Khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn rơi.
Toàn bộ nhà máy rượu Goliath chìm trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo từ xa.
Bây giờ là 8:03 tối.
Cầm một chiếc ô, Đỗ Duy đứng trong khu rừng bên ngoài Nhà máy rượu Goliath, cả người hắn đều chìm trong bóng tối.
Hắn đang đeo một chiếc mặt nạ, toát ra vẻ lạnh lùng kinh người.
Là vì chiếc ô đen đó.
Hắn cướp được chiếc ô này ở ngôi trường ma quỷ, bên trong có ác linh, chỉ cần mở ô ra là sẽ theo dõi hắn mọi lúc.
Nhưng Đỗ Duy không hề cảm thấy có chút ảnh hưởng nào, hoặc ác linh này không mạnh, áp lực lên hắn chẳng đáng gì.
Bây giờ chiếc ô trong tay hắn, vì để giữ được cân bằng, giờ chỉ có thể dùng để che mưa.
Hắn ở trong đám cây rất lâu.
Trong thời gian này, có những chiếc xe chạy vào Nhà máy rượu Goliath.
Hơn nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc chiếc ô tô cuối cùng chạy vào.
“Đám tín đồ của Vidar chắc đều đã ở đây.”
Giọng của Đỗ Duy rất xa lạ, cứ như đang cố nói thật nhẹ nhàng, nhưng vì thói quen, hắn càng tỏ ra lạnh lùng.
“Đã đến lúc hành động...”
Nói xong, Đỗ Duy vươn tay cởi bỏ mặt nạ.
Trong bóng tối, đường nét của cơ thể hắn đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều, như thể hắn đã được bao phủ bởi một thứ gì đó.
Đeo mặt nạ vào, Đỗ Duy sẽ khoác lên mình lớp vỏ của Cái Bóng, tương đương với việc bị nó nhập hồn.
Trong khoảng thời gian này, Cái Bóng không thể rời khỏi Đỗ Duy, trừ khi hắn tháo mặt nạ ra.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy nhìn thấy Cái Bóng đang đứng trước mặt mình, với đôi mắt đỏ ngầu, trông rất gớm ghiếc, trong đó còn có vài sợi tơ trắng đã xuyên vào.
Đây là một đột biến.
Nhưng Đỗ Duy biết rằng đây là do tà linh đồng hóa Cái Bóng, không thể chờ thêm nữa, cần phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngay khi Cái Bóng vừa xuất hiện, nó đã nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, nó đứng tại chỗ, hai tay duỗi thẳng, như muốn tấn công, nhưng lại không dám.
Đối với nó, Đỗ Duy là mục tiêu đầu tiên, còn những người khác chỉ là thứ yếu.
Ác linh không có khái niệm sống chết, nên Cái Bóng không quan tâm đến việc nó có bị tà linh đồng hóa hay không, chấp niệm của nó với Đỗ Duy từ đầu đến giờ chưa bao giờ dao động.
Cái Bóng do dự một lúc, cuối cùng cũng dưới ánh mắt băng giá của Đỗ Duy, từ từ tan vào bóng tối.
Nó sắp tấn công mục tiêu thứ yếu.
Nhưng đúng lúc này, Đỗ Duy từ trong quần áo lấy ra một con dao sắc bén, khiến cho nửa Cái Bóng vừa tan vào bóng tối kia phải dừng lại.
“Đừng lo lắng, lần này có rất nhiều tín đồ của Giáo phái Vidar, cũng không phải người thường. Có lẽ mày có thể chiếm được không ít chỗ tốt từ bọn chúng.”
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút kỳ lạ, hắn sờ sờ con dao sắc nhọn, rồi tiện tay ném cho Cái Bóng.
Con dao sắc bén này nằm trong tay của hắn, tính hữu dụng cũng không lớn lắm.
Trừ khi cần phải tạo ra một ác linh mặt nạ, nếu không hắn không thể dùng dao sắc để chơi cận chiến với ác linh.
Nhưng giờ, Cái Bóng đã trở thành một ác linh mặt nạ mới, còn chiếc mặt nạ kia đã bị phá hủy hoàn toàn.
Hắn không cần phải suy nghĩ về các công cụ mới, cho đến khi Cái Bóng hoàn toàn logout.
Ngoài ra, Cái Bóng hiện là “đáng tin cậy” nhất, việc đưa cho nó con dao sắc bén sẽ hữu ích hơn.
Cái Bóng lập tức nắm lấy cán dao sắc bén nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đỗ Duy, dần dần trở nên nguy hiểm.
Nhưng Đỗ Duy đã lấy zippo ra, ấn nhẹ.
Ngọn lửa đỏ rực bùng cháy vô cùng mạnh mẽ.
Cái Bóng ngay lập tức bị bức lui.
“Hãy đi và làm điều mày nên làm.”
Đỗ Duy giống như chủ nhân của một con chó hung ác, ra lệnh cho Cái Bóng.
Tất nhiên, đó là vì hắn biết rằng Cái Bóng không thể giết mình.
Tài cao gan lớn.
Thậm chí Đỗ Duy cũng dùng lửa châm cho mình một điếu thuốc, chậm rãi rít thuốc.
Ở chỗ cũ...
Cái Bóng bỗng biến mất...
Đỗ Duy vừa hút thuốc vừa nhìn về phía tay phải của mình, vẻ dị dạng trong mắt càng ngày càng đậm.
Sau khi xác định quan hệ xxx với Alexis, hắn đã nâng cao khả năng của mình, nhằm bảo vệ những người thân thiết.
Nhưng gần đây chuyện rắc rối mỗi lúc một tăng, quỹ thời gian eo hẹp khiến hắn không kịp nghĩ ngợi.
Ý tưởng về việc trở nên mạnh mẽ hơn cứ lảng vảng trong đầu của hắn.
Bây giờ, hắn có một số ý tưởng tương đối hoàn chỉnh.
Đỗ Duy đang hút một điếu thuốc,
Hắn nhìn lên bầu trời đêm u ám.
“Thế giới này luôn mang đến cho tôi cảm giác ngăn cách, dù là ác linh, tà linh hay ma linh; giáo hội chính thống, giáo phái Vidar, Twilight hay Vanity, tôi không thể tán đồng chúng được.”
“Con người sống vì bản năng và ham muốn”.
“Lý do tại sao tôi còn sống, bản năng sinh tồn chiếm chủ đạo.”
“Bây giờ, tôi đã có bạn gái và những người bạn thân, nhưng ở góc khuất của thế giới, có những nguy hiểm mà người thường không thể tưởng tượng được.”
“Ngay cả tôi cũng bị mắc kẹt trong đó, không thể tự giải thoát cho mình.”
“Tôi ghét đấu tranh, nhưng vẫn phải tiếp tục chiến đấu.”
“Tôi nghĩ mình nên bồi dưỡng thế lực của bản thân, nhưng không phải ai cũng giống như Tom hay Cha Tony, người có quan hệ sinh tử với tôi.”
“Theo một nghĩa nào đó, ác linh đáng tin cậy hơn người, bởi vì chúng đơn giản và thuần khiết...”
“Cộng với năng lực đánh dấu của mình, có thể học theo kỹ thuật của Vidar và thành lập một đội quân ác linh.”
Ở thế giới này, cho dù là giáo hội hay các tổ chức khác, khi đối phó với ác linh, họ thường dựa vào một số vật phẩm đặc biệt, thủ đoạn cao cấp hơn, đó là dùng Hunter.
Chỉ có Vidar chọn tạo ra Ác Thi và ác linh.
Chúng đã vô tình tìm ra được một hướng đi mới, nhưng lại chỉ chuyên dùng để đối phó với con người.
Mà giờ, Đỗ Duy đã cảm thấy hứng thú với thủ đoạn của chúng.
...
Ở một nơi khác.
Trong Nhà máy rượu Goliath.
4 giám mục Fiona đứng trong hội trường, trầm giọng đọc một kinh văn ma quỷ khó hiểu.
Goliath Victor cầm một con dao găm bạc và niệm với một giọng khàn khàn.
Nhiều biểu tượng bí ẩn được vẽ bằng máu trên các bức tường của hội trường.
Có một hình ngôi sao sáu cánh rất lớn trên mặt đất, với một cái đĩa nhỏ ở giữa, một vài sợi tóc trên đĩa và một bức ảnh của Đỗ Duy.
Ở mỗi góc của ngôi sao sáu cánh, người ta đào một cái hố lớn chứa đầy máu.
Trong tôn giáo Vidar, chúng gọi đây là ao máu.
Trong mỗi ao máu, có một xác chết bị tra tấn đến chết.
Vào lúc này, 2 người sùng bái mặc đồ đen, kéo một ông già khoảng 60 tuổi bước vào.
Ông già là lão quản gia của Nhà máy rượu Goliath, ông là người đã tận mắt nhìn Goliath Victor lớn lên.
Lúc này, ông lão vô cùng đau khổ, tức giận mắng: “Chính tay của mày đang hủy hoại vinh quang của gia tộc Victor.”
Lão gào thét với Goliath Victor, muốn có được 1 lời giải thích.
Đáp trả, là một nhát cắt đứt yết hầu không chút do dự...
Máu phun xuống đất như thể vừa mở vòi nước.
4 giám mục Fiona lẩm bẩm: “Ca ngợi Vidar, lễ hiến tế đã hoàn tất.”
Trong nháy mắt, các xác chết trong 6 ô máu đều run rẩy, mở to đôi mắt trắng nhợt.