Dịch: Hoàng Hi Bình
Khi đối mặt với những điều nhất định, mọi người có xu hướng có tiêu chuẩn kép*.
Đỗ Duy cũng vậy.
Hắn ghét người khác dùng ám thị tâm lý đối với mình.
Hannibal đã nói một đống câu, mỗi câu đều có mùi vị của ám thị tâm lý.
Nếu là một bác sỹ tâm lý bình thường, rất có thể sớm bị Hannibal dẫn dắt mặt đen tối của bản thân ra, thậm chí nếu nó không xảy ra ngay, cũng sẽ gieo một hạt giống.
Nhưng Đỗ Duy không phải là một bác sỹ tâm lý bình thường, hoặc có lẽ do xuất phát điểm của hắn khi nghiên cứu tâm lý học không phải để trở thành một bác sỹ.
Vì vậy, đối mặt với ám thị tâm lý của Hannibal, Đỗ Duy không thể không bị ảnh hưởng, thay vào đó, theo bản năng chống lại.
Giống như một sự khiêu khích.
Vì vậy, khi hắn rút khẩu súng lục ra, thật sự muốn bóp cò, thay vì đưa ra lựa chọn sau khi phân tích rằng bên kia có cùng ý tưởng.
……
Trong bãi đậu xe của cửa hàng bách hóa.
Đỗ Duy và Hannibal nhìn nhau chằm chằm một lúc, ánh mắt đều rất nguy hiểm.
Có chút giống như sắp vạch mặt nhau.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc ô tô từ từ chạy tới, dường như đang tìm chỗ đậu.
Khi Đỗ Duy và Hannibal nhìn thấy điều này, một người cau mày và người kia mỉm cười.
Trong chốc lát, như thể họ biết người kia sẽ làm gì, họ đều cất súng.
Hannibal xin lỗi: “Anh xin lỗi cậu, anh quá kích động. Cậu có thể thông cảm cho cảm giác phấn khích của một kẻ du hành đơn độc khi gặp được một đồng loại chứ.”
Đỗ Duy thờ ơ nói: “Xin thứ lỗi không hiểu được, xin đừng nói đồng loại nữa. Tôi và anh không phải đồng loại.”
Hannibal tiếc nuối nói: “Cậu không nên chống lại nội tâm của mình. Sự thờ ơ rõ ràng của cậu thật ra là để che đậy trải nghiệm trong quá khứ của bạn, bởi vì nó rất đau đớn. Nhưng chúng ta nên thẳng thắng đối mặt với nó, chỉ có như vậy, chúng ta mới thực sự thoát khỏi gông cùm và tự ôm lấy chính mình.”
Câu này là phát ra từ nội tâm của gã.
Lúc này, che đậy hay giả vờ cũng không có ý nghĩa gì.
Gã thật sự coi Đỗ Duy như đồng loại của mình.
Đỗ Duy vẫn thờ ơ: “Anh quá duy tâm, sẽ khiến tinh thần của anh không ổn định hơn. Nếu anh là bệnh nhân của anh, tôi chỉ khuyên anh uống thuốc.”
Hannibal cười lạnh một tiếng: “Uống thuốc? Thật sự khiến cho anh kinh ngạc khi nghe cậu sẽ nói câu này. Cậu rõ ràng hiểu biết tâm lý rất sâu sắc, nhưng sao cứ cảm thấy không chuyên nghiệp cho lắm như vậy?”
Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi từng học pháp y.”
Hannibal sững sờ, mở miệng như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười, cười rất lớn.
“Pháp y? Cậu là pháp y?”
Hannibal dùng tay phải phủi trán, kỳ quái nhìn Đỗ Duy: “Cậu nghe nói chuyện về người chăn cừu và con cừu chưa?”
Đỗ Duy nhìn gã, lạnh nhạt nói: “Chuyện đó liên quan đến tôi sao?”
Giọng điệu của Hannibal bỗng trở nên tao nhã: “Để anh cởi bỏ mặt nạ của em, và trở thành đồng loại của anh.”
Nhưng tại thời điểm này, một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Này, Đỗ Duy, sao anh lại ở đây? Bên cạnh là bạn của anh sao?”
Biểu cảm của cả hai đã thay đổi, họ nhìn về phía kẻ vừa nói.
Chỉ thấy Sĩ quan Tom mặc thường phục, cầm chìa khóa xe bước tới, tự nhiên chào hỏi.
Anh ấy chào Hannibal: “Hey, xin chào, tôi là Tom, rất vui được gặp bạn.”
Hannibal gật đầu rất lịch sự: “Xin chào, tôi tên là Hannibal Lecter.”
Đỗ Duy nheo mắt, lúc này hắn đang suy nghĩ có nên để cảnh sát Tom rút súng giết Hannibal hay không.
Người đàn ông trung niên này mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm.
Cái chính là bên kia dường như không có mục đích mời hắn gia nhập Giáo hội Twilight, mà mục tiêu hình như lại là mình.
Gã lý trí và hỗn loạn, lịch lãm và bạo lực.
Khó hiểu, không rõ ràng.
Đối với loại nhân tố không chắc chắn này, Đỗ Duy luôn thích trực tiếp giải quyết, đỡ rắc rối về sau.
Còn về việc tiết lộ tin tức Alvin Dawkwe sắp chết, sau này nói cũng thế thôi. Dù sao, có rất nhiều Hunter ở Giáo hội Twilight...
Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu Đỗ Duy rất nhanh, chỉ mất hai giây.
Hắn ngay lập tức muốn mở miệng nói với Tom.
Nhưng lúc này, Hannibal lại cười nói: “Này cậu, anh không nghĩ cậu cần phải có ác cảm với anh như vậy. Cho dù mối quan hệ của chúng ta không tốt, nhưng không có nghĩa trong tương lai cũng sẽ như thế.”
Nói xong, khí chất của gã lặng lẽ thay đổi, trở nên có chút lạnh lùng.
Ác linh hóa...
Đỗ Duy bất giác liếc mắt, hắn có thể cảm giác được đối phương có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Vì vậy hắn đã kìm nén những suy nghĩ trong lòng.
“Thật ngại quá, tôi rất kích động.”
Thấy vậy, Tom ở một bên có chút bối rối: “Các người từng có xích mích gì sao?”
Hannibal cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã từng làm việc trong cùng một bệnh viện, và sau đó đã xảy ra mâu thuẫn do một số khác biệt về hệ tư tưởng.”
Đỗ Duy cũng cười nói: “Nhưng đó đều là những chuyện trong quá khứ, không cần quan tâm.”
Hai người, tôi một câu, anh một lời, giải quyết vấn đề bằng lời nói dối.
Tom mặc dù nghĩ thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều nên nói với Hannibal: “Vì anh là bạn của Đỗ Duy nên tối nay có thể cùng nhau dùng bữa. Tôi biết những địa điểm vui chơi gần đây, chúng ta có thể có một đêm vui vẻ. “
Hannibal chớp mắt, gã không tìm thấy vấn đề trong lời nói của Tom.
Mắt gã lại quét qua eo của Tom, và nhìn thấy dấu vết của chiếc bao da...
Hannibal thầm đánh giá: Đây là cảnh sát, địa vị không nên thấp, nếu không dấu vết mang súng sẽ không rõ ràng như vậy.
Vì vậy, Hannibal lịch sự nói: “Sĩ quan Tom, lòng hiếu khách của anh làm tôi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn còn việc phải làm. Lần sau có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại.”
Tom tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc.”
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: “Không có gì đáng tiếc, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại, Mr. Hannibal.”
Hannibal liếc hắn một cái thật sâu, và lấy ra một tấm danh thiếp trong ví.
“Giữ liên lạc nha, chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Đỗ Duy nhận lấy danh thiếp: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Từ đầu đến cuối, Hannibal đều không rời khỏi ác linh hóa, quan trọng nhất là ác linh hóa của đối phương xem ra hoàn toàn khác với Hunter của giáo hội.
Hơi thở lạnh lẽo, như đang phong toả hắn.
Ngay sau đó, Hannibal rời khỏi chiếc xe màu đen và biến mất khỏi tầm mắt của Đỗ Duy và Tom.
“... Anh đã nói với hắn việc tôi làm gì sao? Làm sao anh ấy biết tôi là cảnh sát?”
Tom lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Đỗ Duy liếc anh ta một cái, nói: “Bởi vì bao da trên thắt lưng của anh quá rõ ràng, nên có thể bị người ta phát hiện.”
Tom che eo, cảnh giác nói: “Không đúng, rõ ràng tôi đã lấy quần áo che lại. Người bình thường ai lại đi nhìn chằm chằm vào eo của tôi.”
Đỗ Duy cười nhạo nói: “Người bình thường không nhìn chằm chằm eo của ngươi, nhưng kẻ biến thái giết người thì có.”
Tom sửng sốt: “Cái gì? Tên sát nhân biến thái? Hắn không phải là đồng nghiệp cũ của anh sao?”
Đỗ Duy nheo mắt, lắc đầu: “Không có, tôi vừa rồi phải nói theo lời của hắn, nếu không, hắn có thể sẽ trực tiếp tấn công. Hắn có súng.”
Hắn không định nói với Tom về thân phận Hunter của gã kia.
Nghe đến đây, khuôn mặt của Tom tối sầm lại: “Anh có chắc chắn hắn là một tên sát nhân biến thái không? Liệu tôi có trở thành mục tiêu?”
Đỗ Duy nhìn anh ta nói: “Tôi không thể chắc chắn.”
Tom hít một hơi: “Vậy giờ tôi sẽ phái người đi bắt hắn, khống chế trước hẵng nói.”
Đỗ Duy lắc đầu nói: “Có thể thử, nhưng tôi nghĩ sẽ không có kết quả, loại người này nếu như có thể dễ dàng bắt được, hắn đã phải đi tù từ lâu rồi.”
Chú thích:
Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng