Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 269: Chương 269: Hãy ở trong gương vĩnh viễn




Ai không muốn Đỗ Duy chết nhất?

Đáp án có rất nhiều, Tom, Cha Tony, Alexis, và không ai có mối quan hệ tốt với hắn muốn hắn chết.

Trong số đó, có lẽ phải kể đến Hannibal.

Nhưng nếu câu hỏi này phải dành cho những ác linh.

Vậy thì đáp án chỉ có 1 - ác linh Đỗ Duy.

Nó muốn đoạt cơ thể, chứ không phải xác chết.

Vì thế, sau khi nhìn thấy Đỗ Duy trong gương bị Cái Bóng hãm hại.

Ác linh Đỗ Duy dừng lại.

Nó nhìn vào gương mặt sắp phủ lên tấm gương, cứng ngắc rụt tay lại, để vào chỗ cũ.

Tĩnh mịch, không chút tiếng động.

Xung quanh, Pennywise và những ác linh khác điên cuồng rút lui.

Chỉ có cái xác của Hannibal là thay đổi. Một bàn tay đen sì chìa ra từ bụng của gã, nó biến dạng, như thể đã bị lửa thiêu rụi, rồi co lại như chân gà.

Tuy nhiên, chưa kịp ra tay, nó đã lộ ra bộ mặt nguyên bản, ác ý u ám giống như một cơn sóng lớn điên cuồng lan tràn dọc theo ác linh Đỗ Duy.

Phốc......

Nó giống như tiếng bong bóng vỡ, âm thanh nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe được.

Ác linh trực tiếp biến mất, từ đầu đến cuối không có bất kỳ vai trò nào.

Chiếc gương đó dường như không thể chịu được luồng khí đáng sợ này, từ các góc, các vết nứt lan rộng.

Rào rào...

Gương vỡ tan tành.

Tất cả đều xảy ra trong tích tắc.

Giây tiếp theo, bóng tối như có thực chất, chảy ra từ tấm gương vỡ.

Ác linh gương, lúc này mới lộ ra toàn cảnh.

Nó không thể diễn tả bằng lời, tất cả bóng tối mà mắt thường có thể nhìn thấy đều là nó.

Một tấm gương có bên trong và bên ngoài.

Khi không có vật tham chiếu, mọi thứ trong gương đều tối.

Nó chỉ là một bóng ngược.

Thời điểm bóng tối xuất hiện, bèn lan tràn tới ác linh Đỗ Duy, như muốn nuốt chửng nó.

Ác linh Đỗ Duy nhìn nó như nhìn người chết.

Im lặng nhìn chằm chằm.

Bóng tối trực tiếp dừng lại trước mặt của ác linh Đỗ Duy, trên mặt hiện ra gợn sóng.

Cảnh tượng này đã ma quái, vượt xa thực tế.

Bất cứ ai nhìn thấy, cũng sẽ nghi ngờ bản thân, thậm chí tự lừa dối bản thân, nghĩ rằng đây là một loại hiệu ứng đặc biệt của phim ảnh.

Thật là thật, chỉ như vậy thôi.

Ác linh Đỗ Duy là một tồn tại đỉnh cao, nếu không bị cưỡng bức thức tỉnh, lúc này nó đã hoàn toàn đồng hóa lá bài Joker, càng trở nên quỷ dị, và duy tâm hơn.

Và bây giờ, ngay cả khi nó trở thành một hình ảnh phản chiếu, nó vẫn không bị suy yếu quá nhiều.

Lúc đối mặt với ác linh gương, nó thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

“Tao có thể cảm giác được mày vẫn chưa chết.”

“Vậy, giao thân thể cho tao...”

Câu đầu tiên được nói ở Đỗ Duy, và câu thứ hai được nói ở linh hồn ác quỷ trong gương.

Giọng nói là nói với Đỗ Duy, với một sát khí không thể che giấu.

Ác linh Đỗ Duy nắm lấy con dao mổ, đâm về phía trước.

Trước mắt nó, bóng tối tồn tại dưới dạng hoàn toàn bóp méo thực tại, bắt đầu lan dọc từ giữa sang hai bên, như thể bị sức mạnh vô hình cưỡng ép phá nát.

Ác linh gương cũng đang run rẩy, nó giống như chủ nhà gặp phải ác khách, đối mặt với ác linh Đỗ Duy.

Nhưng ngay cả như vậy, cán cân thắng lợi vẫn nghiêng về phía ác linh Đỗ Duy.

Thời gian, từng chút một.

Chỉ mười giây sau.

Trong bóng tối, một tiếng ho dữ dội vang lên.

Một người đàn ông mặc áo gió màu đen và mang theo một chiếc ba lô ngồi trên mặt đất, một tay chống trán, tay kia buông thõng trên mặt đất, ức của hắn đập loạn xạ.

“”Ục...”

Bụng Đỗ Duy cộn cạo khó chịu, nôn ra rất nhiều chất bẩn màu đen, lúc này còn đeo mặt nạ, nên những thứ đó chảy ra theo khẩu trang.

Lần đầu tiên hắn chật vật như vậy.

Bên cạnh, chiếc ô đen đã bị xé toạc, chỉ còn lại bộ sườn. Đã hoàn toàn là đồ bỏ.

“”Hộc……”

Đỗ Duy thở hồng hộc, liếc nhìn “”mình”” ở trước mặt, không khỏi bật cười, có chút căng thẳng.

“Có vẻ như vận may của mình khá tốt...”

Hiện tại sức khỏe rất kém, nhưng vẫn chưa chết.

Tuy nhiên, gã cũng phải trả một cái “giá“.

Trên mặt nạ xuất hiện một vết nứt rất lớn, Cái Bóng bao phủ cơ thể gần như biến mất, trở nên vô cùng yếu ớt, có thể so sánh với khuôn mặt của nữ ác linh lúc trước.

Ở phía sau, ác linh gương không ngừng bị ác linh Đỗ Duy trấn áp.

Nó sẽ không tồn tại lâu.

Còn bây giờ tất cả gương đều bị đánh nát, ác linh gương không cách nào tránh khỏi ác linh Đỗ Duy, nó đã bị dồn vào tình cảnh ngặt nghèo này.

Đỗ Duy cảm thấy mình rất giỏi làm loại chuyện này.

Sau đó, hắn hướng về phía xa, ra hiệu với Pennywise, kẻ đang cầm một quả bóng bay màu đỏ, không ngừng lui ra phía sau.

Phối hợp với vẻ mặt thê thảm, cùng bầu không khí cực kỳ đè nén, cả người như ác quỷ, u ám dọa người.

Pennywise không phải là người, nó nhìn chằm chằm Đỗ Duy, do dự một giây, cũng không tiến lên phía trước.

Ngay cả khi nó làm vậy, giữa hai bên vẫn có liên kết nối vô cùng mãnh liệt.

Đỗ Duy chết, nó được giải phóng, sẽ không còn bị truy đuổi nữa.

Trên thế giới này, có rất nhiều ác linh có thù với Đỗ Duy, và Pennywise là một trong số đó.

Nhưng Đỗ Duy nở một nụ cười châm biếm.

Hắn duỗi ra một ngón tay, chỉ vào đầu của mình nói: “Tao đã nói, tao sẽ làm cho mày mạnh hơn.”

Lại ám thị tâm lý cho chính mình một lần nữa.

Đỗ Duy hít sâu một hơi, ánh mắt hoàn toàn thay đổi.

Sự bình tĩnh và tỉnh táo tột độ mất dần và thay vào đó là sự sợ hãi và hoảng loạn.

Hắn không ngừng ám thị bản thân, bịa ra những thứ đáng sợ, tự thôi miên mình vào chỗ chết.

Quả bóng bay màu đỏ mà Pennywise cầm trên tay trở nên sặc sỡ hơn.

Nó liếm môi, rồi phát ra một tiếng cười kinh hoàng.

Một bàn tay đẫm máu duỗi ra từ phía sau Pennywise, và Hannibal bước ra với nụ cười trên môi.

Đây là hàng nhái.

Đột ngột……

Từng cái xác ngâm trong formalin bước ra.

Những cái xác này làm cho con ngươi của ác linh Đỗ Duy co rút lại.

Khi học pháp y, hắn đã trong phòng khám nghiệm tử thi và nhìn thấy những cái xác.

Từ sinh viên năm nhất đến năm hai, rồi đến năm.ba.

“Đủ rồi!”

Đỗ Duy nhắm mắt lại, mồ hôi ướt đẫm.

Trong khi ác linh Đỗ Duy không nói lời nào, nó cầm một con dao mổ bằng tay phải và trực tiếp chém vào Pennywise.

Quả bóng bay màu đỏ bèn nổ tung.

Thứ lẽ ra không nên xuất hiện, thứ chưa xuất hiện, tất cả đều biến mất.

Nhưng theo cách này, nó cũng lộ ra một sơ hở, và bóng tối trực tiếp ập vào nó.

Rắc

Bàn tay trái của nó bị gãy hoàn toàn như mảnh gương vỡ.

Ác linh Đỗ Duy nhìn “”mình”” ngồi trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Vứt bỏ tất cả yếu tố bên ngoài, sẽ không có người nghĩ mày là Đỗ Duy, chỉ có tao mới đúng là Đỗ Duy.”

Nghe điều này, Đỗ Duy ngẩng đầu liếc nhìn, như là muốn giải thích với chính mình: “Tao không sợ bọn chúng.”

Vừa nói xong.

Đỗ Duy lạnh lùng, trầm giọng nói: “Bây giờ, mày và ác linh gương đã rơi vào bế tắc, mày không còn mạnh như trước nữa.”

Ác linh Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Vậy mày muốn làm gì?”

Đỗ Duy lấy ra súng lục, chĩa vào đầu của chính mình: “Đương nhiên vây chết mày ở chỗ này.”

“Giờ không còn gương, gần như không thể rời đi.”

Ác linh Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Nhưng theo khái niệm thì luôn tồn tai một tấm gương. Tao là hình phản chiếu, còn mày là vật tham chiếu. Chỉ cần mày giết tao, gương sẽ bị vỡ, mày có thể rời đi.”

“Nhưng mày không thể giết tao.”

Đỗ Duy thờ ơ nói: “Tao và mày đều ở trong gương, theo quy tắc soi chiếu, đây là mâu thuẫn. Bóngngược và vật thực lẫn lộn, nên thật ra cũng có thể xem tao là bóng ngược.”

“Tao có thể tự sát, còn mày thì không thể.”

Nói xong, Đỗ Duy không thèm nhìn ác linh Đỗ Duy, trực tiếp bóp cò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.