“F*ck!”
“Trong đời tôi chưa bao giờ thấy điều gì như thế này, người anh em, anh có thể giải thích cho tôi biết, cái quái gì đang xảy ra được không?”
Trong sở cảnh sát thành phố New York, văn phòng của Tom.
Anh điên cuồng chỉ vào màn hình theo dõi, quay đầu nhìn Đỗ Duy đang đứng ở bên cạnh, hi vọng có được câu trả lời, nếu không rất khó báo cáo với cấp trên.
Chỉ vài ngày sau khi được thăng chức, chuyện như thế này xảy ra ở New York có thể khiến quần chúng hoang mang.
Cứ thế này, mọi trách cứ sẽ đổ lên đầu của Tom.
Dù anh ta biết sự hỗn loạn của sẽ bị ép xuống, Tom sẽ không bị giáng chức vì điều này, nhưng cấp trên cũng sẽ không dễ dàng cho qua. Khiển trách và răn dạy là không thể tránh khỏi.
Đỗ Duy ở bên nhìn màn hình giám sát, rồi nói: “Đừng lo, xem xong màn hình giám sát, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hợp lý.”
Trong màn hình, Đỗ Duy thấy vào sáng sớm, Hannibal mang theo mấy tà giáo đồ nói chuyện ở bên ngoài phòng khám, sau đó vài người tiến vào, Hannibal cũng vào theo.
Sau đó, mọi thứ bỗng chìm vào im lặng.
Những người bước vào dường như bị bóng tối nuốt chửng.
Sau đó, Hannibal bước ra khỏi bóng tối một cách khó hiểu, như thể anh chưa bao giờ bước vào phòng khám.
Đỗ Duy đã biết trước rằng Hannibal chưa chết, nhưng anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Là năng lực, hoặc vì một số vật phẩm đặc biệt.
Hoặc có thể đó là một quy tắc mà hắn chưa bao giờ động đến.
Nhưng bây giờ có vẻ như đó là năng lực.
Vì vậy, hắn thầm nói: “Năng lực Chết Thay, xem ra so với năng lực Đánh Dấu của mình là hai thái cực.”
Năng lực của Hannibal là giữ mạng, còn năng lực của Đỗ Duy là tự sát.
Nếu không phải trong mơ, hắn sẽ không dễ dàng phát động năng lực Đánh Dấu này.
Hắn tiếp tục xem màn hình.
Sau đó, hắn thấy những tà giáo đồ phóng hỏa cố đốt phòng khám, nhưng sau đó, một số dị thường đã xảy ra khiến màn hình giám sát mất tín hiệu...
Khi tín hiệu được khôi phục, Hannibal và những người khác lần lượt bước vào.
Và sau đó……
Đỗ Duy nhìn thấy trận mưa máu bắn tung tóe trên cửa sổ trước phòng khám...
“Tất cả những người đi vào đều tan thành mưa máu?”
Khi nhìn thấy điều này, Đỗ Duy cau mày, trong nhà chỉ có đồng hồ cổ, Annabelle và bức tranh sơn dầu.
Bức tranh sơn dầu có liên quan đến cánh cổng địa ngục, còn Annabelle thì có năng lực khả năng hút linh hồn tà ác.
Nổ thành sương máu...
Loại phương pháp này, Đỗ Duy mới chỉ thấy ác linh Đỗ Duy dùng qua...
Trong khoảng thời gian hắn mượn sức, Đỗ Duy cũng có thể sử dụng năng lực này, nhưng bản chất của hắn dù sao cũng là con người, sử dụng nó thì không thể đạt được hiệu quả như ác linh.
“Không... ác linh Đỗ Duy vẫn ở trong gương. Nếu nó bước ra hiện thực, mình nhất định sẽ cảm nhận được.”
“Thì ra là đồng hồ cổ?”
Đỗ Duy thầm đưa ra đáp án, hệ thống giám sát chụp được quá ít hình ảnh, chỉ có thể loại trừ khả năng xác suất nhỏ, chọn cái có xác suất cao nhất.
Sau đó, hình ảnh cho thấy những tà giáo đồ kia bắt đầu nổ tung thanh mưa máu, còn Hannibal chạy trối chết.
Không ai có thể sống sót.
Đỗ Duy nhìn cảnh này cũng có chút lạnh gáy, xem ra nếu mình chống lại đồng hồ cổ, kết cục e cũng chẳng tốt đẹp gì hơn Hannibal bao nhiêu.
Vào lúc này.
Đứng ở một bên, theo dõi băng ghi hình giám sát, Tom cười khoái chí, nói với vẻ căm thù: “Lũ tà giáo chết tiệt, đám đàn bà điên, mỗi lần tôi xem băng giám sát này, tôi cảm thấy tâm hồn mình run rẩy. Tất cả chúng mày đều phải đi chầu trời.”
Nghe vậy, Đỗ Duy hít sâu một hơi, vội hỏi Tom: “Trạng thái tinh thần của anh hình như có chút không ổn. Anh ghét Vidar nhiều đến vậy từ khi nào?”
Tom bàng hoàng, nghiến răng không nói được gì, nhưng mắt lại ngấn lệ.
Anh xua tay với Đỗ Duy, ra hiệu đừng hỏi.
Lúc này, màn hình giám sát đã dừng lại ở chỗ Hannibal đang phóng mô tô như bay trên phố, lại nổ tung thành một màn sương máu, ngay trước mặt những người qua đường.
Đỗ Duy nghiêm túc nhìn Tom nói: “Chuyện này tôi có thể cho anh một câu trả lời, nhưng tâm lý của anh rất có vấn đề. Lát nữa tôi sẽ rất bận, nếu giờ anh không nói rõ ràng với tôi, sắp tới chắc anh rất khó gặp được tôi.”
Các ác linh được Đánh Dấu mỗi lần chỉ có thể sử dụng một chút.
Trừ khi Đỗ Duy Đánh Dấu hai lần tại cùng một chỗ. Mà bây giờ, hắn mới Đánh Dấu có xe buýt và Cái Bóng.
Cây đàn Piano và Freddy đều hoàn toàn bị Đỗ Duy bỏ qua.
Hắn từ bỏ Freddy vì Đỗ Duy phải để nó thay mình mơ ước, còn từ bỏ thứ dùng tốt như cây đàn Piano, là vì hắn không muốn biến cảnh chết chóc thành sự thật, ngăn cản mọi khả năng Freddy xuất hiện ngoài đời thật.
Sau cùng, Freddy bị Piano ràng buộc.
Vì vậy, Đỗ Duy sẽ tiếp tục tìm kiếm những ác linh phù hợp để gia tăng sức mạnh của mình.
Tom nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Duy, đau đớn ôm đầu.
Sau đó, anh ta nói với một bộ dạng khác thường: “Anh nói cho tôi câu trả lời trước, tôi... tôi phải nghĩ xem có nên nói cho anh vấn đề của tôi không, bởi vì nó thực sự quá mất mặt.”
Đỗ Duy cau mày nói: “OK, anh bạn.”
“Tôi đã phá vỡ kế hoạch của Vidar, tôi và Vidar có mối thù sâu dậm. Anh đã biết chuyện chúng đã tấn công tôi nhiều lần.”
“Mà Hannibal dường như đã gia nhập vào Vidar. Gã đã đưa một số người đến New York, chắc muốn giết tôi.”
Khi nói về điều này, Đỗ Duy đã làm ký hiệu cắt cổ với Tom, hạ giọng nói: “Nhưng hôm qua tôi bận xử lý sự kiện ác linh ở New York. Về lý do tại sao chúng trở nên như thế này, chắc là liên quan đến thứ đó trong nhà của tôi.”
“Là 1 Người Đuổi Quỷ, có vài thứ không thể giải quyết được đã bị tôi niêm phong trong nhà của mình.”
“Tất nhiên tôi không khuyên anh báo cáo với cấp trên của anh về chuyện này. Anh có thể nói điều gì đó khác đi. Ví dụ, chúng kích động một ác linh đáng sợ, sau đó bùm một cái, nổ tung.”
Sắc mặt Tom trở nên cực kỳ hoảng sợ, trợn mắt ngoác mồm nhìn Đỗ Duy, suýt chút nữa chửi thề: “Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã suýt vào nhà của anh, chết tiệt! Anh... sao có thể đặt những thứ kinh khủng như vậy trong nhà.”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Trong giáo hội mấy thứ như vậy rất nhiều, cho dù không đáng sợ bằng thứ trong nhà của tôi.”
“Ok... tôi đã hiểu ý của anh.”
Tom miễn cưỡng chấn nhận lời giải thích này, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta phối hợp với Đỗ Duy “xử lý” vụ án.
Nhưng ngay sau đó, Tom lại hỏi: “Còn Hannibal thì sao? Gã đã chết 3 lần, vậy mà vẫn chưa chết. Chẳng lẽ bây giờ gã vẫn còn sống?”
Đỗ Duy đáp: “Có thể còn sống, có thể đã chết.”
Tom không thể hiểu nổi: “Có vẻ như anh không lo lắng về Hannibal? Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh đã nói với tôi rằng kẻ này cực kỳ nguy hiểm?”
Đỗ Duy ánh mắt hơi lạnh, lạnh nhạt nói: “Lúc trước đúng là vậy, song giờ thì đã khác.”
Hơn nữa, hắn sẽ tìm ra Hannibal sớm thôi, nếu gã chết, thì chuyện đến đây là hết.
Nếu gã chưa chết, Đỗ Duy cũng không ngại tiễn gã về cõi chết.