“Đỗ Duy, bức tranh sơn dầu Một cánh cửa khác mà con nhắc đến là thế nào vậy?”
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của bà Senna rất nghiêm túc.
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Con từng bị nhiễm lời nguyền, chắc xơ có biết?”
Bà Senna trả lời: “Xơ biết cơ bản tình hình, nhưng không rõ ràng chi tiết cho lắm.”
Đỗ Duy nói: “Sau đó, con phát hiện ra rằng lời nguyền của mình bắt nguồn từ một món đồ cổ đặc biệt. Những món đồ cổ này giam giữ môi giới của lời nguyền. Tất nhiên, những thứ này có rất ít. Bức tranh sơn dầu đó tình cờ được cất giữ trong viện bảo tàng ở Sikelin.”
“Mùa này ở Sikelin chính xác là thời điểm lý tưởng nhất cho ngành du lịch.”
Bà Senna hỏi: “Vậy con nghi ngờ cánh cửa mà Hoddy đang nói đến là bức tranh sơn dầu đó? Tại sao con không nói trước! Và, nguyền rủa... thứ này quá nguy hiểm, đây là lỗi của con, con hiểu không?”
Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Con chỉ mới biết chuyện này, hơn nữa bức tranh sơn dầu kia đã đổi chủ rất nhiều lần, nếu có chuyện gì thì đã xảy ra lâu rồi. Hơn nữa, nếu bị là môi giới giam giữ lời nguyền, thì để ở trong viện bảo tàng thì an toàn hơn những nơi khác.”
Bà Senna nói không hài lòng: “Nhưng giờ nó đã xảy ra chuyện.”
Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Chính xác là nó đã xảy ra chuyện trước khi chúng ta biết được sự việc, bởi vì thời điểm Hoddy xuất hiện, là trước khi con gia nhập giáo hội.”
“Tất nhiên, điều con có thể chắc chắn là lời nguyền có lẽ chưa lan truyền, nếu không, tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn.”
Bà Senna im lặng.
Thật lâu sau, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy con nghĩ giờ phải làm sao?”
Đỗ Duy ngay lập tức nói: “Con cần nhân lực, còn nữa xơ hãy liên lạc với quan chức của thành phố Sikelin. Con cần đảm bảo rằng bức tranh vẫn còn trong bảo tàng.”
Bà Senna tỏ ra rất bất đắc dĩ: “Xơ có thể cử một số người đến. Dù sao thì sau này con cũng sẽ tiếp xúc với họ. Về phần quan chức của thành phố Sikelin, xơ sẽ đánh tiếng với họ.”
“Nhưng xơ muốn biết con sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.”
Đỗ Duy trầm giọng nói: “Nếu không có đủ thông tin hỗ trợ, con chưa biết phải làm thế nào. Con chỉ có thể nói với xơ rằng con sẽ cố gắng hết sức, nhưng giờ không giống như trước đây. Con cần nhân lực và một vài thứ.”
Bà Senna bối rối nói: “Thật qua điên cuồng, trước đây không phải xơ đã đưa đồng xu cho con sao? Con còn muốn gì nữa!”
Đỗ Duy trả lời: “Con biết giáo hội có một khẩu súng kíp có thể đối phó với ác linh. Con cần thứ này.”
Hắn đã thèm muốn khẩu súng kíp của James trong một thời gian dài.
Ngoài ra, giờ hắn có một lá Joker có thể ước nguyện, và một đồng xu tượng trưng cho may mắn.
Có thêm khẩu súng đó, sự an toàn của hắn sẽ được đảm bảo hơn.
Điều quan trọng nhất là chiếc ô đen của hắn đã bị phá hủy...
Bà Senna trầm giọng: “Khẩu súng kíp đã bị lấy đi. Nó không có trong giáo hội.”
Đỗ Duy hỏi: “Vậy thì cho con một cái khác đi. Xơ biết ác linh hoá của con có vấn đề. Xơ không thể để cho con đối mặt với chuyện nguy hiểm như vậy.”
Đây không phải là hăm dọa, mà là một sự thật.
Thứ gọi là Hoddy muốn ra khỏi cánh cửa, đồng thời nó đang nói về chúng nó.
Đó là, những ác linh học sinh trong trường đó...
Cho đến nay, 9 ác linh học sinh khác đã bị mình hãm hại trong Thành phố Massas...
Một khi những ác linh đó xuất hiện, trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đỗ Duy muốn giải quyết chuyện này, giáo hội cũng cần hắn ra tay. Đây có thể được xem như một giao dịch.
Cuối cùng, bà Senna chọn cách thỏa hiệp: “Thực ra, trong giáo hội vẫn còn một khẩu súng kíp, nhưng tôi cần nói chuyện với Giám mục Thompson, vì cả 2 khẩu súng đều thuộc về ông ấy.”
Đỗ Duy đương nhiên sẽ không được nước lấn tới, nói thẳng: “Người xơ phái tới khi nào đến đây? Để còn còn chuẩn bị.”
“Tối nay là có thể đến New York, hãy nhớ rằng họ đều là những thành viên chuẩn bị bước vào Sở Tài Phán. Con là lãnh đạo của họ và phải có trách nhiệm... Ít nhất, giảm bớt thương vong không cần thiết, con hiểu không?”
Đỗ Duy suy tư nói: “Con hiểu...”
...
Trong phòng tiếp khách.
Cha Tony thấy Đỗ Duy cúp máy, ánh mắt rất phức tạp, nói với giọng điệu gần như sùng bái: “Đỗ Duy, sao con làm được như vậy?”
“Làm gì?”
Đỗ Duy nhíu mày: “Ý của Cha là sao?”
Cha Tony giang tay ra: “Là Senna. Cha thời trẻ là người yêu của bà ấy, nhưng Cha thường bị bà ấy mắng. Bà ấy là một người đàn bà chanh chua, nhưng con đã thuyết phục được bà ấy.”
Đỗ Duy bất đắc dĩ nói: “Bởi vì người giải quyết vấn đề là con, không phải là bà ấy. Hơn nữa dẫn dụ trọng tâm câu chuyện, bà ấy sẽ làm theo suy nghĩ của con.”
Cha Tony trầm ngâm: “Xem ra Cha cũng cần học tâm lý học.”
Đột ngột, lúc này, có tiếng bước chân.
Két.
Cánh cửa phòng tiếp khách được đẩy ra, Tom mặc đồng phục cảnh sát quen thuộc bước vào.
“Ủa, Đỗ Duy, sao anh lại ở đây?”
“Một số việc cần được xử lý.”
Đỗ Duy rất ngạc nhiên, sáng sớm Tom đã mặc đồng phục cảnh sát, đến giáo hội làm gì?
Chả phải anh ta đang làm việc ở Yard sao?
Cha Tony ở bên nhanh chóng giải thích: “Hôm nay Tom sẽ đến Thành phố Yard, hôm qua cậu ấy đã yêu cầu Cha chuẩn bị một thứ gì đó cho cậu ấy, ừm... loại có thể tự vệ.”
Đỗ Duy chợt hiểu ra: “Không phải Cha đã chuẩn bị cho Tom ít vải trắng và nước thánh sao?”
Tom xua tay và nói: “Thứ đó không an toàn bằng ở bên cạnh anh, vả lại ác linh đã giết hàng nghìn người ở Thành phố Yard. Tôi không muốn tiêu đời.”
Vừa nói, anh vừa cười với Cha Tony: “Tại sao Cha không đến Yard với con, phong cảnh ở đó chắc chắn khác với New York.”
Cha Tony đỏ mặt, vội ho vài tiếng để che đi sự ngượng ngùng: “Không được, Cha già rồi, Cha không chịu nổi việc đi đường xa.”
Đỗ Duy cảm thấy bất lực khi nghe điều này.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ rằng Yard và Essegrin ở cạnh nhau, đồng thời ở phía Essegrin còn có một “cửa“.
Trong trường hợp Tom gặp nguy hiểm, hắn không đủ tinh lực để đi cứu anh ta.
Vì vậy, Đỗ Duy nghiêm túc nói: “Thành phố Yard thật sự không an toàn. Tốt nhất Cha nên cho Tom thứ gì đó hữu dụng, đừng có đưa con dao găm hình thánh giá bằng bạc, nó thật sự chỉ có thể tự vệ thôi.”
Tom sững sờ, ngờ vực nhìn Cha Tony: “F*ck! Thứ đó chỉ có thể tự vệ?”
Cha Tony không khỏi lúng túng: “Đừng hiểu lầm, Cha nhất định sẽ cho con cái gì hiệu quả hơn.”
Tom nghiến răng nói: “Nhưng hôm qua Cha đã nói với con rằng thứ Cha định chuẩn bị cho con là một con dao găm hình thánh giá. Cha đã khoe khoang về nó cả đêm, và nói rằng con dao đó rất lợi hại, vậy ra Cha đã nói dối con?”
Chết tiệt!
Anh hối hận vì đã đưa Cha Tony đến khu đèn đỏ mỗi ngày.
Vào thời khắc mấu chốt, người bạn tốt Đỗ Duy đáng tin cậy hơn nhiều!
Cha Tony lúng túng nói: “Hãy nghe Cha giải thích.”
Tom chế nhạo: “Giải thích? Cha cho con cây dao găm hình thánh giá để chiến đấu với ác linh? Hay là Cha cho rằng con sống lâu quá muốn phái con đi gặp thượng đế?”
Anh không phải Đỗ Duy, suốt ngày gây chiến với ác linh.
Nếu thật sự gặp phải ác linh, Tom cảm thấy được mình chỉ có thể cung cấp thêm đạm cho ác linh.