắt ngọn lửa của Zippo...
Ngay cả Cái Bóng cũng không làm được hành động này.
Đơn giản và thô bạo...
Thật khủng khiếp, nếu ác linh này thực sự được đưa ra từ sau cánh cửa, Đỗ Duy không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện kinh hoàng gì khi cánh cửa đó được mở ra.
Giống như tên của cánh cửa đó - Cổng Địa Ngục.
“Mình sẽ chết?”
Đỗ Duy tự hỏi, loại khủng hoảng này càng ập đến, hắn lại càng bình tĩnh.
Rồi hắn tự nhủ: “Không thể nào.”
Ở ngoài cửa, bóng dáng Josh đứng dưới ánh trăng mờ dần, rồi biến mất.
Kỳ cục và phi lý.
Phía sau Đỗ Duy, trong bóng tối có thứ gì đó mờ ảo đang định tấn công hắn.
Nhưng thứ đó là một cái bóng, trong bóng đêm tĩnh lặng, không thể nào phát hiện.
Người và bóng dường như được chia thành hai phần.
Ngay khi nó sắp chạm vào Đỗ Duy.
Sau khi đi dạo một vòng, cái bóng của Đỗ Duy đột nhiên di chuyển.
Cái Bóng đứng dậy từ trong bóng tối, cầm con dao nhọn quẹt nhẹ.
Rẹt...
Âm thanh như tiếng hét chói tai, xen lẫn với âm thanh đâm vào tai của Đỗ Duy, khiến sắc mặt hắn rất xấu xí, thân thể bất giác cúi xuống, tay trái bịt chặt lỗ tai.
“Á……”
Đỗ Duy đau đớn hét lên, cất khẩu súng kíp vào túi rồi chạy trốn, không cần nhìn cảnh tượng phía sau.
Chỉ sau vài bước, ở lối đi phía trước, Josh lại xuất hiện.
Nó cười toe toét, và lao đến chỗ Đỗ Duy.
Sau lưng Đỗ Duy, bóng tối càng thêm dày đặc, giống như sương mù, không ngừng lan tràn.
Bất cứ nơi nào hắn đi, đều không có âm thanh.
Đường phía trước và sau đều bị phong tỏa.
Đỗ Duy liếc mắt, nhét khẩu súng kíp vào túi, khi lấy ra lần nữa, trên tay đã là khẩu súng lục.
Khẩu súng kíp chỉ có thể bắn từng phát một.
Nhưng súng lục thì khác.
“Lý do mày nhìn chằm chằm vào tao, là vì tao muốn mày nhìn chằm chằm vào tao.”
“Sự xuất hiện của mày, do tao tác động.”
“Mày dựa vào cái gì, dám nghĩ có thể giết tao?”
Đỗ Duy giọng nói hung ác, đồng thời tay trái lấy ra một đồng xu.
Trực tiếp ném nó lên cao.
Là mặt ngửa. Thêm may mắn.
Rầm...
Lửa bốc ra từ họng súng, một viên đạn bay ra.
Thân hình của Josh bị bóp méo và biến mất.
Vừa biến mất, hắn lại bay ngược từ trên không xuống, nặng nề rơi xuống đất.
Viên đạn găm vào vai nhưng máu chảy ra có màu đen.
Nó không thể được coi là một con người nữa, nhanh chóng đứng dậy.
Ác ý lạnh lẽo bao trùm Đỗ Duy như thủy triều.
“Mày là cái quỷ gì, tại sao ngoài cái bóng kia, mày còn tấn công tao.”
Vừa nói, Đỗ Duy vừa liếc mắt nhìn phía sau, bóng tối nhanh chóng lan tràn, chỉ còn cách hắn 2m.
Ác ý trong bóng tối càng đáng sợ hơn.
Đó là một thứ tràn ngập căm thù và uất hận, căm hờn, ghen ghét người sống.
Nếu Josh tồn tại như một vật chứa, thì ác linh bị phong ấn trong cơ thể của anh ta rõ ràng đã tách khỏi cơ thể gốc, cơ thể của anh ta giờ cũng đã trải qua một số dị biến.
Mà theo nguyên bản chuyện xưa phát triển.
Nếu Đỗ Duy không đến bang Jedkla, Josh sẽ mơ thấy bóng đen giết vợ và 3 đứa con của mình.
Có một mối liên hệ khó hiểu giữa anh ta và cái bóng đó. Gần như là một thể.
Đỗ Duy lần này đến, hắn muốn Đánh Dấu ác linh để tìm thêm tay sai, nhưng không ngờ, hắn lại tự chuốc lấy nguy hiểm.
“Tao không muốn liều mạng vì mày.”
Đỗ Duy nghiến răng, trực tiếp tiến vào trạng thái ác linh hoá.
Khí chất cả người hắn trở nên vô cùng lạnh lùng.
Mọi cảm xúc đều tan biến.
Không có gì ngoài sự lạnh lùng trong mắt hắn.
“Muốn tao chết, mày không đủ tư cách.”
Giọng nói lạnh lùng.
Đỗ Duy xoay người rời đi, lần này tốc độ của hắn cố ý chậm lại một chút, như thể đang chờ bóng tối phía sau.
Mà Josh cũng không hiểu tại sao, nó không lập tức vồ tới Đỗ Duy, mà có chút kiêng kỵ, duy trì một khoảng cách khá ngắn.
“Mày đang sợ cái gì?”
Đỗ Duy vừa đi về phía phòng tiếp khách, vừa lạnh lùng nhìn Josh.
Lời này dù là hỏi nó, nhưng cũng là nói với mình.
Bây giờ trong giáo đường này chỉ có mình Đỗ Duy, thể xác dị thường của Josh, bóng tối không ngừng lan tràn.
Không có ai khác, có nghĩa là không bị ràng buộc.
Lợi thế của Đỗ Duy sẽ không ngừng mở rộng.
Ví dụ, một số thủ đoạn đã bị bỏ quen, nay lại được sử dụng.
Cái gọi là quy luật...
Hay là quy luật phát động.
Cái sau không cần xem xét, bởi vì do Đỗ Duy chủ đạo.
Nó chỉ là một niềm vui nhỏ...
Trước đây xuất hiện trong Josh và cái bóng.
Suy nghĩ của Du Duy không ngừng đập.
Hắn tinh ý phát hiện ra một vấn đề.
Khi ở trong phòng, đột biến xuất hiện và Josh biến mất.
Nhưng khi tôi zippo, nó bất ngờ xuất hiện.
Có thể được sử dụng khi zippo tắt.
Bóng tối đó hiện ra trong bóng tối.
Và bây giờ, tôi đến bên ngoài căn phòng, và cái bóng và cơ thể của nó xuất hiện cùng một lúc.
Chỉ có ánh sáng khi có bóng tối.
“Vì vậy, nếu tôi ở trong bóng tối, thì cái bóng đang đối mặt, nếu tôi ở ngoài mặt trời, tôi đang đối mặt với hai sinh vật khủng khiếp?”
Ánh mắt Đỗ Duy càng ngày càng lãnh đạm, khi ngoại lực không giúp được gì, tất cả chỉ có thể dựa vào trí tuệ.
Giống như hắn đã làm khi lần đầu tiên đối mặt với những linh hồn xấu xa.
Trí tuệ là kiểm soát ngoại lực và tạo ra ngoại lực.
Nhưng nó sẽ không bao giờ bị thay thế bởi ngoại lực.
Lúc này, tôi cũng đã đến cửa phòng tiếp tân.
Sự xói mòn hắc ám phía sau chậm lại, dường như đã phát hiện ra ý đồ của Du Duy.
Và cơ thể Josh đang đi quanh Đỗ Duy, miệng hắn mở rất rộng, chất lỏng chảy ra có màu nâu đen, bẩn thỉu và kinh tởm.
Đỗ Duy lạnh lùng liếc nhìn họ: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ không kết thúc sớm như vậy. Tôi sẽ tìm cho các bạn một nơi an toàn để ở cho đến khi trận chiến tiếp theo giữa tôi và nó bắt đầu.”
Bây giờ tình thế lại nghiêng về phía Đỗ Duy.
Hắn có một số đảm bảo.
Mục tiêu kéo nam nhân mạnh mẽ là không thể từ bỏ.
Không chỉ phải giải quyết đối thủ, mà còn phải lôi kéo ác linh cường đại này thành thực lực của chính mình.
Bước vào phòng tiếp tân.
Đỗ Duy bước nhanh về phía ba lô, lúc này cửa phòng đóng sầm lại...
Trong góc phòng tiếp khách, có một bầu không khí lạnh lẽo, và những bóng đen dường như trở nên sống động, lan tỏa từ mặt đất đến các bức tường.
Một bóng đen, đang đứng ở cửa.
Ngoài cửa là thi thể của Josh.
“Bạn có nghĩ rằng bạn sẽ thắng?”
Đỗ Duy đặt túi lên lưng, duỗi tay phải cầm nó, trực tiếp kích hoạt khả năng đánh dấu của mình.
Bóng đen lập tức xuất hiện trước mặt Đỗ Duy không tự chủ được, cổ bị hắn nắm chặt tay phải, lạnh như băng lan tràn theo lòng bàn tay chạm vào.
Đau như bị dao cắt vào tay.
Nhưng Đỗ Duy không có nghe thấy, nhìn chằm chằm bóng lưng, lạnh giọng nói: “Ta đã nói, mọi chuyện sẽ không kết thúc sớm như vậy.”
Trong góc, ác ý lạnh lẽo hơn từ từ ngưng tụ, và Annabel xuất hiện trong phòng, lơ lửng một cách kỳ lạ.
Mục tiêu của nó cũng là Đỗ Duy.
Giây tiếp theo.
Phanh vang lên.
Xe buýt dừng trước phòng tiếp tân.
Ánh sáng chói lọi chiếu vào, trong phòng rất sáng.
Bóng tối biến mất.
Cái bóng biến mất và thay vào đó là cơ thể của Josh.
Đỗ Duy đột nhiên thả tay phải ra, phóng tới cửa không thèm nhìn lại, kéo cửa ra.
Xe buýt ở ngay bên ngoài.
Nhưng lần này... Đỗ Duy dường như không có thời cơ tốt để kích hoạt dấu ấn.
Bởi vì đã có vài ác linh trong xe.
Có vẻ như đang hút khách...