Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 282: Chương 282: Viện bảo tàng ở Thành phố Sikelin




Khi màn đêm buông xuống.

Toàn bộ bầu trời phía của thành phố Sikelin đã hoàn toàn bị bao phủ bởi những đám mây đen.

Khi cơn mưa vừa mới bắt đầu. Đỗ Duy vừa lái xe đến gặp cấp dưới của mình ở trung tâm Sikelin.

Tính cả hắn, tổng cộng có năm người của Sở Tài Phán.

Phó Sở Tài Phán Đỗ Duy, có 4 đội viên, ngoại trừ Harry và Homill, 2 người còn lại là những người đàn ông trung niên, tóc thưa, nhưng ánh mắt rất cương nghị.

Nghiêm túc mà nói, hiện tại Đỗ Duy có chút lúng túng. Hắn không ngờ rằng cấp dưới của mình lại có cả Harry và Homill.

Cả 2 người này đều đã từng tiếp xúc với ác linh Đỗ Duy, nói cách khác, ở một khía cạnh nào đó, họ đều tiềm ẩn nguy hiểm.

Một khi ác linh hóa, hoặc đạt đến một giai đoạn nhất định, chúng sẽ trở thành phần ý chí mở rộng của ác linh Đỗ Duy.

Giống như James, đôi mắt của y đã là một phần của ác linh Đỗ Duy.

Tuy nói bây giờ ác linh Đỗ Duy bị nhốt trong gương, theo logic là không thể chui ra.

Nhưng vẫn còn một số vấn đề.

Harry và Homill không thấy có gì khác lạ trên khuôn mặt của Đỗ Duy, bởi vì hắn luôn mang một vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm giống như một cỗ máy lý trí.

Sau cùng, vẫn là Homill dẫn đầu. Cô ấy nói: “Thưa ngài Tài Phán, chúng tôi đã mang đến cho bạn những gì bạn cần. Chúng tôi cần làm gì tiếp theo?”

Trên thực tế, cô vẫn rất kính nể Đỗ Duy, cho nên sau khi gặp Đỗ Duy, giọng điệu và thái độ của cô rất cẩn trọng.

Vừa nói vừa mang cái rương bằng bạc có chứa khẩu súng kíp.

Sau khi Đỗ Duy cầm lấy cái rương, hắn liếc nhìn 4 người, từ tốn nói: “Lãnh đạo của Thành phố Sikelin đã liên lạc với tôi mười phút trước. Họ đang sơ tán người ở lân cận viện bảo tàng, nên chúng tôi phải gấp rút chạy tới đó.”

Homill gật đầu: “Dạ.”

Đỗ Duy không nói nhiều, xách rương lên xe, những người khác đi theo sau.

……

Sau một vài phút, đã đến đích.

Sau khi xuống xe vài người nhìn thấy toàn bộ viện bảo tàng đã bị phong tỏa, bên ngoài chỉ có cảnh sát địa phương và lính cứu hỏa đang đợi.

Nhìn thấy Đỗ Duy và những người khác đi tới, một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục vội chào hỏi.

“Tôi là Carl, cảnh sát trưởng, anh Đỗ Duy, anh trẻ hơn tôi nghĩ.”

Cảnh sát trưởng Carl vươn tay ra với Đỗ Duy, thái độ rất thân thiện.

Rõ ràng là anh đã biết trước thông tin của Đỗ Duy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Đỗ Duy bắt tay với anh ta: “Xin chào, trung sĩ Carl, tôi là phó Sở Tài Phán - Đỗ Duy của giáo hội. Bây giờ sự kiện ác linh ở thành phố Sikelin do tôi và đồng bạn phụ trách.”

Carl liếm môi nói: “Anh có thể chắc chắn sự kiện ác linh xảy ra trong viện bảo tàng sao? Nói thật, tuy rằng cấp trên đã cho tôi biết chuyện này, nhưng tôi vẫn luôn hoài nghi bởi vì chưa thấy qua.”

Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Tin tưởng tôi, anh sẽ không muốn nhìn thấy.”

Nói xong quay đầu nhìn viện bảo tàng bị vành đai cách ly phong tỏa, do trời mưa nên tầm nhìn bị hạn chế, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong, có ánh đèn mờ ảo.

“Nói cho tôi biết tình hình ở đây.”

Hắn nói ngắn gọn và đi thẳng vào chủ đề.

Cảnh sát trưởng Carl không tiếp tục đề tài vừa rồi, nghiêm túc nói: “Người ở bên ngoài viện bảo tàng đã bị chúng ta giải tán, bao gồm cả nhân viên, nhưng trong viện bảo tàng nhất định phải có người.”

Đỗ Duy cau mày: “Kiểm tra thông tin khách tham quan chưa?”

Cảnh sát trưởng Carl sửng sốt: “Tất nhiên, tôi đã kiểm tra tất cả thông tin về khách tham quan. Hiện tại bảo tàng có hơn 30 người, nhưng chúng tôi hoàn toàn không thể liên lạc với bên trong.”

Cho biết, anh ta rầu rĩ bổ sung: “Thiết bị điện tử hình như đã hỏng. Chúng tôi đã thử mọi cách liên lạc nhưng đều vô ích.”

“Ngoài ra, chúng tôi không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bên trong.”

Đỗ Duy khẽ gật đầu, ra hiệu cho những người khác, để cho họ đi theo.

“Vào xem một chút, nhưng đừng cách tôi quá xa.”

Harry, Homill và những người khác im lặng không nói, bước theo Đỗ Duy.

Cảnh sát trưởng Carl nhìn thấy điều này, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở túi quần của Đỗ Duy, tinh ý quan sát thấy đường nét trong túi có gì đó không bình thường.

Giống như một khẩu súng...

Đệt...

Sao cứ cảm thấy Người Đuổi Quỷ tên Đỗ Duy này nguy hiểm thế nào ấy?

Carl thầm nghĩ, nghiến răng đi theo.

Nói thật, anh ta cũng có chút sợ hãi, bất quá anh ta đi rất gần Đỗ Duy, cũng không dám cách xa.

F*ck......

Đỗ Duy kéo vành đai cách ly ra một chút để bước qua, đi đến cửa bảo tàng rồi dừng lại, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Toàn thân đã bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn.

Quỷ Nhãn ở giai đoạn này, có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể ác linh hoá.

Vì vậy, trong mắt của Đỗ Duy, toàn bộ viện bảo tàng đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn đã thấy...

Viện bảo tàng được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, nhưng lớp sương mù quá mỏng, mông lung.

Giống như kiểu trải nghiệm thị giác quan sát qua tấm kính mờ.

Nhưng Đỗ Duy thấy rằng có rất nhiều người trong viện bảo tàng.

Những người đó vô định đi lại trong bảo tàng, vẻ mặt của mọi người đều rất sợ hãi, cả nam lẫn nữ.

Và cửa của viện bảo tàng toàn bộ được làm bằng kính.

Đỗ Duy vẫy tay với những người bên trong, nhưng họ không hề đáp lại, vẫn bước đi trong vô định.

Cảnh sát trưởng Carl ở bên thấy vậy vội vàng hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì?”

Harry và những người khác cũng nhìn vào trong.

Trong đó Harry ánh mắt là lạ, bởi vì gã cũng nhìn thấy vài thứ, nhưng cảm thấy lúc này không nên nói nhiều, cho nên chỉ im lặng. Gã đã quen với vai trò của một cấp dưới.

Nhưng Đỗ Duy không trả lời ngay, nhìn chằm chằm vào đám người trong viện bảo tàng.

Phải mất một lúc lâu, Đỗ Duy mới nghiêm nghị nói: “Quả nhiên có người ở bên trong, nhưng dường như họ bị che mắt, cứ đi loanh quanh bên trong.”

Harry có chút kỳ quái, gã nhìn không ra nhiều như vậy...

Còn cảnh sát trưởng Carl rất rầu rĩ: “Tôi không nhìn thấy gì cả, anh có chắc không?”

Đỗ Duy liếc anh ta một cái nói: “Đương nhiên có thể chắc chắn, nhưng những người này hiện tại rất phiền phức.”

Sĩ quan Carl hỏi: “Anh nói thế là sao?”

“Họ không thể ra ngoài...”

Đỗ Duy vừa nói vừa đi tới cửa kính để nhìn kỹ hơn, nhưng hắn rất cảnh giác vẫn giữ khoảng cách an toàn.

Cố gắng cách màn sương mỏng càng xa càng tốt, nhìn vào trong bằng trạng thái Quỷ Nhãn.

Mặc dù hắn không cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại càng phải thêm cảnh giác.

Thứ có thể nhìn thấy trực diện, chưa chắc đã nguy hiểm. Mà thứ trốn trong bóng tối, mới càng khiến người ta sợ hãi.

Và bây giờ, toàn bộ viện bảo tàng có thể nói là đã bị phong tỏa, việc Đỗ Duy vào đó tìm bức tranh sơn dầu sẽ rất phiền phức và nguy hiểm.

“Nhưng tại sao họ vẫn còn sống?”

Đỗ Duy thầm hỏi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.