Dịch: Hoàng Hi Bình
“Xin chào Mr. Đỗ Duy, anh tên là Hannibal, anh là một Hunter của Giáo hội Twilight.”
Nhìn người đàn ông với vẻ mặt hời hợt ở phía trước, nụ cười của Hannibal vẫn không đổi, trông rất lịch lãm.
“Nhưng xin đừng căng thẳng, anh không có ác ý với cậu.”
Ngay khi bước ra, Hannibal đã nói ra danh tính và mục đích của mình, không hề giấu giếm.
Đỗ Duy vô cảm đáp: “Xin chào.”
Câu trả lời không mặn không nhạt, đối với lời nói của đối phương, hắn không tin chút nào.
Mỉm cười là cách tốt nhất để khiến người khác buông lỏng cảnh giác, bởi vì nó có lực tương tác.
Vừa gặp đã dùng tư thế này, khiến Đỗ Duy có chút khó hiểu trước thủ đoạn của gã.
Vì vậy, hắn chọn một thái độ không rõ ràng, không thù địch cũng không nhiệt tình.
Thực ra, đối với một Hunter không quá tán đồng nhà thờ như hắn, như vậy cũng hợp lý.
Hannibal liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái, nói: “Anh thấy chúng ta là đồng loại.”
“Đồng loại?”
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút khó tin: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Ngay cả Hunter cũng là cách gọi do người khác kêu.
Đồng loại là một khái niệm tập thể và cũng đại diện cho bản sắc.
Nhưng hắn cảm thấy đồng loại trong miệng đối phương không có nghĩa là Hunter.
Giây tiếp theo, Hannibal nói với giọng thân thiết: “Chúng ta đều đã học tâm lý, nhưng anh biết cậu khác với những người khác. Nhà tâm lý học cần có sự quan tâm, nhưng trong mắt của cậu, anh chỉ thấy sự thờ ơ, lạnh nhạt.”
“Cậu luôn cau mày một cách vô thức, và có thói quen nửa nắm bàn tay phải của mình. Điều này có liên quan đến tình trạng ác linh hoá của cậu.”
“Ngoài ra, ngón trỏ trái và ngón giữa của cậu bị so le một chút, không được tự nhiên cho lắm.”
“Trên người của cậu còn có mùi thuốc lá, cho nên cậu đã hút thuốc trong xe, thời gian chắc trong vòng 1 giờ.”
Nói đến đây, ánh mắt của Hannibal không tự chủ dời xuống dưới: “Tinh thần của cậu luôn luôn căng thẳng, đúng không?”
Nghe giống như lời dạo đầu của một bác sỹ tâm lý.
Là người đầu tiên dẫn dắt và hướng dẫn đối phương làm theo suy nghĩ của bản thân thông qua việc phân tích.
Nhưng đối với Đỗ Duy, điều đó là vô ích.
Hắn không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ cười nói: “Những người hút thuốc thường mở cửa kính xe bằng tay trái gần cửa kính xe nhất.”
“Ngoài chứng nghiện, mọi người thường hút thuốc vì căng thẳng hoặc lo lắng.”
“Mr. Hannibal, anh gọi tôi là đồng loại vì anh cũng là dân hút thuốc sao? Nghe như thể anh đang đóng phim truyền hình.”
Ánh mắt Đỗ Duy có chút khinh thường, nhưng vẻ thờ ơ ban đầu ẩn sâu hơn, một chút cũng không nhìn ra được.
Cái này thuộc về bản năng. Hắn có một tinh thần cảnh giác mạnh mẽ đối với người đàn ông tên Hannibal này.
Ngay cả Hunter của giáo hội, Alvin Dawkwe, cũng không cho hắn cảm giác kỳ lạ như vậy.
Hannibal vẫn tươi cười, tiến đến chỗ Đỗ Duy, chỉ vào mình và lịch thiệp nói: “Hãy cứ mỉm cười, đây là lời nhắc nhở của giáo viên khi anh học môn tâm lý.”
“Và lời nhắc nhở thứ hai mà ông ấy dành cho tôi là, đừng bao giờ lừa dối người khác, vì hành vi vô thức của bạn sẽ phơi bày mọi bí mật.”
“Lời nói và biểu hiện bên ngoài của cậu thực ra chỉ là ngụy biện. Cậu rất cảnh giác với anh, nhưng không liên quan gì đến Giáo hội Twilight.”
Nghe vậy, Đỗ Duy thản nhiên gật đầu: “Tôi đồng ý với lời này của anh, vậy anh đã phát hiện ra bí mật của tôi rồi sao?”
Hannibal trả lời: “Đương nhiên, nội tâm của cậu thật ra rất lạnh lùng, cậu coi thường sinh mệnh, bỏ qua quy củ, máu chảy trong tim cậu, có lý trí rất cực đoan.”
“Ở một góc độ nào đó, ranh giới giữa lý trí và sự điên rồ rất mơ hồ.”
“Cậu chưa nhận ra con người thật của mình, nhưng anh có thể giúp cậu.”
Từ đầu đến cuối, gã không đề cập đến việc mời Đỗ Duy tham gia Giáo hội Twilight.
Trên thực tế, Hannibal cảm thấy máu của mình lúc này đang sôi sục, và có rất nhiều suy nghĩ trong đầu của gã.
Hắn cảm thấy mình đã từng gặp một đồng loại, nhưng đối phương lại che giấu quá sâu, thế nên đã lãng quên bản chất của mình.
Mà điều này cần một chút trợ giúp.
Đồng thời, Đỗ Duy cũng đang nhìn Hannibal ở trước mặt, gã là một người đàn ông trung niên với mái tóc thưa, bắt mắt nhất chính là đôi mắt xanh sâu thẳm.
Bình tĩnh và điên rồ. Đây là một thằng điên...
Đỗ Duy thầm đánh nhãn hiệu cho Hannibal ở trong lòng.
Vì vậy, hắn lạnh nhạt nói: “Theo sách giáo khoa, con người là một thuật ngữ có tính khái niệm. Nó giống như một hình cầu, với bản chất con người ở bề ngoài và bản chất động vật ở bên trong. Mọi người đều có mặt tối.”
“Vì vậy, chúng ta sẽ có một số suy nghĩ đen tối vào một số thời điểm, nhưng bản chất con người cho phép chúng ta duy trì lý trí và chọn cách kiềm chế thú tính.”
“Lời nói của anh có thể đúng với bất kỳ ai.”
Sau khi nói xong, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười: “Tôi không nghĩ chúng ta là đồng loại, ngược lại còn tưởng rằng anh đang ở trong vòng luẩn quẩn. Nên tâm lý của anh có vấn đề.”
Hannibal đồng tình: “Anh đã chứng kiến cảnh em gái mình bị ô tô đâm chết khi mới 10 tuổi. Năm anh 17 tuổi, ba mẹ tôi gặp tai nạn xe hơi khi đi cùng anh. Anh là người duy nhất sống sót.”
“Kể từ đó, anh luôn gặp vấn đề về tinh thần. Anh rơi vào tình trạng đau đớn, và giày vò. Anh dấn thân vào tâm lý học, để mong giải quyết nỗi đau của mình, nhưng tôi thấy điều đó chẳng có ý nghĩa gì, không ai có thể giúp anh.”
Nói xong, nụ cười trên mặt của Hannibal từ từ biến mất, trở nên có chút lạnh lùng. Có vẻ như đây là bộ mặt thật của gã.
Đỗ Duy cũng lộ ra ánh mắt đồng tình: “Thật xin lỗi khi đã gợi lại chuyện buồn.”
Nói vậy nhưng trong lòng lại càng cảnh giác.
Hannibal có một quá khứ bi thảm, là hoàn toàn nói dối.
Bởi vì giọng điệu nói của gã rõ ràng là mang theo tâm lý ám thị, để nâng cao độ tin cậy của lời nói...
Điều quan trọng nhất là, Đỗ Duy không bao giờ cho rằng mình có vấn đề.
Đột ngột...
Hannibal liếm môi: “Cậu cho rằng anh đang nói dối?”
Mặc dù gã đang hỏi, nhưng lời nói rất chắc chắn.
Nghe vậy, Đỗ Duy nhướng mày nói: “Không có.”
Hannibal cười: “Thực ra, anh không quan tâm đến ý kiến của người khác, bởi vì anh đã sống với sự ngụy tạo giống như cậu. Càng lâu thì càng khó kiềm chế, trầm mê trong lời nói dối do chính mình tự thêu dệt.”
Lúc này, gã đưa tay trái ra với Đỗ Duy, như muốn bắt tay một cách lịch sự và thể hiện sự tôn trọng.
Đỗ Duy do dự rồi đưa tay trái ra. Giống như bắt tay giảng hòa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, đôi mắt của cả hai đều trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, cánh tay phải của họ cho vào túi quần gần như cùng một lúc.
2 khẩu súng lục đã được chủ nhân của chúng lấy ra.
Xung quanh là khu chợ cửa hàng bách hóa, người ra vào tấp nập, nhưng cả hai không hề mảy may lo lắng, họ chĩa súng thẳng vào đầu của đối phương.
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng đến cực điểm.
Hannibal lãnh đạm nói: “Cậu biết anh muốn làm gì không?”
Đỗ Duy bình tĩnh đáp: “Tôi không biết.”