Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 359: Chương 359: Có tay là được




Đối với Đỗ Duy, Hannibal chơi hơi lố rồi.

Gần đây hắn đang cố xây dựng thế lực ác linh, tìm cách giải quyết triệt để ác linh Đỗ Duy, và đồng hồ cổ.

Trước đó, Hannibal phải chết.

Chỉ cần mình đối mặt với ác linh, Đỗ Duy phải dùng sức lực, và trí tuệ.

Phân tâm... không thể.

Lúc trước Hannibal có thể đối đầu với Đỗ Duy, ngang tài ngang sức.

Nhưng bây giờ Đỗ Duy đã có năng lực Đánh Dấu, và dấn thân vào con đường bồi dưỡng thế lực ác linh, Hannibal không còn theo kịp nhịp điệu của mình.

Lần đụng độ tới, cả hai sẽ có chênh lệch về sức mạnh.

Đỗ Duy nghĩ về mọi thứ mình phải làm tiếp theo đây, hỏi Tom: “Bây giờ, anh có thể cho tôi biết vấn đề của anh được chưa?”

Anh ấy có rất ít bạn, Tom là người tương đối tốt, vì vậy nếu có thể giúp đỡ Tom, hắn sẽ không do dự.

Nghe điều này, mắt của Tom lại đỏ hoe, anh ta run rẩy lấy trong túi ra một bao thuốc, mở ra mời Đỗ Duy một điếu, rồi tự châm thuốc hút.

Không hiểu tại sao, anh ta cảm thấy khi nói những điều này, anh nên hút thuốc.

Cả hai đều nhả ra khói thuốc.

Chẳng bao lâu sau, Tom nói giọng từng trải: “Người anh em, anh có thể không tin, tôi thấy rằng mình không còn hứng thú với phụ nữ.”

Ngay sau đó, Đỗ Duy run rẩy, theo tiềm thức liếc nhìn khoảng cách giữa mình và Tom.

Phù……

Cả hai đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, với chiếc bàn cà phê khoảng 2 mét ngăn ở giữa.

Rất an toàn.

Điều này làm Tom phát cáu, anh ta nhìn chằm chằm Đỗ Duy với khuôn mặt đỏ bừng, chửi rủa: “Fuck! Tôi nhìn thấy ánh mắt của anh, anh... tôi... Oh no, tôi chỉ thấy rằng tôi không có hứng với phụ nữ, không phải tôi có ý với đàn ông, tôi muốn lấy lại hứng thú với phụ nữ.”

Ánh mắt của Đỗ Duy đầy cảnh giác.

Tom vội nói: “Anh tin tôi đi, người anh em tốt của tôi, tôi thậm chí còn không nói với Cha Tony về điều này. Tôi thực sự rất đau đớn, tôi không thể xxx được nữa rồi.”

Thấy anh ta không có vẻ gì là đang nói dối, Đỗ Duy gật đầu nói: “Vậy anh trở nên như thế này từ khi nào?”

Chỉ khi hiểu rõ vấn đề thì mới có thể đưa ra giải pháp.

Tom suýt nữa ôm đầu khóc rống, bèn gật đầu nói: “Sau khi trở về New York, tôi đã gọi gái đến tận nhà, và sau đó tôi phát hiện ra rằng tôi thể xxx gái nữa.”

Đỗ Duy giật mình: “Phục vụ tận nhà? Em gái đó có làm gì anh không?”

Chắc không chứ!

Tom là người thường xuyên lui tới khu đèn đỏ, từ khi biết anh ta, anh ta hoặc là ở khu đèn đỏ, hoặc là trên đường đến khu đèn đỏ, hoặc là muốn đến khu đèn đỏ.

Dù đây là chuyện cá nhân khó can thiệp, nhưng hắn phải thừa nhận anh ta rất rành chuyện xxx gái làng chơi.

Như Tom tự nhận, anh ta là THẦN của khu đèn đỏ.

Lúc này Tom đau khổ chảy nước mắt, than thở với Đỗ Duy: “Anh không hiểu... tôi gọi gái tới tận nhà, người phụ nữ đó... người phụ nữ đó không làm gì cả.”

“Cô ấy cởi quần áo ngay khi bước vào, sau đó lên giường và nói với tôi, tới xxx em nào!”

“Không có màn dạo đầu nào cả.”

“Tâm hồn chết tiệt của tôi sụp đổ!”

Đối với một người đàn ông, đặc biệt là Tom, người căm ghét Giáo phái Vidar, anh ta chỉ cảm thấy bị xúc phạm khi rơi vào tình huống này.

Dù là kể lại, Tom có thể nhớ rõ ràng mọi chi tiết, về những chuyện đã xảy ra vào thời điểm đó.

Anh đã đánh mất niềm vui làm đàn ông.

Khi Đỗ Duy nghe thấy điều này, hắn nhận ra Tom đã phải chịu phải đả kích gì.

Hắn miễn cưỡng nói: “Đây là vấn đề tâm lý, nhưng những bệnh nhân tôi từng tiếp nhận trước đây đều không gặp phải... ừm... chuyện kỳ lạ này.”

Tom lim dim mắt: “Vậy là anh không thể giúp tôi được?”

Đỗ Duy cau mày: “Không thể giúp được, nhưng tôi có thể cho anh một đề nghị.”

Đôi mắt của Tom sáng lên: “Người anh em, anh nói mau.”

Đỗ Duy cười nói: “Thật ra rất đơn giản. Những người phụ nữ cho anh bóng ma tâm lý thật ra cũng chỉ ở khu đèn đỏ, bao gồm cả đám đàn bà điên cuồng của Vidar cũng ở khu đèn đỏ trong mơ của anh.”

“Anh luôn có thể ám thị với bản thân rằng chính người phụ nữ ở khu đèn đỏ khiến anh chán ghét, không phải những người phụ nữ khác.”

Tom chợt nhận ra, ngập ngừng hỏi: “Ý anh là bảo tôi tìm bạn gái?”

Đỗ Duy khẽ gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Tốt nhất là ổn định một thời gian, rồi hẵng đi tìm.”

Tom gãi gãi đầu: “Ổn định một khoảng thời gian? Vậy chẳng phải tôi trở thành phế nhân!”

Đỗ Duy giải thích: “Anh cứ nhe tôi trước đã. Từ nay tránh tiếp xúc với phụ nữ ở khu đèn đỏ, nhưng về chuyện đó... anh cũng phải cố gắng.”

“Tôi phải cố gắng như thế nào?”

“Đơn giản, chỉ cần có tay...”

...

Khi rời đồn cảnh sát, trời vẫn đang mưa rất to ở Thành phố New York.

Trời âm u.

Bây giờ là hơn 10 giờ sáng.

Đầu tiên Đỗ Duy gửi tin nhắn quan tâm hỏi thăm cô bạn gái Alexis, sau đó cầm chiếc ô mà Tom đưa, bước ra phố.

Hắn sẽ đi tìm Hannibal ngay bây giờ.

Sống thấy người, chết phải thấy xác.

Cái sau có thể hiểu là nhìn thấy Hannibal trở thành ác linh sau khi chết.

Nhưng tại thời điểm này, Tom không giúp được gì nhiều, vì anh ta không nhận được báo cáo nào của nhân chứng về việc Hannibal lại xuất hiện.

Anh ta chỉ có thể giúp Đỗ Duy lưu ý theo dõi. Một khi tìm ra tung tích của Hannibal, sẽ ngay lập tức thông báo.

“New York rộng lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình tôi, thật khó tìm ra dấu vết của Hannibal.”

Đỗ Duy che ô vừa đi trong mưa, vừa liếc nhìn con phố xa xa.

Mưa giăng đầy trời, rất nhiều tòa nhà đều bị màn mưa phủ mờ.

Ra ngoài trong thời tiết như thế này rất bất tiện, trốn tránh cũng dễ.

“Vậy tôi cần một chút may mắn.”

Sau đó, Đỗ Duy thò tay vào túi, rút ví ra, lấy một đồng xu trong đó.

Một mặt của đồng xu là đầu lâu, mặt kia là lưỡi hái.

Đồng thời, hắn còn đeo cả mặt nạ.

...

Vào lúc này, trong giáo đường của Nhà thờ San Polia.

Những ngọn nến đang cháy, soi sáng xung quanh.

Một cây thánh giá lớn được đặt ở nơi sâu nhất của giáo đường.

Trong giáo đường chỉ có 4 người.

Đức Tổng Giám mục Skadi đứng trước thánh giá, đặt tay phải khỏi trán, và kết thúc lời cầu nguyện.

Đứng sau ông là Sở Trưởng Sở Tài Phán, bà Senna, cấp trên trực tiếp của Đỗ Duy, hai cấp dưới của bà ta, cũng là Giám mục.

“Thưa ngài Skadi, phía chính phủ đưa tin tới, Hunter bỏ trốn khỏi Twilight, đã gia nhập tà giáo, và đưa một nhóm người đến Sikelin.”

“Chúng dường như đã tìm thấy thứ gì đó ở đấy. Chúng đã chia thành 2 đội. 1 đội quay trở lại châu Âu với thứ đó, còn đội kia đến New York.”

Đức Tổng Giám mục Skadi quay lưng lại nói với bà Senna: “New York? Nơi đó hình như do Đỗ Duy phụ trách? Cậu ấy có biết việc này không?”

“Em không biết, Đỗ Duy đang đối phó với một sự kiện ác linh. Khi cậu ấy biết chuyện, sự việc đã kết thúc.”

“Chúng ta có nên cử người đến không?”

Tổng giám mục Skadi lắc đầu: “Không cần đâu. Gần đây, Twilight không ổn định. Có vài người bất mãn với giáo hội sắp làm loạn.”

“Hơn nữa, người từ Giáo hội Vanity cũng tích cực hơn hẳn.”

“Giáo hội không còn đủ năng lực để gửi người đến New York.”

“Được rồi, nhân tiện chào hỏi Đỗ Duy. Kế tiếp giáo hội có thể giao một số nhiệm vụ cho cậu ấy. Còn về thủ lao, em cứ tự bàn với cậu ấy.”

Bà Senna kính cẩn nói: “Dạ thưa ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.