Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 270: Chương 270: Đỗ Duy đã kiệt sức




Rào rào...

Tiếng gương vỡ vang lên bên tai.

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua làn mây chiếu xuống mặt đất, lốm đốm khắp nơi.

Đỗ Duy vô cảm cởi bỏ mặt nạ, sờ sờ đầu.

Không có vết thương.

Nhưng cảm giác đã từng chết đi sống lại, vẫn khiến hắn cảm thấy rùng mình.

“Phải thừa nhận mình có hơi liều, nhưng giờ mình đã thắng cược“.

Đỗ Duy thở dài nhìn lên bầu trời thăm thẳm với vẻ mặt mệt mỏi.

Hắn bước từng bước ra khỏi phố cũ.

Nhìn thấy trên đường đi, mọi tấm gương đều bị hỏng hoàn toàn, và không còn nguyên vẹn.

Ác linh gương và ác linh Đỗ Duy, theo logic mà nói, không thể thoát ra bên ngoài.

Tất nhiên……

Đỗ Duy không mang theo Pennywise, trong hoàn cảnh đó, hắn không có cơ hội và không cần lấy đi một ác linh không liên quan.

Ác linh này vẫn chưa nghe lời.

Ít nhất, Cái Bóng chỉ cần phát động quy luật giết chóc, nó sẽ tấn công không chút do dự. Ngay cả khi đối mặt với ác linh Đỗ Duy, vẫn rất rắn.

“Mình hy vọng Pennywise và ác linh Đỗ Duy hòa thuận vui vẻ.”

Đột nhiên, Đỗ Duy tự giễu cười.

Đối với hắn mà nói, câu này quả thực là tự ti.

Pennywise tạo ra những cái xác đó, đã chạm vào điểm mấu chốt mà Đỗ Duy không thể dung thứ, cho dù hắn là người đầu têu.

Ác linh Đỗ Duy có lẽ đã xé nát trái tim của Pennywise.

……

Ít lâu sau khi Đỗ Duy rời đi.

Trong bóng tối của khu phố cũ.

Có một tiếng ho dữ dội.

Trong bóng đêm, bóng người ẩn hiện bò trên mặt đất, cố gắng hết sức để thoát khỏi nó.

Ánh trăng sáng rọi vào mặt gã.

Đó chính là Hannibal.

Gã trở mình nằm trên mặt đất, thở gấp.

Trước khi bị kéo vào gương, gã đã lưu lại một ác linh chết thay.

Lần cuối bị ác linh Đỗ Duy giết chết, năng lực của gã đã được kích hoạt, để ác linh giết thay thế cho mình, còn gã đã sớm bước ra khỏi gương.

Năng lực giữ mạng rất mạnh mẽ.

Nhưng con dao mổ ác linh của gã đã bị lấy mất và trở thành đồ của ác linh Đỗ Duy.

Nhưng điều này không quan trọng với Hannibal.

Điều quan trọng là gã đã phát hiện ra sự tồn tại của ác linh Đỗ Duy.

“Ác linh Đỗ Duy... hóa ra đồng loại mà tao luôn nghĩ là mày, không phải hắn.”

“Trên thế giới này, lại sẽ có như vậy những tồn tại phi thường như vậy.”

Hannibal cười rất thâm hiểm, tay phải nắm chặt phong thư, nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ quái.

Một dòng chữ xuất hiện trên giấy.

[Mười phút trước, Đỗ Duy đã phát hiện ra quy luật nào đó, còn sống rời khỏi gương, trong khi ác linh Đỗ Duy, cùng với ác linh gương và một ác linh khác, bị vây chết trong gương]

“Ác linh sở hữu trí nhớ và cách suy nghĩ của con người có sức mạnh lớn vô cùng. Ở một khía cạnh nào đó, nó không khác gì Chúa.”

Hannibal nheo mắt nói và nói thêm: “Điều này khiến mình nhớ đến những người phụ nữ điên cuồng của giáo phái Vidar. Các vị thần mà họ tín ngưỡng có phần giống với đồng loại của mình.”

Nói đến đây, Hannibal khó nhọc đứng dậy.

Hiện tại gã không còn hứng thú với Đỗ Duy.

Nếu không có ác linh Đỗ Duy, với Hannibal, người đàn ông này chỉ là một Hunter bình thường, không có nét gì đặc biệt.

Vì thế...

Mục tiêu của gã lập tức chuyển sang ác linh Đỗ Duy.

“Ăn tươi một ác linh đồng loại, nghĩ thôi cũng cảm thấy hứng thú. Đáng tiếc mày đáng sợ như vậy, tao thật sự là có chút sợ hãi mày.”

“Có lẽ, tao nên đưa giáo Vidar vào cuộc, ờ... đây là một ý kiến hay.”

……

Vào thời điểm này, tại nhà ga xe lửa ở Thụy Sĩ.

James và Corvi, Hunter của Giáo hội Twilight, vừa bước ra khỏi ga xe lửa.

Đột ngột, sắc mặt của James trở nên tái nhợt, ngây ngốc ngã xuống đất.

Một luồng hơi thở cực kỳ lạnh lẽo tỏa ra từ người y, nếu lúc này không phải bên ngoài ga tàu có rất ít người, e rằng sẽ xảy ra hỗn loạn.

Corvi thốt lên khi nhìn thấy điều này, cô ngồi xổm xuống và đỡ James dậy, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô thở phào.

Chỉ thấy đôi mắt của James mở to, bên trong đỏ ngầu, và vẻ lạnh lùng trong mắt y khiến người ta không khỏi run lên.

Hai dòng máu chảy dài trên khóe mắt.

Corvi không khỏi lập tức buông tay lui về phía sau một bước, lập tức tiến vào ác linh hoá.

Bị ánh mắt của James theo dõi, cô rùng mình với cảm giác sẽ bị giết ngay lập tức.

“Anh James... anh… anh có sao không...”

Giọng của Corvi không giấu được sự run rẩy, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng không thể làm gì được.

Có một nỗi sợ hãi bản năng.

Nhưng James lạnh lùng liếc cô một cái, rồi đột nhiên nhắm mắt lại.

Khi mở nó ra lần nữa, đôi mắt rất dữ tợn.

Y dùng cánh tay duy nhất còn lại che đầu, đau đớn nói: “Tôi... tôi không sao, cô đừng lo lắng.”

Corvi cảnh giác nói: “Vừa rồi anh đã mất kiểm soát, trạng thái rất bất ổn.”

James chật vật hỏi: “Tôi phải làm gì đây.”

Corvi nói: “Giờ chúng ta đang đi tới giáo hội, anh cần một lễ rửa tội.”

James đau đớn gật đầu.

Y không giả vờ, nhưng thực sự rất đau, có một giọng nói không thể giải thích được vang lên trong đầu y, gần như thì thầm, căn bản nghe không rõ, như thể ở một nơi rất xa xăm.

Ngoài ra, y cảm thấy giọng nói đó, dường như muốn bản thân làm điều gì đó.

……

Ở một nơi khác.

Trên đường cao tốc ở ngoại ô của Thành phố Sikelin.

Đỗ Duy đã lái chiếc McLaren GT của mình đến khách sạn gần nhất.

Hắn hiện tại đã kiệt quệ, cái bóng người đè nặng trong lòng đã tiêu tan rất nhiều, thoát khỏi uy hiếp của ác linh Đỗ Duy, hiện tại hắn cần được nghỉ ngơi gấp.

Mở cửa và bước vào khách sạn.

Trả tiền đặt cọc cho quầy lễ tân xong, Đỗ Duy xách túi lên lầu hai. Phòng sạch sẽ và gọn gàng.

Két.

Đỗ Duy nặng nề đóng cửa lại, sự yên tĩnh trong phòng làm trạng thái căng thẳng của hắn được thả lỏng, uể oài tựa vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xuống.

Nền nhà tuy lạnh nhưng rất chắc chắn.

Có một tiếng rắc. Tiếng rắc rắc vang lên từ ba lô.

Điều này làm cho ánh mắt của Đỗ Duy sững sờ, hắn dùng sức cởi chiếc ba lô ra, mở khóa kéo.

Bên trong có rất ít thứ, chỉ có 2 cái mặt nạ.

Còn những vật dụng khác, chẳng hạn như dao nhọn, lá bài joker, zippo và đồng xu, chúng đều được mang theo bên mình.

Và bây giờ, 1 trong 2 chiếc mặt nạ, tức là chiếc đại diện cho ác linh Đỗ Duy, đã hoàn toàn vỡ nát.

Đỗ Duy xốc lên tinh thần, duỗi tay cầm lấy những mảnh vụn, bóp nhẹ thành bột.

“Trên thế giới này, lại mất đi một mặt nạ ác linh.”

Hắn cảm thấy mình nên mỉm cười, nhưng hắn không thể biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Đấu trí và so dũng khí với bản thân với ác linh, nghe có vẻ rất thú vị, nhưng chưa lần nào không bị dồn vào bờ vực của cái chết, một chút sai lầm sẽ là chết không chỗ chôn.

“Tạm biệt, ác linh “tôi”...”

“Không được, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại. Nếu có lần nữa, tao thật sự không biết phải đối phó với mày như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.